Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 84: Nghĩ Không Thông (2)



Hay Bảo Châu vốn không phải là con gái ruột của bà cô, nên bà ta mới có thể làm ra loại chuyện thế này.
"Sao lại không nói gì nữa? Chắc cháu cho rằng Bảo Châu không phải là con ruột của ta đúng không?" Bà cô đã đoán được suy nghĩ trong lòng tôi.
Tôi chỉ có thể ngại ngùng cười trừ. Bà ta nhấc đôi chân dài nhỏ trắng nõn lên rồi đứng dậy, hơn nữa còn vén quần áo lên.
Tôi lập tức chuyển tầm mắt đi, tim đập như điên.
"Cô à, thế này..." Tôi bối rối muốn đi ra ngoài.
"Bảo Châu là con gái ta mang nặng đẻ đau mười tháng, hơn nữa còn bị rạch một d.a.o khi sinh đẻ." Bà cô nói một cách nghiêm túc, đôi môi đỏ chót lúc đóng lúc mở, câu nào câu nấy nói rất chắc chắn.
Nhìn thấy vết sẹo lưu lại trên bụng bà cô, tôi lại càng không hiểu được, nếu Bảo Châu thật sự là con gái bà ta, sao bà ta lại cướp vị hôn thê của con gái mình? Theo tôi thấy, bà cô chắc chắn cũng liên quan đến cái ch.ết của Bảo Châu.
"Ta biết cháu luôn nghi ngờ ta, cháu cho rằng việc Bảo Châu mất tích có liên quan đến ta, đúng không?" Bà cô nói xong thì chỉnh lại quần áo rồi ngồi xuống.
Bà ta nói rất thong dong, giọng điệu từ tốn, không giống như đang tức giận.
Tôi ấp úng không biết trả lời thế nào, thầm nghĩ nếu tôi nói "Vâng" thì không biết bà ta có đuổi tôi ra ngoài không.
"Không sao, cháu có thể nói thẳng với ta, bởi vì ta là người muốn tìm được Bảo Châu hơn bất cứ ai." Bà cô nói xong thì viền mắt đã hơi hồng hồng.
Dáng vẻ đau lòng của bà ta đúng là khiến người ta thấy cảm động, đồng thời phủ định tất cả những nghi ngờ trước đây của tôi.
"Nhưng giữa cô và Bảo Châu..." Tôi nhớ lại những gì Tiểu Liên đã nói, sau khi bỏ nhà ra đi, Bảo Châu có quay về nhà, nhưng lại xảy ra xích mích với bà cô.
"Cô, nếu cô đã nói chuyện thẳng thắn, thì cháu hi vọng cô thật sự có thể hợp tác với cháu." Tôi nghiêm túc nhìn bà ta.
Đã nói đến mức này rồi, cũng không phải giấu diếm gì nữa.
Bà cô nghe xong thì gật đầu, sau đó cầm chiếc chén thuỷ tinh trên đầu giường qua đây, tiện tay mở một chai rượu vang trong tủ rượu ra rồi rót một cốc đưa cho tôi.
Thấy tôi lắc đầu, bà ta bèn tự uống một ngụm to. "Rốt cuộc là Bảo Châu xích mích với cậu cháu hay với cô? Cô và Bảo Châu từng cãi nhau, đúng không?" Tôi tỉ mỉ quan sát biểu cảm thay đổi trên mặt bà ta.
Lông mi bà ta hơi run lên, khoé miệng cũng run rẩy.
Nhưng lại không nói gì, chỉ uống liên tục hai chén rượu vang rồi thở dài một cái, trông có vẻ như trong lòng bà ta đang có một tảng đá đè nặng xuống.
Bà ta mím môi, ánh mắt vương chút ưu buồn, cuối cùng mới mở miệng nói với tôi: "Minh Dương, cháu có bảo đảm sẽ không nói cho người khác biết tất cả những lời ta nói không, cháu làm được không?"
Tôi gật đầu mạnh một cái, bà cô mới nói cho tôi biết một bí mật đủ khiến tôi ngạc nhiên đến mức không khép được miệng một lúc rất lâu.
Bí mật này liên quan đến thân thế của Bảo Châu, thật ra, Bảo Châu vốn không phải con ruột của cậu tôi.
Hơn nữa, ngay từ đầu, cậu đã biết rõ chuyện này, lúc đầu cậu cưới bà cô chỉ vì thế lực khổng lồ bên nhà bà cô có thể tăng thêm sức nặng, giúp cho cuộc vận động bầu cử của ông ta.
Để thuận lợi lên làm phó trưởng trấn của Thập Lí trấn, ông ta đã cố gắng lấy lòng bà cô, nói rằng mình không để ý, còn nói sẽ chăm sóc bà ta thật tốt.
Mặc dù bà cô không có cảm tình gì với cậu, nhưng cái bụng ngày một to ra, ở một trấn nhỏ có người dân mộc mạc thế này thì đây là một chuyện mất mặt cỡ nào.
Để sinh đứa bé ra một cách hợp lẽ, bà cô mới miễn cưỡng lấy cậu.
Dự định là sau khi đứa bé ra đời thì yên ổn sống với nhau để đứa bé được lớn lên trong một gia đình ấm áp, nhưng sau khi đứa bé ra đời, cậu cũng lên làm phó trưởng trấn, ông ta bắt đầu lạnh nhạt với bà cô, thậm chí câu nào câu nấy đều thể hiện sự chán ghét.
Mới đầu bà cô còn âm thầm chịu đựng, sau này lại phát hiện ra cậu đã có người đàn bà khác ở bên ngoài thì lòng nguội lạnh hẳn, một mình nuôi nấng Bảo Châu.
Lúc học trung học, Bảo Châu phải ở nội trú, một mình mợ bắt đầu thấy cô đơn lạnh lẽo thì tìm được Lâm Vỹ Phàm.
Tôi thấy hơi ngạc nhiên, ban đầu bà cô quen Lâm Vỹ Phàm trước, nhưng sao anh ta lại trở thành vị hôn phu của Bảo Châu?
Bà cô nghe tôi hỏi như vậy thì cười gượng: "Nói đến đây, chỉ có thể trách ta không cẩn thận."
Một lần thừa dịp cậu đi họp, bà cô bèn gọi Lâm Vỹ Phàm đến biệt thự, kết quả bị Bảo Châu bắt gặp, Bảo Châu còn trẻ ngây thơ, không ngờ vừa gặp đã nhắm trúng tên Lâm Vỹ Phàm cặn bã, hơn nữa còn chủ động theo đuổi Lâm Vỹ Phàm.
Nói đến đây, bà cô lắc đầu nhẹ một cái, nói tất cả là lỗi của bản thân, bà ta từng cố gắng khuyên nhủ Bảo Châu nhưng không có tác dụng gì.