Quỷ Thoại Liên Thiên

Chương 43: Khách dưới trăng (Tứ)



Đến lúc này tôi vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo gì cả, nhưng nếu Bạch Dực đã nhận lời vậy cũng không còn gì phải suy nghĩ nữa, vạn sự có anh ta gánh vác. Huống chi có những điều không phải cứ hỏi tới cùng, biết tới cùng là có thể giải quyết được. Vi Đàm tạm biệt chúng tôi, nói cần phải đi chuẩn bị một chút, buổi tối sẽ quay lại gặp chúng tôi, lúc đó cô ta hi vọng chúng tôi đã dẫn ông nội cô tới chỗ bông hoa quỳnh sẽ nở rồi.

Ba người còn lại trong phòng đều nhìn nhau, anh nhìn tôi tôi nhìn anh một lúc, cuối cùng đều nhìn hết sang Bạch Dực, Bạch Dực mỉm cười: “Nhìn tôi làm gì chứ?”

Tôi đáp: “Sao cô ta biết chắc chúng ta có thể giúp được cô ta chứ? Rốt cuộc vì nguyên nhân gì mà cô ta tìm tới chúng ta?”

Kỷ Thiên lúc này mới xấu hổ cười cười: “Tại đêm qua tôi thấy cậu với Vi Thỏa cùng biến mất, cho nên cứ cho là… cậu thuộc loại… thuộc loại có năng lực khác thường chứ, hì hì…”

Trong lòng tôi âm thầm chửi bới, quả nhiên là tên khốn này truyền ra, liền lạnh lùng hỏi lại: “Đừng bảo là anh đi tuyên truyền khắp nơi rồi nha!”

Nụ cười của anh ta lại càng thêm đáng ghét: “Đâu có, mới nói ấy đồng nghiệp với nhân viên pháp y thôi à.”

Bạch Dực khoanh tay nói: “Nhưng cảnh sát các người cũng thản nhiên thật đó chứ, để mặc ột cái xác đi lang thang nhiều ngày như vậy, nói ra thì đây cũng thuộc loại hồ sơ mật Xfiles của Trung Quốc chứ chẳng chơi.”

Tôi cũng thừa cơ chọc Kỷ Thiên thêm vài câu, anh ta tự biết đuối lý, đành cười gượng bỏ đi làm công việc của mình. Cả phòng khách chỉ còn tôi và Bạch Dực, tôi mới gãi gãi tóc hỏi: “Bây giờ phải làm thế nào đây?”

Bạch Dực tháo kính, vuốt vuốt sống mũi nói: “Không khó lắm, nhưng lại hơi phiền phức một chút. Nhưng lần này quả thực là trong họa có phúc đấy.”

Nói xong mấy câu không đầu không đuôi này, anh ta lập tức bỏ ra khỏi phòng. Chúng tôi đã xin nghỉ nửa buổi nên buổi chiều nay coi như được nghỉ, chúng tôi trở về ký túc xá. Bạch Dực nấu cơm ăn uống xong xuôi, bèn nói có việc biến ra khỏi cửa. Tôi ở nhà một mình cũng buồn, nên lên mạng chơi trò chơi, dạo một vòng tin tức trên diễn đàn. Nhưng dù bận rộn đến mấy, trong đầu vẫn băn khoăn nghĩ đến những chuyện tối nay, dù sao hôm qua nói chuyện với Vi Thỏa là vì cứ nghĩ anh ta là người, còn hôm nay thì đã xác định anh ta là một cái xác chết kỳ quái rồi.

Thế nhưng một cái xác làm thế nào mà có thể cử động được chứ? Đáng lẽ ra phải già cỗi nhăn nheo, đầu tóc trắng xóa, thì lại là một người trông còn trẻ đến thế, chuyện này không phải quá bất bình thường sao? Bạch Dực thực sự có bản lĩnh, nhưng tôi vẫn tự hỏi anh ta sẽ giải quyết chuyện này thế nào. Dù sao anh ta là loại người chưa bao giờ nói cho tôi biết cách làm của mình, cho nên tôi không cần phí sức đi hỏi thăm, đến lúc cần thì sự thực sẽ tự mình hiện ra. Đó dường như đã thành quy ước ngầm trong cuộc sống chung của chúng tôi, tôi không hỏi nhiều, anh ta không nói nhiều, mọi chuyện cứ theo một quy luật bất di bất dịch nào đó mà tự phát triển.

Lên mạng làm thời gian trôi qua rất nhanh, khi Bạch Dực quay về trời đã về chiều. Tôi dụi dụi mắt hỏi anh ta đã đến giờ chưa, anh ta chỉ lắc đầu: “Vẫn chưa, nhưng bây giờ chúng ta đi cũng vừa rồi, đi giúp Kỷ Thiên một tay.”

Vừa nghe lại sắp phải đi gặp tên cảnh sát hâm hâm kia, lòng tôi đã khó chịu, liền dằn dỗi nói: “Vậy anh đi một mình đi, tôi ở đây chờ.”

Bạch Dực ngồi xuống bên cạnh tôi hỏi: “Dường như cậu không thích bạn học cũ của tôi lắm thì phải?”

Tôi không thèm ngẩng đầu lên: “Không nói tới thích hay không thích, chỉ cần vừa gặp đã thấy tên này có vấn đề thần kinh!” Tôi đột nhiên sực tỉnh, liền ngẩng lên nhìn anh ta hỏi lại: “Mà anh hỏi nhiều như vậy làm gì? Tôi không ưa cái mặt anh ta, quan hệ gì tới anh?”

