Quỷ Thoại Liên Thiên

Chương 54: Tấm ảnh (Trung)



Chúng tôi bước vào nhà. Bên trong vô cùng lộn xộn. Dưới đất cơ man nào là báo cũ và album, còn trên bàn thì nơi nơi đều có chén đũa vừa mới ăn xong. Quần áo và mấy thứ linh tinh khác thì ném đầy salon cả. Cô chỉ chỉ đại một chỗ trống trên cái ghế cho chúng tôi ngồi xuống, xong lại bảo là sẽ đi pha trà. Chúng tôi thấy cô đã gần như ko đứng vững nữa nên cũng liều chết ngăn lại, khuyên cô nên ngồi xuống. Thật ra tôi cảm thấy, nếu để cô pha trà, nói ko chừng sẽ biến chúng tôi thành cống thoát nước mất.

Vốn chúng tôi còn định hỏi vài việc. Nhưng xem ra chẳng còn hy vọng gì rồi. Trên sàn nhà còn bày la liệt mấy tạp chí đầy nhóc hình ảnh, có vẽ như cô Lỗ rất thích chụp ảnh. Cô dù ngồi cạnh chúng tôi vẫn hay vuốt vuốt sau gáy mình. Có thể do cạnh mình đã có người quen nên cô hơi thả lỏng cảm xúc 1 chút. Cảm thấy cô thật ko còn mấy tự tin của trước kia nhưng đây lại chính là cô Lỗ thực sự mà chúng tôi quen biết.

Bộ cảnh phục của Kỷ Thiên có hơi chói mắt. Cô Lỗ vẫn còn chút chút kiêng kị, nhiều lần muốn mở miệng nhưng lại ngại Kỷ Thiên nên ko dám nói gì. Tôi phải vội vàng nói giúp: “Cô Lỗ, vị này là bạn thân của chúng em, xin cô cứ yên tâm. Chúng em đến vì chuyện lúc trưa cô nhờ đấy ạh.”

Lúc này cô mới thả lỏng được 1 chút, thở dài nói: “Tôi cũng chẳng quan tâm là có cảnh sát đến nghe hay ko. Chỉ là, tôi sợ các cậu bảo tôi là điên rồi. Thật ra….có lẽ tôi điên thật cũng nên.” Nói xong cô lại vỗ vỗ đầu, chầm chậm kể lại một chuyện tưởng chừng như hoang đường đến cực điểm.

Cô Lỗ vì tinh thần ko ổn định, nên cứ nói chuyện đứt quãng giữa chừng. Chúng tôi phải cố lắm mới nghe cho rõ được.

Cô Lỗ là một người thích du lịch. Hàng năm cô cũng hay đi đây đi đó vài lần. Điều này, bọn tôi ai cũng biết cả. Vì hễ cô đi về. sẽ mang theo rất nhiều quà, là đặc sản của những nơi đến ọi người Nghe nói là hơn nửa tháng trước cô có đi nghỉ mát ở đâu đó, còn định đến nghĩ hè sẽ ra nước ngoài du lịch nữa. Cô thường ình là lão lữ hành giàu kinh nghiệm mà. Vào những dịp nghĩ dài hạn, cô thường đi du lịch một mình. Nói là ngắm cảnh chẳng qua là chuyện nhỏ thôi. Quan trọng là khám phá mới thú vị hơn nhiều. Có lẽ vì thế mà giờ đây có nhiều khách du lịch ko thích đi theo đoàn mà tự mua vé xe, khí thế bừng bừng mà lên đường. Thế chắc cũng tiết kiệm được ko ít ấy nhĩ.

Cô Lỗ cũng có vài người bạn chung sở thích. Bọn họ chuẩn bị đi Vân Nam, chỗ gần sát bên sông Mêkông[1] Ngoại trừ Cô Lỗ ra còn còn có thêm 4 người nữa. Tất cả đều là bạn thân thời đại học của cô. Chơi với nhau đã vài thập niên rồi, mọi người đều rất hợp ý nhau, và đều có chung sở thích là đi du lịch. Lần nào ra ngoài cũng chụp rất nhiều ảnh. Người trung niên đi ngắm cảnh, sẽ chẳng chụp thứ gì lớn lao cả. Chỉ đơn giản là ghi lại những cảnh vật trước mắt để làm kỷ niệm thôi. Cô Lỗ đối với chuyện này phải nói là vô cùng ham thích.

Bọn họ đầu tiên đến A Ngõa sơn huyền bí. Sau đó lại đến sông Mêkông và chụp rất nhiều ảnh. Có thể nói đối với chuyến du lịch này là vô cùng hào hứng. Nhưng những chuyện xảy ra sau này lại làm cho chuyến du lịch đáng lẽ phải rất vui vẻ lại trở nên vô cùng quái đản.

