Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 91: Lệ Quỷ (1)



Người ta nói oan có đầu nợ có chủ, Bảo Châu nên đi tìm bác sĩ Lương mới phải, tìm tôi làm gì.
"Đi mau." Sau khi Bảo Châu đến gần tôi thêm vài bước rồi hé miệng nói một câu, thứ nước trong miệng cô ấy nhỏ xuống đùi tôi.
Tôi vẫn chưa hiểu câu nói đó có ý gì, Bảo Châu đã biến mất không thấy đâu.
Nhìn chiếc rèm cửa sổ liên tục đu đưa, tôi bỗng nhiên nghi ngờ tất cả mọi thứ có phải do tôi ảo tưởng hay không, mí mắt tôi trở nên nặng trĩu rồi cuối cùng mất ý thức.
"Minh thiếu gia? Minh thiếu gia?"
Tôi mơ hồ nghe thấy có người đang gọi tên tôi, âm thanh này rất dịu dàng, giống như một làn gió mát thổi vào lòng tôi.
Tôi mở mắt ra thì thấy khuôn mặt vô cùng ngây thơ của Tiểu Liên.
Thấy tôi tỉnh lại, cô ấy bèn cười rồi nói: "Minh thiếu gia, mau đứng lên nào, hôm nay phu nhân đã mời pháp sư đến siêu độ cho tiểu thư."
Nói đến đây, nụ cười trên mặt Tiểu Liên dần nhạt đi, ánh mắt lộ ra vẻ đau thương vô cùng.
"Đây là quần áo mà phu nhân chuẩn bị cho cậu." Tiểu Liên đặt bộ tây trang màu đen ở đầu giường tôi rồi xoay người ra khỏi phòng.
Đầu óc tôi cứ loạn cả lên, những chuyện xảy ra tối hôm qua là do tôi nằm mơ, hay là đã thật sự xảy ra? Tôi nhớ rõ lần đầu tiên thấy quỷ hồn của Bảo Châu, ngoài khuôn mặt trắng bệch của cô ấy thì nhìn vẫn giống một "con người", nhưng tối qua trông cô ấy không giống như lệ quỷ.
Tôi đứng dậy, nhanh nhẹn thay tây trang rồi tự động viên bản thân, chắc đó là ác mộng thôi.
"Bẹp" Tôi định vào toilet rửa mặt nhưng lại giẫm phải thứ gì đó nhớp nháp.
Cúi đầu nhìn xuống thì đầu tôi chợt "uỳnh" một tiếng, đây, đây không phải là nước chảy ra từ miệng Bảo Châu sao? Cô ấy thật sự đã xuất hiện ở đây.
Tim tôi đập nhanh hơn, tối qua cô ấy bảo tôi “Đi mau” là có ý gì?
"Rầm" một tiếng, có người không gõ cửa mà phá cửa để vào trong, tôi bị giật mình nên quay đầu lại nhìn, là Tôn Tử.
Cậu ấy đã thay quần áo xong, vẻ mặt u ám nhìn tôi rồi hỏi: "Tôi không phải là thân thích của nhà cậu mà cũng phải ăn mặc nghiêm túc thế này à?"
Tôi cúi đầu xuống như đang suy nghĩ, không trả lời câu hỏi của Tôn Tử.
"Cậu lại làm sao thế?" Tôn Tử nhìn thấy chất nhầy trên mặt đất thì lập tức nhíu mày lại: "Cậu nôn ra à? Không sao chứ?"
"Tôi không sao, chúng ta xuống dưới đi." Tôi chỉ tuỳ tiện súc miệng bằng nước trà rồi thất thần xuống lầu cùng Tôn Tử. Dưới lầu đã có vài pháp sư mặc áo choàng trắng, trên tay họ đều cầm chuông, đi vòng quanh phòng khách để tụng kinh.
Nếu tôi không đến đây, xung quanh tôi không xảy ra nhiều chuyện ly kỳ quỷ dị như vậy thì tôi sẽ cho rằng đây là mê tín.
Còn những người được gọi là pháp sư cũng chỉ muốn lừa lấy ít tiền mà thôi, nhưng bây giờ tôi lại hi vọng những người này có bản lĩnh thật sự.
Nhìn thấy chúng tôi xuống lầu, bà cô bèn đưa cho tôi và Tôn Tử mấy nén hương, bảo hai chúng tôi qua đó vái vài cái, sau đó đứng cùng với họ để mặc niệm.
Tôi và Tôn Tử nhanh nhẹn bước đến trước di ảnh của Bảo Châu, Bảo Châu trên ảnh còn mang nét cười sáng lạn, thời gian còn tươi đẹp như vậy mà lại tan biến quá sớm.
"Đến rồi." Lâm Vỹ Phàm bỗng chạy từ bên ngoài vào, phía sau anh ta còn có bốn người mặc áo tang vải thô, đang khiêng một cái quan tài đen như mực.
Bây giờ trong thành phố thịnh hành việc hoả táng, sau khi hoạt hoá xong thì dùng hũ tro cốt, nên đây là lần đầu tiên tôi thấy quan tài.
Nhưng tơ hồng trên quan tài để làm gì vậy? Vì sao lại cột dây tơ hồng? Hơn nữa, dây tơ hồng này còn buộc thắt nút.
Lâm Vỹ Phàm chỉ vào trung tâm phòng khách, những người kia bèn đặt quan tài của Bảo Châu xuống, sau đó xoay người nhìn tôi một cái. Người đàn ông cách tôi gần nhất híp mắt đánh giá tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt đó khiến tôi thấy vô cùng khó chịu.
Tôi cố ý ho khan vài tiếng, anh ta mới ngừng lại.
Lâm Vỹ Phàm đưa cho anh ta một nghìn nhân dân tệ, anh ta bèn nhận tiền rồi dẫn người đi. Mới ra khỏi phòng khách được vài bước lại quay lại thầm thì bên tai Lâm Vỹ Phàm, còn Lâm Vỹ Phàm thì gật đầu liên tục.
Những người đó vừa đi, pháp sư đã ngồi xuống phía trước quan tài, trong miệng vẫn lẩm nhẩm như trước.
Tôn Tử nhỏ giọng hỏi: "Minh Dương, cậu nghĩ họ đang làm gì thế? Nói là siêu độ mà sao tôi lại thấy giống như đuổi quỷ ấy nhỉ?"
"Đừng nói linh tinh, bây giờ là lúc đùa cợt à?" Tôi sầm mặt xuống, mặc dù ngoài miệng nói Tôn Tử như vậy, nhưng trong lòng tôi cũng nghĩ thế.
Những người này đọc chú ngữ rất to, nghe xong cứ thấy phiền lòng khó chịu.
Sau khi các pháp sư niệm chú liên tục hơn một tiếng mới đốt một tấm bùa, bà cô lập tức bảo Tiểu Liên dẫn các pháp sư này đến phòng bếp ăn cơm.
Tôi lùi về sau nửa bước, sau khi những pháp sư này theo Tiểu Liên vào nhà ăn thì bắt đầu ăn uống một cách ngấu nghiến.
Có gì đó sai sai nhỉ? Họ là pháp sư, sao lại ăn mặn?
"Cô ơi, những người này thật sự là pháp sư à?" Tôi hơi nghi ngờ nhìn những "đại sư" đang cầm chân gà.
"Minh Dương, không được vô lễ với đại sư, họ là những vị pháp sư nổi tiếng nhất ở thị trấn chúng ta đó." Bà cô có vẻ rất kính nể những đại sư này.