Bạch Dực nhướn mày nhìn tôi một lúc, cuối cùng buông lại một câu rồi đứng lên: “Đúng là không thành thật, rõ ràng là ghen mà.”

Lòng tôi đang sẵn khó chịu, nghe anh ta nói thế, tự nhiên lại mọc đâu ra một cơn tức lạ lùng, bèn cau mày sẵng giọng hỏi: “Anh nói cái gì?”

Anh ta không đáp lại, chỉ lấy một cuốn sách trên giá, lật qua lật lại vài trang rồi mới nói: “Còn nhớ điển tích Phật giáo mà đêm qua tôi nói cho cậu nghe không?”

Tôi cũng không có tâm tình đi gây sự, thấy anh ta chủ động nói sang chuyện khác cũng vội vàng hưởng ứng: “Nhớ gì mà nhớ chứ, anh có nói hết đâu?”

Anh ta ngẩng lên nhìn tôi, ho khan vài tiếng để thể hiện sự xấu hổ, rồi nói: “Chưa nói thật à? Có lẽ là do đêm qua mệt quá nên quên mất, thực ra điển tích đó có ý nghĩa là những thứ chỉ xuất hiện trong một chớp mắt rồi biến mất.”

Tôi ngạc nhiên: “Câu đó có ý gì?”

Anh ta mở cuốn sách trên tay, chỉ vào một đoạn trong đó: “Cậu đọc sẽ hiểu, câu đó có nghĩa là cậu có thể vì người ta mà làm những gì, mà người ta có thể hiểu được sự hi sinh của cậu bao nhiêu. Cả hai bên đều là ý trời, có khi chờ đến khi người kia hiểu ra những gì cậu đã làm ình, thì vật đã đổi mà sao cũng đã dời.”

Tôi bật cười, cầm lấy quyển sách mà nói bâng quơ như chọc quê: “Ôi trời, lão Bạch thực sự không đơn giản nha, có phải là đã từng thất tình, hôm nay nhớ về chuyện tình xưa lâm li bi đát cho nên cảm thán thốt lên những câu rợn da gà như thế hay không?”

Nhưng Bạch Dực lần này không nói gì, chỉ cúi đầu chăm chú nhìn hai bàn tay mình. Tôi giật mình nhận ra lần này dường như mình đã thực sự đâm trúng chỗ đau của người ta, liền vội vàng sửa lời: “Chuyện này ấy mà, cũng không phải tuyệt đối là như thế đâu, ví dụ như điển tích này tôi xem không hiểu lắm, cổ văn cũng không phải thế mạnh của tôi, nhưng tôi nghĩ, tình cảm trên đời này một khi đã cho đi thì tốt nhất đừng nên cố chấp phải được nhận lại, dù sao cũng phải thứ buôn bán được kia mà… được rồi người anh em, nếu thực sự anh có chuyện bi thương như vậy thì tốt nhất là nên quên hẳn đi, con người phải luôn nhìn về phía trước mới được…”

Bạch Dực vẫn không thèm ngẩng lên, tôi thầm nghĩ chứ không phải nghiêm trọng đến thế đấy chứ, bèn bỏ sách đến định vỗ vỗ vai anh ta, nhưng anh ta đột nhiên ngẩng phắt đầu lên nhìn tôi, làm tôi sợ tới cứng lưỡi, cuối cùng chỉ nghe anh ta lạnh lùng nói một câu: “Có một số việc một người đã quên hết, nhưng không có nghĩa là người khác cũng đã quên.” Anh ta dùng tay áo gạt qua mặt mình, thay đổi giọng mà ôn hòa nói: “Có nói bây giờ cậu cũng không hiểu, được rồi, tôi đi nấu cái gì ăn, ăn xong chúng ta cùng đi tìm Kỷ Thiên.”

Nói xong lập tức bỏ đi nấu cơm, còn tôi cả người vẫn cứng đờ, ngẩn ngơ vài giây mới hoàn hồn, lại nghĩ dường như mình vừa bị anh ta đùa giỡn, liền quay đầu lại gào to: “Chết tiệt! Cái gì mà tôi không hiểu còn anh hiểu rõ chứ, đại ca, có phải tiếp theo anh sẽ nói là vì anh ăn muối còn nhiều hơn tôi ăn cơm hay không vậy hả?!” Bạch Dực không trả lời, tôi nhỏ giọng lầm bầm một câu “Đồ điên!” rồi tiếp tục xem sách. Nhưng phải nói thật, không biết tại sao nhưng những gì anh ta vừa nói dường như tôi đã nghe ở đâu đó rồi, có lẽ phải nói là đâu đó trong… tiềm thức cũng nên. Tôi lắc mạnh đầu, không muốn nhìn đám chữ dày đặc chi chít trước mắt nữa, nên cũng bỏ sách sang một bên tiếp tục chơi game.

Ăn cơm tối xong, hai người chúng tôi vội vã đến cục cảnh sát. Bảo vệ vừa nghe nói chúng tôi tới tìm Kỷ Thiên là lập tức không hỏi hai lời đã cho chúng tôi vào thẳng bên trong. Chúng tôi lại đi vào căn phòng khách ban sáng, Vi Đàm chưa thấy đâu, chỉ có một mình Kỷ Thiên vừa hút thuốc vừa dậm dậm chân sốt ruột trong phòng. Thấy chúng tôi vào, anh ta lập tức tiến lên hỏi dồn: “Hai người chuẩn bị thế nào rồi? Có cần tôi mang theo súng không? Hay là dùi cui điện cũng được?”