Hầu như người nào trong đoàn cũng đều đem theo máy chụp hình cả. Nhưng khi đến huyện tự trị Cảnh Mã Thái tộc, Ngõa tộc[2] thì ko hiểu sao, chỉ còn duy nhất máy của cô Lỗ là có thể sử dụng được thôi. Mọi người ngay từ đầu cũng chẳng lấy làm lạ gì, có thể chụp ảnh là tốt rồi. Thế là liền thuê 1 chiếc thuyền lá thả xuôi theo sông. Phong cảnh hai bên bờ thật xinh đẹp tuyệt trần, nên cô Lỗ cứ chụp lấy chụp để. Thuyền trôi được nửa đường, cô lại cầm máy lên, lúc đang lấy tiêu cự thì dường như nhìn thấy một vật thể màu đen đang bồng bềnh trên sông. Cứ như là tóc người vậy, dưới chân tóc còn có cả nữa gương mặt nữa kia. Cô vội vàng quăng luôn cả máy ảnh, bảo mọi người nhìn thử. Nhưng chỉ có sóng nước lăn tăn mà thôi. Tất cả đều lặng yên, vốn chẳng có mái tóc màu đen nào cả. Thế là ai nấy đều cười cô Lỗ tuổi già mắt yếu. Cô Lỗ cũng chỉ lắc lắc đầu, cho rằng mình quá sức mệt mỏi rồi. Nhưng cô bỗng nhiên lại cảm thấy gáy mình như bị thứ gì đó hơi hơi giữ lấy, có chút âm ẩm như bị rong hay bèo gì đấy đắp lên vậy. Cô liền quay đầu lại ngay, nhưng chẳng thấy gì cả, sau gáy mình chỉ dính chút nước mà thôi. Lúc này cô đã có dự cảm chẳng lành rồi, nhận thấy nơi này có thứ gì đó ko sạch sẽ, liền bảo nhà đò nhanh chóng chạy đi.

Trở lại khách sạn, Cô Lỗ luôn cảm thấy gáy mình ươn ướt, như bị dính phải nước vậy. Cô lo sợ cứ dùng khăn mặt sát liên hồi. Nhưng vẫn như cũ, cứ có cảm giác mơ hồ là gáy mình vừa ướt vừa lạnh như băng. Vì chuyện xảy ra bất ngờ nên chuyến lữ hành này đã nhanh chóng kết thúc. Nhanh đến độ cô chẳng kịp nghĩ ngợi gì nữa. Sau khi từ sông Mêkông trở về nhà, vì chỉ có cô Lỗ là chụp được ảnh thôi, nên cô liền khiêm luôn việc rửa ảnh ra và phân phát ọi người.

Mấy bức ảnh thật ko tồi chút nào. Bất quá nó lại xảy ra chuyện kỳ quái. Bọn họ đã phát hiện được trong nhiều bức ảnh chụp bỗng có thêm gương mặt mờ ảo lạ lùng nào đó. Thật vô cùng quái dị mà. Vì nếu xét theo mặt mũi của cô Lỗ, thì hoàn toàn 1 trời 1 vực, gương mặt trong ảnh là mặt mâm, có chút mập mạp, miệng lại toác ra như đang cười. Người xấu đến kinh dị. Đến cô Lỗ lúc ấy còn nói đây ko phải là ảnh của cô mà là ảnh của kẻ láu cá nào đó, rồi đem mấy bức kia trả lại cho nhân viên của tiệm chụp ảnh. Có người còn cười nhạo, nói mặt xấu như vậy mà còn chụp hình, thực làm lãng phí phim mà. Nhưng tận đáy lòng cô Lỗ lại luôn cảm thấy bất an nên chỉ ậm ừh chứ ko hề đáp lại. Sau khi trở về từ Vân Nam, càng về sau cô càng cảm thấy sau gáy của mình sần sùi ko giống như bình thường một cách rõ rệch. Đặc biệt là nó lại vô cùng ngứa ngáy. Ngứa đến độ khiến cô phải gãy đến gần như rách cả da. Đi khám bệnh, thì bác sĩ chỉ bảo là da cô hơi khô, ko có trở ngại gì, rồi cho ít thuốc thoa, nói rằng sẽ nhanh chóng trở lại như cũ thôi.

Không lâu sau đó, người cha già của cô Lỗ bỗng nhiên bị tai biến qua đời. Cái tang này đối với cô mà nói là một đã kích rất lớn. Chồng cô và con gái cũng đã mất vì tai nạn giao thông. Việc này chúng tôi đều biết. Trường học, đã đề nghị cô Lỗ nên nghĩ ngơi nữa năm, để từ từ thích ứng lại. Nhưng, càng đối diện với trống vắng thì càng buồn đau hơn. Nên cô Lỗ dù đang đau đớn vẫn cố gắng chịu đựng mà đi dạy. Thậm chí như vậy, tin dữ vẫn liên tiếp đến với cô Lỗ. Theo như cô kể thì hai người bạn thân khi ấy đi cùng với mình cũng gặp phải rất nhiều sự cố rồi qua đời.