Bạch Dực lắc đầu: “Không cần, cậu thích thì cứ đi theo, nhưng tuyệt đối không được lên tiếng. Nếu lần này chúng ta may mắn, có thể sẽ được nhìn thấy Nguyệt hạ mỹ nhân thực thụ đấy.”

Tôi đứng bên cạnh tuyệt không xen miệng vào, thứ nhất là vì tôi không thích Kỷ Thiên, thứ hai là trong lòng tôi vẫn còn nhiều nghi vấn, nhưng lại không dám đi hỏi. Cách làm việc của Bạch Dực từ trước tới nay vẫn là như vậy, chỉ cắm cúi làm chuyện của mình, nếu không phải vạn bất đắc dĩ sẽ không bao giờ giải thích cho người khác mình sắp làm gì. Cho nên tôi đã tập thành thói quen chỉ cần lặng lẽ đứng cạnh nhìn, sau đó cứ hành động tự nhiên theo diễn tiến của sự việc. Cho dù là chuyện đơn giản hay phức tạp, chỉ cần biết thân biết phận hành động theo từng bước từng bước, thì cuối cùng nhất định sẽ nhìn thấy kết quả, ít ra, không phải xấu mặt như Kỷ Thiên bây giờ.

Khi chúng tôi đang nói chuyện thì Vi Đàm bước vào phòng, tay ôm một chậu hoa quỳnh chỉ thấy toàn lá. Chậu hoa là sứ Thanh Hoa trấn Cảnh Đức, bên ngoài dùng vải lụa trắng bao kỹ xung quanh, lá cây gần như bị lớp vải trong mờ bao kín. Tuy chưa nhìn thấy hình dáng hoa quỳnh thế nào, nhưng chỉ cần nhìn lá cây cũng có thể thấy chắc chắn cây hoa này rất hiếm quý. Cô gái cẩn thận từ từ tiến về chúng tôi, nói: “Đây là chậu Lãnh Mỹ Nhân cuối cùng mà ông nội lưu lại, nó nở hoa sớm hơn những cây hoa quỳnh thông thường, lại còn có thể nở hoa trong khí trời giá lạnh. Nhưng chỉ đáng tiếc là nếu những cây hoa quỳnh khác có thể ra hoa mấy tiếng đồng hồ, thì loại quỳnh này chỉ duy trì nở hoa được chừng mười phút thôi, có cố kéo dài lắm cũng chỉ được không quá hai mươi phút.”

Tôi vừa nghe thế đã lập tức hiểu ngay vấn đề: “Ý cô là chúng tôi phải làm sao để cho Vi Thỏa nhìn thấy nó trước khi nó kịp tàn?!”

Vi Đàm gật đầu: “Đúng vậy, chỉ có mười phút đồng hồ ngắn ngủi, tôi đã ủ nước nóng dưới gốc và dùng vải bao kín hoa lại, để nó có thể nở lâu hơn một chút, nhưng vẫn rất vội.”

Bốn người chúng tôi đều không ai nói câu nào, tất cả mọi người đều hiểu muốn dẫn đường ột cái xác gần như chỉ còn một ý thức đi tìm thực vật đơn thuần đến bên cạnh một gốc hoa quỳnh chỉ nở vỏn vẹn có mười phút, chỉ nghe thôi đã cảm thấy bất khả thi rồi. Cuối cùng Bạch Dực hỏi: “Vậy cô biết hoa chừng nào sẽ nở không?”

Vi Đàm chăm chú nhìn cây hoa một lát, nói: “Ừm, tôi nghĩ là tôi biết.” Cô gái nhẹ nhàng xốc lớp vải trắng bao chung quanh chậu hoa lên, chúng tôi nhìn thấy một nụ hoa quỳnh chênh vênh nở ngay trên lá cây, trông mong manh tới mức dường như chỉ cần chạm vào là rơi. Thảo nào mà hoa quỳnh lại yếu ớt khó trồng đến như vậy. Cô gái nhẹ nhàng nói: “Có lẽ mười hai giờ đêm nay hoa sẽ nở, khi nó vừa nở tôi sẽ gọi điện báo ngay cho các vị, các vị nhất định phải dẫn ông nội tôi tới đúng giờ nở hoa của nó nhé.”

Nhiệm vụ này quả thực quá trắc trở đi, chúng tôi chăm chú nhìn Vi Đàm hồi lâu, cô gái chỉ tập trung nhìn Bạch Dực, lặng lẽ nói: “Nếu là anh thì chắc chắn làm được, mang ông nội tôi tới nơi tôi đã chỉ.”

Bạch Dực mím chặt môi không nói gì, nhìn chăm chú vào chậu hoa một lúc rồi thận trọng đáp: “Có thể.”

Tôi và Kỷ Thiên đều nhìn lại Bạch Dực một cách hoài nghi, nhưng anh ta không nhìn sang chúng tôi, chỉ nhìn chậu hoa. Kỷ Thiên dường như không nhịn nổi, định mở miệng hỏi lại, nhưng đã bị tôi nhanh chóng ngăn lại, tôi lắc đầu với Kỷ Thiên, ý bảo đừng có hỏi, dù sao có hỏi cũng vô dụng mà thôi.

Vi Đàm lại chỉ vào một điểm trên bản đồ, đó là một công viên mới xây dựng, nhắc lại: “Chính là ở chỗ này, xin hãy mang ông nội tôi tới đây.”