Đến lúc này thì cô Lỗ thật sự lo sợ. Cô cảm thấy toàn bộ sự việc đều có liên quan đến bộ tóc đen kia. Từ khi gặp qua đến giờ đều liên tiếp xảy ra chuyện lạ. Hơn nữa điều là bất ngờ mà đến. Cô sợ nhất chính là bọn ma quỷ quỷ oan gia kia sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến mình. Liền bắt đầu liên tiếp nghĩ cách. Lúc này bỗng nhớ đến gương mặt lềnh bềnh trên ảnh chụp kia. Thế là xảy ra chuyện gặp được tôi vào sáng nay.

Hai tay cô cuộn chặt lấy nhau. Thỉnh thoảng lại vuốt vuốt gáy mình vài cái. Sau đó thật đau khổ như bệnh nhân tâm thần mà nói: “Tại sao lại là tôi. Tôi đã làm sai chuyện gì mà phạm phải mấy thứ này. Mấy đứa bé kia….mấy đứa bé kia rất có tương lai nha. Học toán giỏi lắm. Tôi phải coi chúng như con mình mà dạy dỗ mới được nha[3].”

Kỷ Thiên chỉ hút thuốc, ko nói lời nào cả. Còn Bạch Dực khoanh tay nhìn mấy bộ sách trên mặt đất. Còn tôi thì lắc lắc đầu, cảm thấy thật giống như đang nghe kể chuyện quái dị vậy. Tôi gãi gãi đầu, bước đến cạnh Bạch Dực thì thầm hỏi: “Lão Bạch, chuyện này có liên hệ với lời nguyền quỷ quái kia có ko?”

Bạch Dực không trả lời, lắc lắc đầu rồi lại nói với Cô Lỗ: “Cô có thể cho chúng em xem ảnh mà cô đã chụp khi ấy ko?”

Cô Lỗ hơi bĩu môi, hất mắt về salon, ý nói mấy bức ánh kia đang ở trên ấy. Chúng tôi ngồi lại cùng xem sơ qua 1 lần. Hầu như đều là những tấm ảnh chụp rất bình thường thôi.

Lúc này, điện thoại của Kỷ Thiên lại vang lên. Nghe đâu là cục trưởng đang tìm anh ta về. Chúng tôi cũng ko có thời gian xem kỹ càng được, Bạch Dực liền mở lời: “Cô Lỗ chúng em có thể mang mấy tấm ảnh chụp trong hành trình đi Vân Nam của cô về có được ko?”

Cô Lỗ lấy thêm từ dưới sàn lên một chồng ảnh chụp đưa cho chúng tôi nói: “Là nó hết đó.”

Bạch Dực cầm lấy xấp ảnh, giở sơ qua 1 chút, sau đó liền ra hiệu, ý bảo chúng tôi có thể đi được rồi. Tôi có chút ko yên tâm về cô Lỗ, cô giờ đây đã hoảng loạn đến độ ngô nghê luôn rồi. Cứ liên tiếp kiểm tra cổ mình xem còn cảm giác gì ko. Tôi lắc đầu đầy cảm thán. Một người đang yên đang lành như thế, sao bỗng nhiên lại biến thành thảm hại như thế này.

Kỷ Thiên gắp gáp rời khỏi, dường như có án mạng cần anh ta phải đến gấp. Dù sao thì tôi cũng ko có hứng muốn biết anh cảnh sát này đang làm chuyện gì, liền cùng Bạch Dực trở về ký túc xá. Anh trộn 1 tô mì rau thật to để chúng tôi ăn tạm. Sau khi ngồm ngàm như hổ đói, cả hai lại thông thả nhấp trà. Lúc này Bạch Dực bắt tay vào nghiên cứu mấy bức ảnh. Anh cứ lấy từng cái ra so đi so lại.

Tôi để ly trà gần bên anh, sau đó cũng ngồi xuống, cầm lấy 1 tấm lên xem xét 1 chút. Tôi hỏi: “Sao vậy? Có nhìn ra cái gì hay ko?”

Anh để tấm ảnh lên bàn gõ gõ, mãi thật lâu sau mới nói: “Cậu thấy trong tấm ảnh này có gì lạ lùng hay ko?”

Tôi cầm lên xem xem một chút. Nói thật mấy tấm ảnh này vô cùng bình thường. Kỹ thuật chụp ảnh cũng thường thường nốt. Mọi người đều thấy ống kính là cười nheo mắt phô răng ra. Tôi lắc lắc đầu, thú thật là mình nhìn ko ra. Bạch Dực khoanh tay đến gần tôi nhắc nhở. “Mùa này du lịch ế ẩm, làm gì có nhiều du khách như thế!”

Tôi nghe xong suy luận của anh liền vội vàng lật tấm ảnh lại xem thêm 1 lần nữa. Bỗng nhiên, cảm thấy ko hợp lý cho lắm. Loại cảm giác bất thường này khiến cho người tôi phải đổ đầy mồ hôi lạnh. Tôi phát hiện nơi này vô cùng quái dị. Đây tựa như mấy gương mặt trong phim kinh dị ấy. Nhưng cũng ko phải là chấm sáng của hồn ma. Nếu như là thứ kia, thì mắt tôi vừa xem qua đã phải phát giác ngay rồi. Chuyện này thật giống như bỗng nhiên chụp được hình UFO (~ đĩa bay) vậy. Nguyên nhân chủ yếu là do mơ hồ nên mới ko dễ gì phát hiện.

Nhưng trong bức ảnh này thật sự rất kỳ quái. Bất kể như thế nào, cũng ko có khả năng làm giả được. Vì chính tiệm chụp hình đã bác bỏ luận điểm trên rồi mà!

Bạch Dực liền giải thích thêm 1 chút: “Có rất nhiều người đã cho rằng trong bức ảnh chụp xuất hiện bóng dáng mơ hồ của ma quỷ, hoặc là xuất hiện nhiều hơn 1 người. Ngay từ đầu tôi đã dựa vào cách này mà thăm dò. Nhưng mấy bức ảnh kia thật vô cùng sạch sẽ. Ko có điểm sáng nào kỳ quái cả. Bất quá, khi xem liên tiếp mấy tấm khác trong bộ ảnh, tôi liền phát hiện ra một chỗ bất thường kỳ quái. Sự bất thường này phải tập trung toàn bộ ảnh lại mới có thể phát hiện ra.

Suy nghĩ của Bạch Dực quả thật rất thấu đáo và kín kẽ. Nếu ko phải là người có suy nghĩ sâu xa như anh, chắc chắn sẽ ko thể nào nghĩ đến điểm này được. Trước đây, cô Lỗ chính là luôn tránh những lúc cao điểm, nên thường chọn những lúc vắng khách trong năm mà du lịch. Bức ảnh nào chụp về, cũng ko thấy có mấy người xung quanh. Nhưng giờ đây trong ảnh vẫn xuất hiện một “người” rất cổ quái.

Tôi cũng ko biết đấy có phải là người ko nữa, vì mỗi bức ảnh chỉ xuất hiện có 1 góc. Hơn nữa chỉ là một phần của cơ thể thôi. Ví dụ như bức này, chụp dưới tàn cây của bờ sông, thì chỉ thấy sau gáy. Nếu ko phải vì quần áo giống nhau như đúc tôi đã ko chú ý đến rồi. Nếu nói là do phản chiếu của nước gần hồ sinh ra, thật ko hợp lý chút nào. Chuyện này ko thể nào xảy ra được. Trừ khi là thức đó vẫn đi theo bọn người của cô Lỗ. Nhưng nếu thật sự như vậy, thì hẳn là mọi người đã phát hiện ra rồi chứ. Mà bọn họ dường như ko thấy thứ đó chứ điềm nhiên chụp ảnh như ko vậy. Điểm này thật vô cùng khó tin. Điều đặc biệt là mỗi bộ phận thân thể của nó cũng ko lập lại, tỷ như nếu nửa mặt phải xuất hiện thì tấm khác se là nữa mặt trái. Này thật làm chúng tôi cứng lưỡi ko biết nên giải thích sự kỳ quái này thế nào.

Bạch Dực nhìn mấy tấm ảnh chụp nói: “Cậu có cách nào tách mấy phần này ra rồi dựng lại được ko?”

Tôi liền nhanh như tên bắn chụp sơ lại mấy tấm ảnh chụp. Sau đó gật đầu nói: “Ko thành vấn đề, làm được ngay mà. Nhưng chẳng biết sau khi tôi ráp xong thì sẽ nhìn thấy thứ gì nữa đây…..”

Nói xong tôi vỗ vỗ vai của Bạch Dực, ý bảo xem tôi làm này. Tôi chép mấy bức ảnh vào máy tính, mở photoshop lên, sau đó khoang vùng thứ ấy, cứ phóng lên đồ lại, rồi ráp thành cái mới. Này cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì, chỉ cần có khả năng vẽ vời một chút là được rồi. Phiền phức duy nhất chính là làm sao có thể tập hợp các bộ phận rãi rác kia lại thành thân người. Tôi thật giống như đang vẽ một bản đồ kỳ quái vậy. Cuối cùng phát hiện ra thứ này ko phải là 1 người mà là 1 người lớn và đứa bé tạo nên.