Sau khi nói xong, cô gái bỏ ra ngoài trước, trước khi cô kịp đi, Bạch Dực lại tiến tới sát bên cạnh cô hỏi nhỏ: “Cô thực sự cho là đáng làm sao?”

Vi Đàm vẫn chỉ mỉm cười: “Đáng. Bởi vì hoa quỳnh bừng nở, chỉ vì Vi Thỏa.” Sau khi nói xong đã bỏ đi mất. Tôi nhìn Bạch Dực, thấy ánh mắt anh ta đầy đăm chiêu, nhưng rất nhanh đã quay sang chúng tôi nói: “Thời gian còn lại không ít không nhiều, chúng ta cứ chờ tới khi Vi Thỏa sống dậy, Kỷ Thiên cứ theo sau anh ta như lần trước, Tiểu An, cậu đi theo tôi.”

Tôi còn chưa kịp hỏi gì thì Bạch Dực đã dợm ra khỏi phòng, cho nên chỉ biết vội bước theo anh ta. Bên ngoài sắc trời đã tối sầm, Bạch Dực vừa đi vừa hỏi tôi: “Còn nhớ trạm dừng xe của chuyến xe ma kia không?”

Sao lại nhắc tới chuyến xe đó nữa? Tôi hơi run trong lòng, ngập ngừng đáp lời: “…Còn, nhớ kỹ. Nhưng anh hỏi làm cái gì?”

Bạch Dực mỉm cười: “Đương nhiên là muốn nó mang chúng ta tới chỗ Vi Đàm rồi.”

Mặt tôi thoáng chốc trắng bệch ra, hình ảnh những cái xác thối rữa của ông tài xế và đám hành khách một lần nữa hiện lên trong óc, tôi hoang mang hỏi: “Có thể không lên được không?”

Bạch Dực vỗ vỗ vai tôi, tiếc nuối đáp lại: “Không thể.”

.

Đến khi tôi đưa Bạch Dực tới trạm chờ xe bus nọ thì trời đã tối đen như mực. Tôi nhìn đồng hồ đeo tay, biết còn một lúc nữa chuyến xe ma đó mới tới, nên hai chúng tôi người ngồi người đứng lặng lẽ chờ xe trong đêm. Một chiếc xe bus sáng trưng từ trong nhà ga nhẹ nhàng lướt qua, nhưng chuyến xe chúng tôi đang chờ còn chưa tới.

Gió càng lúc càng lạnh, tôi kéo cao cổ chiếc áo khoác, cố rụt cổ thật sâu vào lớp lông cổ áo. Người qua đường càng lúc càng thưa thớt, công trường đối diện cũng ngừng làm việc, ở xa xa, những lọn khói xám nhờ tuôn ra từ ống khói nhà máy, tất cả như chìm đi, tĩnh hẳn lại trong đêm. Thỉnh thoảng mới có một hai người vội vàng lướt qua, liếc qua hai chúng tôi một cái rồi lại lập tức đi mất. Tôi cảm thấy cả người gần như chết lặng, bèn đưa tay lau mặt, rồi cũng đứng dậy dựa vào bảng hiệu trạm chờ.

Dần dần, chúng tôi nhìn thấy từ xa một bóng người cao lớn từ từ tiến lại, trong lòng tôi bất chợt căng thẳng vì đã đoán được người đó là ai. Quả nhiên chính là Vi Thỏa đang thong thả chậm rãi bước trên đường, ngày hôm qua không chú ý nên không thấy, hiện tại mới phát hiện, cử động của anh ta thực sự chậm chạp hơn người thường rất nhiều, bảo là tập tễnh cũng không sai. Tôi nhìn sang Bạch Dực ra ý bảo người kia đã tới. Bạch Dực gật đầu nhìn Vi Thỏa chằm chằm, tôi còn phát hiện xa xa phía sau đó là Kỷ Thiên cũng đang lén lút đi theo. Anh ta mặc cảnh phục màu sẫm nên gần như chìm trong đêm, nhìn không ra.

Dáng điệu của Vi Thỏa rất kỳ quái, chỉ chọn đi bên cạnh những bồn cây hoặc thảm cỏ xanh, thoạt trông giống như một người làm vườn tận tụy. Cuối cùng anh ta băng qua đường, sục sạo trong bụi cỏ một lúc, bộ dáng giống hệt như đêm qua, chỉ có điều lần này trông có vẻ nôn nóng hơn. Bạch Dực thấy sắp tới lúc, bèn kéo tay tôi băng qua đường tới bên cạnh Vi Thỏa lên tiếng hỏi: “Anh đang tìm cái gì vậy?”

Giống như đêm qua, cơ thể Vi Thỏa cũng hơi run lên, chậm rãi quay đầu lại, khi nhìn thấy tôi liền mỉm cười: “Tiểu đồng chí lại tới nữa à, hạt giống hoa đã trồng xuống chưa?”

Tôi hôm qua có thể nói chuyện bình thường với anh ta là vì vẫn nghĩ anh ta là người bình thường, còn bây giờ nhìn sao cũng thấy anh ta là một xác chết, trên cổ hiện cả những đường mạch máu màu than chì, da cũng màu trắng bệch tái ngắt, chưa kể cái mùi kỳ quái toát ra từ trên người anh ta nữa, tôi chỉ biết ậm ừ cả nửa ngày mà run rẩy không sao thốt nên lời, cho nên Bạch Dực thẳng thắn chen ngang: “Anh vẫn còn đang tìm hoa quỳnh sao?”