Qua hơn một giờ, cuối cùng tôi đã đem tổ hợp kỳ quái kia vẽ lại hoàn chỉnh. Sau đó, ai trong chúng tôi cũng đều trợn tròn mắt. Đấy là hình của 1 người phụ nữ đang ngồi xổm. Ánh mắt trắng dã hướng lên trời, vẻ mặt vô cùng đáng thương như đang cầu xin cái gì vậy. Tôi lau lau mồ hôi trên trán nói: “Lão Bạch, có khi nào là cô Lỗ đã chụp phải quỷ rồi ko….”

Anh xoa xoa cằm, híp mắt nhìn hồi lâu rồi nói: “Có thể làm kỹ hơn chút nữa ko. Tốt nhất là thấy được mặt mũi của người nọ.”

Chuyện này có chút khó khăn. Vì mặt mũi của bà ta lần nào xuất hiện cũng tối mờ mờ. Tôi cũng chỉ có thể xử lý thêm chút nữa, nhưng hiệu quả vẫn ko lý tưởng là mấy. Lúc chúng tôi chuẩn bị bỏ đi, thì di động của Bạch Dực vang lên, là Kỷ Thiên gọi đến, Bạch Dực ừ hử vài tiếng, cuối cùng cũng nói một câu: “Cậu khẳng định thế àh?” Một lát sau lại đem tắt di động đi. Anh quay đầu lại nói với tôi: “Kỷ thiên điện đến nói, cậu ta từ chỗ cô Lỗ đã hình dung được gương mặt trong bức ảnh kia rất có thể là hình chụp đặc tả của một nạn nhân chết đuối.”

Tôi àh lên đến cả nửa ngày sau. Bạch Dực giải thích: “Chính xác đó, như vậy có thể giải thích được tại sao mấy tấm ảnh này lại xuất hiện. Lời kể của cô Lỗ đối với 1 người đã quen làm việc với ảnh chụp khi khám nghiệm tử thi như Kỷ Thiên thì thật quá đỗi bình thường. Hơn hết tôi cũng cho rằng, chẳng ai muốn chụp ảnh như thế đúng ko?”

Tôi nghe cũng có lý, lại nhìn lại hình ảnh của hai người kia. Bạch Dực ngồi tựa vào góc bàn suy nghĩ một lúc, cuối cùng lại muốn tôi đem file của bức ảnh kia đi rửa ra. Hai người chúng tôi đến tiệm chụp hình kế bên tiệm photo hôm nọ, bảo thợ rửa gấp giùm. Khi lấy ảnh ra, bà chủ tiệm nhìn nhìn một chút rồi giật mình nói: “Người phụ nữ này…. Tôi nhớ….là đã thấy ở đâu rồi đó!”

Tôi và Bạch Dực đều có hơi ngạc nhiên. Vì trong đầu chúng tôi tất nhiên đều nghĩ người phụ nữ này đã chết rồi. Giờ tại sao bà chủ tiệm chụp ảnh này lại nói đã từng thấy qua bà ta? Tôi vội vội vàng vàng hỏi: “Dì àh, dì nhớ lại kỹ chút xem. Dì đã gặp người phụ nữ này ở đâu thế?”

Bà nhíu mày, cầm lấy tấm ảnh từ tay tôi nhìn cả buổi trời, cuối cùng làm ra vẽ đã nhận ra, ngẩng đầu lên nói: “Mẹ nó, chả nhớ rõ nữa. Người phụ nữ này mấy ngày trước ko phải luôn lảng vãng ở tiệm photo sát vách đây nha, còn dắt theo một đứa nhỏ nữa đó.”

Tôi vội vàng hỏi lại: “Dì còn thấy gì nữa ko ạh?”

Bà ta làm ra vẽ như chuyên nghiệp lắm, ngẩng đầu lên nhìn chúng tôi nói: “Ừh….Bà ta mập lắm đó. Hình thể cũng thật khó coi. Hơn nữa con của bà ta cũng xấu lắm. Cảm giác như nhà toàn người mập ấy. Mà đầu thì lớn ghê lắm. Đặc biệt là cảm giác trên người họ lúc nào cũng nhếch nhác và tỏa ra mùi thôi thối.”

Bạch Dực cau mày, anh dường như đã nghĩ đến điều gì đó, nhưng ko lên tiếng. Đầu tôi cũng bắt đầu có manh mối, nhưng dù sao cũng ko bằng Bạch Dực. Tôi cầm lấy tấm ảnh vừa rửa, để nó vào trong phong thư, rồi cảm ơn bà chủ, xong liền cùng Bạch Dực trở về. Trên đường đi, hai chúng tôi ko ai nói gì cả. Tôi cũng biết chuyện này có phần quái dị. Hai người kia rốt cuộc là người hay quỷ? Bọn họ tại sao lại xuất hiện trong bức ảnh của cô Lỗ? Thứ đó và cô Lỗ có quan hệ gì ko? Cô có thật là vô tình bị hai thức đó làm hai hay ko?

Tôi đột nhiên sực nhớ đến 1 chuyện, liền dừng lại hỏi: “Anh nói…..thứ kia và ảnh chụp khi khám nghiệm tử thi giống nhau. Vậy có khi nào là cùng 1 người hay ko?”

Bạch Dực ngừng lại một chút, rồi lại cười nói: “Cậu thấy chuyện này kỳ quái nhất là gì?”

Tôi vò đầu bứt tóc, lòng có hơi giận dỗi Bạch Dực. Mấy loại gợi ý phức tạp này thật ko hợp với bản thân tôi. Lần nào cũng là chuyện kỳ quái phải suy nghĩ đến nứt cả đầu ấy. Tôi vì thế cũng đã bứt rụng ko biết bao nhiêu là tóc rồi. Tôi liền trề môi nói: “Việc chẳng biết lần từ đâu cả! Chuyện kỳ quái nhất mà tôi cảm thấy được là tại sao cô Lỗ lại vướng phải tai ươn như thế này? Hơn nữa thứ đó có liên quan gì đến bức ảnh hay ko?”

Bạch Dực vỗ vỗ gáy tôi, tán thưởng: “Ko tồi chút nào áh. Thằng nhóc cậu, tuy ko có năng lực phân tích, nhưng trực giác thì thật rất chuẩn ấy.”

Tôi hậm hực trước cái cười lạnh của anh, tiện tay liền vỗ vỗ lên đầu anh lại nói: “Tiểu tử nhà ngươi chắc bị ván cửa đập trúng đầu rồi chứ áh? Vờ vịt cái gì! Có chuyện gì thì nói mau, đừng câu giờ như phim trinh thám nữa.”

Anh chỉ chỉ hai khoảng trống ven đường ý bảo vào đó ngồi xuống rồi nói. Xong anh lấy 1 gói thuốc lá, rút ra 1 điếu. Tôi có chút kinh ngạc, trước giờ cứ nghĩ anh ko hút thuốc. Bất quá, giờ thấy ngay trước mặt, nên cũng muốn xin một điếu. Hai người chúng tôi lặng lẽ rít thuốc. Đến giờ tôi mới phát hiện đây là bao mà tôi giấu sau giá sách mà. Lấy đồ của tôi mà chẳng thấy ngại ngùng gì cả.Thật muốn dần cho tên mượn gió bẻ măng trước mắt này 1 trận quá. Sau đó, anh liền nói ra suy luận của mình.

Suy đoán mà Bạch Dực đưa ra lại cực kỳ đơn giản. Mấy chuyện thật ra mà nói, nếu càng lo lắng sẽ càng phức tạp hơn thôi. Tóm lại tất cả chỉ khái quát lên 1 câu là —— Cô Lỗ che giấu 1 việc trọng yếu nào đó.

Anh nhổ 1 bãi nước bọt rồi nhìn tôi nói: “Đừng có trừng tôi như vậy. Tự thằng nhóc cậu trong lòng cũng nghi ra được điểm ấy. Chẳng qua là ko thèm nghĩ đến thôi. Vì dạng thực thể này liền có thể chứng minh cô Lỗ đang nói dối.”

Tôi cúi đầu ngệch cả miệng ra. Cái đầu tối như hủ nút, cuối cùng cũng có khe sáng. Ngay từ đầu tôi đã cho rằng thứ đó chẳng sạch sẽ gì mà. Sau đó, ngoại trừ mấy tấm ảnh chụp ra, tôi đã cảm thấy cô Lỗ vẫn chưa chịu nói rõ mọi. Chuyện cô cố tình nói dối chắc rất cực đoan rồi.

Tôi ra dấu bảo Bạch Dực tiếp tục nói, nhưng trong đầu đã có một chút suy đoán. Bạch Dực phủi phủi tàn thuốc rơi trên áo khoác rồi nói tiếp: “Chuyện này tôi thấy có vài khả năng như thế này. Một là cô Lỗ đã gặp quỷ thật. Đây là khả năng cao nhất. Chỉ có quỷ mới có thể làm cho con người vận khí kém đến thế, thêm vào đó là người lúc nào cũng lành lạnh như nước nữa. Nhưng, khả năng của quỷ cũng ko thể nào quá mạnh mẽ như thế. Tôi thấy như là….”