Câu hỏi này quả thực cực kỳ thẳng thừng, cực kỳ có phong cách của lão Bạch. Ánh mắt Vi Thỏa bỗng chốc lạc đi, môi mím chặt không nói gì. Tôi có phần lo lắng, dù sao anh ta cũng không phải là người sống, nhưng anh ta chỉ đáp lại Bạch Dực: “Tiểu đồng chí, cậu không hiểu một người lính già đã từng lăn lóc trên chiến trường như tôi muốn nhìn thấy cái gì nhất trước khi chết đâu.”

Vi Thỏa quay sang nhìn tôi, trên tay đều là bùn đất và cỏ dại, anh ta chỉ vào một phương trời xa xa mà nói: “Năm đó chiến trường của chúng tôi nằm ở hướng đó, chiến tranh đã trôi qua, nhưng những người đã chết chưa bao giờ bị quên lãng. Hạt Đậu nói chỉ cần nhìn thấy hoa quỳnh nở rộ, là có thể tìm được đường về nhà. Cậu ấy thực ra rất nhớ nhà, đêm nào cũng trốn trong chăn âm thầm khóc…”

“Vậy anh nghĩ mình có thể tìm thấy hoa thật sao?” Bạch Dực hỏi lại.

“Tìm được, tôi cảm thấy thế, trồng xuống biết bao hạt giống như vậy chẳng lẽ lại không có hạt nào nảy mầm đơm hoa sao? Chỉ cần một bông cũng đủ mà!”

Nói xong ánh mắt Vi Thỏa như nhòe đi, giọng nói của anh ta thực ra đã có hơi nghèn nghẹn, nhưng anh ta đã là người chết, người chết thì không có nước mắt để rơi như người sống.

Bạch Dực thở dài: “Vậy để chúng tôi tiễn anh một đoạn cuối cùng được không?”

Vi Thỏa không nhận lời, nhưng cũng không cự tuyệt, ngược lại, vẻ mặt của anh ta tràn đầy sự thản nhiên. Anh ta lau hai bàn tay đầy bùn rồi ra khỏi bụi cỏ. Bạch Dực và tôi cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng theo sau. Lúc này Kỷ Thiên cũng bước ra từ sau phòng đợi, trong mắt anh ta nhìn Vi Thỏa tràn đầy sự cấm kị cùng sợ hãi, nhưng Vi Thỏa cũng không thèm để ý tới. Kỷ Thiên bắt kịp chúng tôi, nhỏ giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy? Hai người đã nói gì với ông ta?”

Chúng tôi cũng không buồn trả lời, nên ba người một xác cứ thế không nói với nhau tiếng nào mà im lặng qua đường, cùng nhau chờ chuyến xe ma đi qua.

Bạch Dực vẫn chăm chú quan sát vòng quay của mặt trăng trên bầu trời, nhà máy đàng xa lại một lần nữa nhả khói, nhuộm bầu trời đen thẳm trong khoảng khắc thành một màu xám mông lung. Xa xa chợt truyền tới tiếng động cơ xe xình xịch chậm rãi, chỉ có mình Kỷ Thiên không nghe thấy cũng không nhìn thấy gì. Xe càng lúc càng tới gần, khi nó xịch lại cạnh chúng tôi, Vi Thỏa nhìn hai chúng tôi một cái, Bạch Dực ra hiệu cho anh ta cứ lên trước, rồi quay sang nói gì đó với Kỷ Thiên, sau đó chỉ vào điện thoại di động ý bảo giờ xuống xe, rồi nắm tay tôi leo lên xe.

Trong xe giống hệt như ngày hôm qua, vẫn là mấy người hành khách cũ, tài xế lúc này vẫn còn bình thường, nhưng tôi biết chỉ cần cái bóng trắng xuất hiện một cái là dáng vẻ của ông ta sẽ lập tức thay đổi rất thê thảm. Cho nên tôi tuyệt không dám nhìn thẳng vào ai, Bạch Dực bỏ vào máy tính tiền bốn đồng xu, chúng tôi ngồi phía sau Vi Thỏa, một mình anh ta ngồi băng trênt, ánh mắt anh ta vẫn tập trung nhìn thẳng về phía trước, dáng ngồi thẳng băng, cứng ngắc.

Trong lòng tôi biết không qua mấy trạm nữa Vi Thỏa sẽ xuống xe sớm, đến lúc đó có kịp dẫn anh ta tới chỗ hoa quỳnh không đây? Mà dù sao đây cũng là một cái xe ma, chúng tôi có thể an toàn thoát khỏi nó không? Tôi cũng tự nghĩ chuyên lúc này thật là buồn cười, may mắn lắm mới thoát khỏi cái xe này một lần, rồi hôm nay lại tự động đâm đầu lên. Thật đúng với cái câu “thiên đường có cửa không thèm đi, địa ngục không lối tự chui đầu” mà. Không, cũng không đúng, thiên đường cũng không phải nơi để cho người sống tìm đến… Tôi chăm chú quan sát động tĩnh bốn phía, nhìn những hành khách lắc lư theo nhịp xe như những con rối, rõ ràng là hoàn toàn không có tri giác. Tôi thở dài chán nản, không hiểu hôm qua vì sao mãi không nhìn ra bọn họ không bình thường nhỉ? Ngay lúc đó, chợt điện thoại của tôi rung lên, tôi vội mở ra nhìn, là Vi Đàm, cô nhắn cho chúng tôi là hoa quỳnh sắp nở.

Không thể chần chừ thêm phút giây nào nữa, tôi đưa tin nhắn cho Bạch Dực đọc, anh ta nhìn đồng hồ, sau đó lấy điện thoại của mình ra nhanh chóng nhắn một cái tin gửi đi. Tài xế vẫn lái xe câm lặng như lái một cái xe tang, hành khách vẫn lung lay ngồi, ánh mắt không nhúc nhích một mảy may, trong xe hơi lạnh thấu xương. Hai người chúng tôi như thể hai kẻ túc trực bên linh cữu trong một chuyến xe tang, nhìn một đám người chết la liệt bên cạnh. Cảnh sắc bên ngoài nhòe nhoẹt, không biết là vì mặt kính cửa sổ hay là vì chúng tôi đang thực sự đi qua một không gian khác, chỉ biết ngồi yên tại chỗ nắm chặt điện thoại di động trong tay, cùng đợi tới phần tiếp theo của câu chuyện.

Điện thoại di động rung lên lần nữa, Vi Đàm gửi thêm một tin nhắn, nói hoa đã nở. Cảm giác gấp gáp lo lắng tràn ngập trong tôi, tôi nghĩ mình căng thẳng muốn đổ mồ hôi hột, nhưng bên trong cái xe lạnh âm u này thật sự không sao thoát mồ hôi nổi, tôi liếm liếm đôi môi khô khốc, nhìn sang Bạch Dực, thấy anh đang nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng biết nghĩ cái gì.

Tôi thấp giọng lên tiếng: “Đại ca, còn chưa có động tĩnh gì sao, hoa quỳnh nở rồi kìa! Làm sao mà để trễ giờ đi!”

Tôi có cơ sở để mà lo lắng, vì tôi phát hiện chuyến xe lần này không giống như hôm qua, tài xế không hề dừng lại ở bất kỳ trạm nào, mà cứ cho xe chạy mãi. Cái bóng trắng phía sau cũng không thấy đâu. Xe có vẻ an tĩnh hơn hôm qua rất nhiều, thế nhưng thời gian vẫn cứ lừ lừ trôi đi. Nếu như nó không chịu dừng lại, thì chắc tôi phải dẫn Vi Thỏa ra hẳn ngoại ô ngắm ruộng hoa cải dầu đỡ quá.

Bạch Dực nheo mắt nhìn tôi lo lắng quá mà cắn môi mình tới trắng bệch, nhẹ giọng an ủi: “Sắp tới rồi. Nói đúng ra là chúng ta còn phải cảm ơn cái xe ma này đó, nếu không thật không biết phải đi làm sao cho kịp giờ nữa.”

Bạch Dực vừa nói xong, tài xế đã nhẹ nhàng dừng xe lại, Vi Thỏa đứng bật dậy chuẩn bị xuống xe. Tôi lúc này chỉ hận không thể túm lấy anh ta sống chết kéo lại, nhưng Bạch Dực rất thản nhiên, nhanh chóng theo chân Vi Thỏa xuống xe luôn. Tôi không còn cách nào, cũng chỉ biết theo sau, ba người chúng tôi lần lượt xuống xe. Chân vừa chạm đất, tôi ngẩng lên nhìn, lập tức ngơ ngác nhận ra đây không phải là nơi cái xe này đáng lẽ nên dừng.

Vi Thỏa cũng có hơi kinh ngạc, nhưng vẻ mặt anh ta bất chợt trở nên đầy kích động, cả thân thể đều run lên. Tôi nghĩ anh ta bị trúng gió, cơ thể (già nua) chịu không nổi, nên tiến tới định đỡ anh ta, nhưng bị Bạch Dực ngăn lại.

Tôi lúc này mới quan sát bốn phía, không sai, đây chính là công viên nơi Vi Đàm đã hẹn với chúng tôi ban chiều, ở chính giữa có một cái hồ nhân tạo rất lớn, vì trời quá tối nên thoạt đầu tôi nhận không ra. Ban ngày, cảnh vật ở đây chắc chắn cực kỳ hữu tình hợp lòng người, nhưng lúc này chỉ đen thui một màu, tôi vừa nghĩ tới bệnh dị ứng phấn hoa của mình, lập cập bưng kín mũi. Nhưng xung quanh chỉ tản mát một mùi hương lạ lùng mơ hồ, không nồng nàn đập thẳng vào mũi như những loài hoa khác nở vào mùa xuân, trái lại còn nhạt tới mức gần như không thể nghe thấy, nhưng chỉ cần nghe được một lần, sẽ lập tức ghi khắc ngay mùi hương đặc thù ấy. Tôi hoàn toàn không có cảm giác gì với mùi của những loài hoa khác, nhưng lại bị mùi hương lạ lùng này quyến rũ ngay lập tức.

Chúng tôi theo sau lưng Vi Thỏa, cử động của anh ta vẫn cực kỳ chậm chạp, nhưng có thể thấy anh ta đang nôn nóng tới mức nào, chỉ mong đi sao cho thật nhanh. Rốt cuộc ba chúng tôi bước tới một sườn đồi mọc đầy cỏ, giữa bãi cỏ xanh rờn, vươn ột đóa hoa quỳnh độc nhất. Đây chính là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy hoa quỳnh, và ngay lập tức bị vẻ diễm lệ tuyệt đối của nó làm cho sửng sốt đến không sao thốt nên lời. Dưới ánh trăng, một đóa hoa cô độc trắng tinh trắng mịn như không nhiễm lấy một hạt bụi, phảng phất như trên đời này không có bất kỳ một sợi màu sắc mỏng manh nào có thể mảy may chạm tới hoa, sắc trắng thuần của nàng không thèm pha tạp với bất kỳ màu sắc nào khác, chỉ có ánh trăng thuần khiết trong sáng vô trần may ra mới có thể xứng với vẻ cao nhã thuần túy của nàng. Thảo nào có người gọi hoa quỳnh là khách tiên dưới trăng, quả nhiên không có chút nào quá đáng.