Tôi hơi vẫy vẫy tàn thuốc, day day huyệt thái dương mà nói: “Như là oán quỷ…”

Tôi vừa dứt câu, thì di động của Bạch Dực vang lên. Mở máy nghe, quả nhiên là Kỷ Thiên. Tiểu tử kia quả thật ko muốn chúng tôi được yên mà. Có gì thì nói luôn 1 lần cho rồi đi, cứ hở 1 chút là gọi điện, như là đang điều khiển đại đội trinh thám ko bằng. Nhưng lần này, rõ ràng sắc mặt của Bạch Dực đã ngưng đọng lại. Anh ừhm vài tiếng xong lại nghiêng đầu sang nói với tôi: ” Vừa mới phát hiện cô Lỗ đã tự sát. Giờ đang ở trong bệnh viện.”

Tôi lập tức ngây ngẩn cả người, mãi cho đến khi tàn thuốc rơi xuống, mới sực tỉnh. Lúc này, Bạch Dực lại vỗ vỗ bả vai của tôi. Hai chúng tôi ngoắc đại 1 chiếc xe hướng bệnh viện mà đi.

Đến bệnh viện, cô Lỗ còn vẫn còn trong phòng phẫu thuật. Chúng tôi chỉ có thể ở ngay cửa ra. Kỷ Thiên cũng đến, nhìn thấy chúng tôi liền nói: “Cách thức tự sát nói ko chừng chỉ có trong phim kiếm hiệp thôi nha. Cô dùng dao trực tiếp cắt lên mạch máu trên cổ tay mình. Nếu ko phải hàng xóm nghe được tiếng nước chảy tràn đầy ra trong toilet, tốt bụng chạy đến nhắc nhỡ, thì đã chết chắc rồi.”

Tôi theo bản năng sờ sờ vào cổ mình. Bạch Dực thì thầm trong miệng: “Lại là cổ….”

Phải hơn 1 giờ sau, thì cuộc phẫu thuật mới chấm dứt. Cô Lỗ cuối cùng cũng giữ lại được 1 mạng.

Chúng tôi vốn đĩnh hỏi cô vài câu. Nhưng bác sĩ nói tình trạng của cô hiện tại đến ừh vài tiếng còn khó khăn, huống chi là hỏi với trả lời. Chúng tôi giờ chỉ có thể hỏi sau vậy. Kỷ Thiên đột nhiên nhớ đến gì đó liền nói: “Người phụ nữ này, trước khi hôn mê còn đưa cho tôi chìa khóa nhà của mình. Nói nếu bọn Bạch Dực có đến thì nhất định phải bảo các cậu tới nhà cô 1 lần.”

Tôi và Bạch Dực đều vô cùng ngạc nhiên. Nhưng rất nhanh sau đó tôi liền cảm thấy dường như cô Lỗ đang giấu chúng tôi chuyện gì đó, nhưng có thể cô đã thay đổi ý định, muốn nói ra. Nhưng giờ này, dù cô có muốn cũng nói ko được. Chúng tôi chỉ có thể tự thân đi xem mà thôi. Tôi nhìn vào mắt Bạch Dực một lúc, sau đó sờ sờ cằm rồi nói: “Nếu không có gì…. Chúng ta đi xem chứ?”

Anh ko nói gì cả, chỉ cầm lấy chìa khóa rồi đi ra ngoài. Đương nhiên là lên đường đến nhà cô Lỗ rồi. Tôi cười hắc hắc hai tiếng rồi cũng theo sau. Lòng nghĩ thầm tiểu tử Bạch Dực này luôn mồm nói đừng chõ mõm vào. Thế mà chỉ theo chưa đến một nữa đã tự mình ko bỏ xuống được. Nhớ lại lần nào dạy dỗ tôi, cũng đều mặt lạnh như tiền. Nếu ko phải chuyện của cô Lỗ thật sự rất nghiêm trọng, tôi thế nào cũng vác cái mặt của anh ta đi đổi chắc cũng được vài vạn nữa nha.

Khi chúng tôi vào nhà của cô Lỗ thì trời đã khuya rồi. Vì có dẫn theo Kỷ Thiên chúng tôi chắc ko phải bị truy cứu là xâm nhập gia cư bất hợp pháp đi. Bọn tôi ai cũng lo lắng về chuyện này cả. Bước vào nhà, bốn phía đều tối đen. Vòi nước trong toilet do vặn ko chặt nên vẫn còn vang lên tiếng tí tách. Nghe như tiếng nước nhiễu ra từ mái ngói ấy, âm thanh vô cùng có quy luật. Có người vừa bật đèn lên, xung quanh liền sáng bừng lên. Lúc này trên sàn nhà nhìn đầy vết máu. Bỗng nhiên tôi lại liên tưởng đến cảnh tượng tự sát của cô Lỗ, cả người liền cảm thấy căng thẳng, cổ đặc biệt hơi đau đau hơn hết thẩy.