Vi Thỏa gần như không còn bước tiếp nổi nữa, ánh trăng kéo cái bóng của anh ta lan dài lan dài trên mặt đất, tựa như chính sinh mệnh bất thường của anh ta vậy. Dưới ánh trăng, đóa hoa quỳnh lẳng lặng phô sắc trắng, không sáng lạn, không phô trương, không xa hoa, không lộng lẫy. Chỉ có cao thượng, cùng thuần thành.

Lúc này Kỷ Thiên cũng đúng lúc chạy tới, trán đầy mồ hôi, có thể thấy anh ta đã phải chạy rất lâu. Trong tay anh ta còn cầm một đống nến và một cái chìa khóa xe đạp. Nhưng khi vừa nhìn thấy đóa hoa đẹp đến không gì sánh nổi đàng kia, Kỷ Thiên cũng sững ra, chỉ biết dùng ngón tay run run chỉ vào hoa, rồi lại nhìn chúng tôi, Bạch Dực phải ra dấu cho anh ta im lặng. Dưới ánh trăng tĩnh lặng, Vi Thỏa lặng lẽ tới gần hoa, không dám đụng vào, mà chỉ ngồi bệt xuống đất, sau đó bật cười to sang sảng, lấy từ trong cái túi vải buồm cũ kỹ ra một cái kèn armonica cũ xì, anh ta nhìn hoa quỳnh, trong mắt tràn đầy sự thỏa mãn. Dùng tay áo lau sơ qua cái kèn, anh ta đưa nó lên môi, một khúc nhạc êm ái chợt vang lên trong đêm sâu tĩnh lặng. Tôi đã từng nghe thấy bài hát này, là một bài hát Liên Xô rất xưa, tên là “Cây bạch dương”, bài hát kể chuyện một đôi tình nhân yêu nhau mãnh liệt giữa thời chiến tranh, trải qua những năm dài đằng đẵng, cho dù cả hai đều qua đời, nhưng linh hồn của hai người yêu nhau cuối cùng vẫn tìm lại nhau dưới tán cây bạch dương xưa. Lúc nghe bài hát này, tôi chợt nghĩ, có thể với chúng tôi nó chỉ là một bài hát cảm động, nhưng với Vi Thỏa, nó còn là một bài hát chất chứa kỉ niệm cùng đồng cảm sâu sắc.

Anh ta thực lòng yêu thương những chiến hữu cũ của mình. Có đôi khi cố chấp không phải là vì một lời thề, nhưng là vì một tình cảm không sao bỏ xuống được. Nỗ lực không phải vì mong được nhận lấy, nhưng là vì muốn thông qua nỗ lực thể hiện tình yêu của mình. Vi Thỏa không phải là một người thổi kèn xuất sắc, ở giữa có nhiều lỗi vấp váp, nhưng hoàn toàn không làm ảnh hưởng tới tâm tình xúc động của những người ngồi đây lắng nghe. Thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua, tiếng kèn cũng sắp đi hết bài hát, mà đóa hoa quỳnh duyên dáng yêu kiều kia, đúng như lời Vi Đàm nói, chỉ có thể nở tươi được hơn mười phút. Hoa quỳnh thoáng cái mất đi ánh sáng tinh tuyền rực rỡ của mình, không còn đẹp tới đoạt hồn câu phách, mà dần dần trở nên tàn úa nhạt nhòa. Tiếng kèn armonica cũng ngưng bặt, Vi Thỏa cúi thấp đầu không hề động đậy, dường như còn chìm đắm trong tiếng nhạc và hương hoa thoang thoảng đâu đây.

Chúng tôi cứ thế đợi mãi đợi mãi, rất lâu vẫn không thấy Vi Thỏa nhúc nhích, cảm thấy có vấn đề, liền tiến tới xem sao. Vi Thỏa xoay lưng về phía chúng tôi, trong đêm đen không trông rõ mặt mũi anh ta lúc này, Kỷ Thiên bèn ngồi xổm xuống tỉ mỉ quan sát một chút, bất chợt kinh hoàng hét lên một tiếng, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên. Tôi và Bạch Dực chạy tới nhìn, mới thấy trước mặt chúng tôi không còn là Vi Thỏa mà chúng tôi quen thuộc hai ngày nay nữa, mà là một ông lão tóc bạc phơ, vẻ mặt tang thương, đôi môi chuyển màu tím ngắt, trên người lấm tấm thi ban, nhìn là biết chết đã lâu.

Bạch Dực bình tĩnh nói: “Đừng kêu to, đây mới chính là Vi Thỏa đấy. Là Vi Thỏa đã từng tham gia trận chiến Triều Tiên mấy chục năm về trước, rốt cuộc đã có người đến đưa ông ấy đi rồi. Ông ấy đã hoàn thành tâm nguyện của mình.”

Trong lòng tôi đã biết sẽ có chuyện này từ trước, nhưng nhìn tới dáng vẻ tiều tụy của Vi Thỏa lúc này cũng cảm thấy vô cùng đau lòng. Cố gắng nghĩ tới những chuyện mà mình còn chưa hiểu, tôi quay đầu lại hỏi Bạch Dực: “Sao chúng ta lại theo xe ma mà đến được tận đây?”

Bạch Dực ngồi bệt xuống cỏ, vỗ vỗ chỗ bên cạnh ra hiệu cho tôi cũng ngồi xuống. Kỷ Thiên vẫn còn sợ tới mất hồn bên kia, không còn nghe chúng tôi nói gì.

Bạch Dực xoa xoa trán nói: “Chiều nay tôi đi tìm hiểu lộ trình trước đây của chuyến xe ma này, sau đó làm một chút thủ thuật che mắt ở ngay những trạm xe của nó, nói cách khác là phải làm sao cho tài xế ma kia chạy theo lộ trình của chúng ta. Tài xế chỉ là một hồn ma, hoàn toàn không có khả năng tự nhìn đường mà chỉ chạy theo những tín hiệu có sẵn mà thôi. Thủ thuật này cần tới sự giúp đỡ của Kỷ Thiên, đó chính là những ngọn đèn chong. Đèn chong cần xuất hiện liên tục trước mặt dẫn đường, cho nên tôi mới nhờ Kỷ Thiên chạy trước chúng ta một đoạn, cắm những cây nến trên đường để dẫn lối cho xe chạy.”

Tôi hoàn toàn không ngờ mọi việc chỉ có thế, liền sửng sốt hỏi lại: “Chỉ đơn giản thế thôi ư?”

Bạch Dực nhìn chăm chăm vào chậu hoa quỳnh đã héo tàn mà đáp: “Đúng, chỉ có như vậy. Bởi vì đã có một người nguyện hi sinh cả tính mạng của mình trong đêm nay chỉ để hoàn thành tâm nguyện của một hồn ma rồi.”

Tôi ngơ ngác một chút, rồi lại hỏi tiếp: “Như vậy vì sao anh ta lại trẻ lại?”

Bạch Dực nhìn ánh trăng nhẹ nhàng đáp: “Có rất nhiều, rất nhiều khả năng. Sức mạnh tinh thần của con người rất kinh khủng, nếu đạt tới một trình độ nhất định, có khả năng có thể đem toàn bộ sinh mệnh một đời, thậm chí cả kiếp sau chỉ để dùng vào một việc.”

Tôi không hỏi thêm gì nữa, qua hồi lâu, Bạch Dực đứng lên vươn tay ra cho tôi nắm: “Về thôi, lúc nào rảnh rỗi thử trồng những hạt giống hoa kia xem sao. Xem ra cũng không khó lắm.”

Tôi nhìn lại những cánh hoa héo rũ bên cạnh cái xác khô còng cứng queo mà thở dài một hơi, nắm tay Bạch Dực đứng lên rồi cùng nhau về nhà. Xe cảnh sát đang tới, mà lần này, Vi Thỏa sẽ không còn đi tìm kiếm cái gì nữa.

Ngày hôm sau, tôi ngủ quên dậy muộn, nhưng viện cớ giúp đỡ cảnh sát phá án nên Phan hói không sao nói được câu nào, dù sao hôm qua quả thực có cảnh sát tới xin nghỉ cho chúng tôi thật kia mà! Lão vừa tò mò định hỏi chuyện thì tôi đã lập tức giả ngu bảo mình chỉ là một nhân chứng, làm hết phận sự của công dân mà thôi. Phan hói vừa nghe tới cảnh sát liền ngậm miệng ngay, trong lòng tôi lúc đó sung sướng không sao kể xiết!

Tôi an toàn thoát khỏi phòng làm việc của Phan hói, tâm tình cực kỳ khoái trá, nhưng vừa vào phòng giáo viên thì đã thấy Kỷ Thiên đang ngồi đúng chỗ của tôi nói chuyện với Bạch Dực. Không biết vì sao tự nhiên tôi cảm thấy khó chịu, lạnh lùng bước tới bên cạnh bọn họ nhạt nhẽo hừ một tiếng, bảo Kỷ Thiên xê ra cho tôi chấm bài. Kỷ Thiên thấy tôi, sắc mặt cũng đen đi, nhưng cuối cùng vẫn nói với tôi: “Nói cho cậu biết một chuyện cậu không thể ngờ nổi đâu!”

Tôi chẳng buồn ngẩng đầu lên: “Chuyện gì?”

Anh ta hỏi tiếp: “Còn nhớ Vi Đàm không?”

Tôi ừ một tiếng cụt ngủn.

Anh ta hạ giọng thì thào: “Cô gái có tên Vi Đàm kia, thực ra đã chết từ lúc mới lên mười hai tuổi rồi… Có cả giấy chứng tử đầy đủ kia!”

Đến lúc này tôi mới ngẩng lên, đầu tiên là nhìn Bạch Dực, sau đó mới quay sang Kỷ Thiên: “Cái gì? Chết từ lâu rồi? Vậy cô gái chúng ta đã gặp là ai?”

Anh ta lắc đầu: “Có trời mới biết, còn tôi quyết chí làm theo phương châm của các đàn anh, mấy chuyện này quyết không đi tìm hiểu làm gì ệt óc, chỉ tới báo với hai người một tiếng.”

Nói xong liền đứng dậy đi. Tôi chăm chú nhìn Bạch Dực, trong một thoáng, có cái gì như vỡ ra trong đầu. Bạch Dực chỉ im lặng nhìn xa xăm, cuối cùng buông một câu: “Hoa quỳnh bừng nở, chỉ vì Vi Thỏa. Cô ấy cũng chỉ làm việc mà bản thân cô ấy cảm thấy đáng làm mà thôi.”

Khách dưới trăng – Hoàn