Đến phòng khách chúng tôi có chút bối rối, vì k biết nên làm gì tiếp theo. Chúng tôi đều tự mình tìm 1 chỗ trống mà ngồi xuống. Lại rơi vào tình huống lan man nữa rồi. Nhưng lần này Bạch Dực ko có tham gia phân tích cùng chúng tôi, mà tất cả sự chú ý đều đặt nơi mấy quyển album trên sàn nhà. Loại album này, nhà tôi cũng có mấy quyến. Vừa dày vừa lớn. Lúc tôi còn nhỏ, mami của tôi vẫn thường có 1 cái thú là cho tôi bận đồ bé gái, dẫn ra công viên chơi, còn vỗ về chụp ảnh nữa. Khi ấy ngô nghê, đâu ngờ rằng chuyện này kinh khủng như thế, còn nhìn thẳng vào ống kính cười khúc khích nữa. Giờ nhìn đến mấy bức ảnh kia thật ko dám thừa nhận, con nhóc mặc áo đầm, đầu thắt nơ chính là tôi nha.

Bạch Dực giở album ra, trang đầu là mấy tấm ảnh màu sắc rực rỡ. Sau đó dường như toàn là đen trắng. Cô Lỗ trong ảnh kia vô cùng trẻ trung, cắt kiểu tóc đang thịnh hành lúc bấy giờ, áo cũng là loại cánh dơi đang modern lúc đó. Xem qua 1 lượt cũng ko thấy gì bất thường. Kỷ Thiên nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn chúng tôi mà nói: “Tôi còn phải quay về cục cảnh sát nữa, ko ở đây lâu được đâu. Nhìn xem, có gì gợi ý cho hai người hay ko?”

Bạch Dực để cuốn album xuống hỏi: “Cô Lỗ còn nói gì nữa ko?”

Kỷ Thiên suy nghĩ một chút nói: “Cô nói nêu bọn Bạch Dực có đến tìm tôi, thì để họ vào phòng tìm. Có thứ muốn cho các người xem.”

Bạch Dực nhăn chặt mày nhìn tôi nói: “Cậu nghĩ cô ta muốn cho chúng ta xem thứ gì?”

Tôi cũng vô cùng kinh ngạc. Đến nhà cô lần thứ hai là chuyện vô cùng bất ngờ. Đầu tôi gật rồi lại lắc, sau đó mở miệng nói: “Tôi cũng chẳng biết nữa. Nhưng lòng tôi thấy còn nhiều vướng mắc lắm. Ko phải cô Lỗ nói cổ mình như bị một loại bèo hay rong biển gì đó dán vào sao. Chuyện này đã kỳ lạ lắm rồi. Hơn nữa cách thức tự sát cũng là cắt cổ….”

Bạch Dực gật gật đầu, nhưng cũng ko tỏ thái độ gì, mà vẫy vẫy chúng tôi lại gần, mở ra 1 quyển album có hơi cũ kỷ. Anh chỉ vào lò xo nơi gáy nói: “Lúc mới đến đây tôi còn nhớ rõ đây là quyển duy nhất nằm rất tề chỉnh trên ghế salon. Hiện giờ, nó bị ném lung tung ra tận cửa. Ko biết trước đó đã xảy ra chuyện gì. Nhưng các tấm ảnh đều chụp theo trình tự từ mới đến cũ. Hai cậu xem, nơi này thiếu mất xem, chỗ này thiếu mất 1 tấm. Theo thứ tự mà tính ra, tấm ảnh phải là lúc cô Lỗ học đại học. Bởi vì sau đó chính là ảnh cô tốt nghiệp rồi.”

Chúng tôi ngồi bệch luôn xuống đất, ra hiệu cho Bạch Dực nói tiếp. Anh tiếp tục: “Mấy tấm ảnh trước và sau nó đều cũ như nhau. Tôi chỉ có thể đoán ra 1 khả năng. Tự tay cô Lỗ đã làm chuyện này. Cả căng phòng này đều bị xốc cho rối tinh rối mù lên. Chắc hắn cô muốn nói với chúng ta bí mật nào đó. Vì thế, đây chính là manh mối đáng giá đó. Có thể giúp chúng ta hiểu được điều kỳ quái nhất trong tấm ảnh chụp của cô Lỗ.

Bạch Dực vừa nói xong, tôi liền như tìm được cửa ra. Nhưng, cẩn thận suy ngẫm lại phải hiện sau đó là ngõ cụt. Tôi nghiến răng cất cao giọng nói: “Lão Bạch….Dù chúng ta có được tấm ảnh ấy cũng chẳng ít gì? Giờ cô Lỗ đang nằm trên giường bệnh đến mở mắt còn khó mà. Sao có thể hỏi cô ấy được chứ?”

Bạch Dực buông album xuống, như đang suy tư mà liếc qua Kỷ Thiên: “Chúng ta ko phải có 1 người bạn là hình cảnh hay àh? Sao ko biết lợi dụng tài nguyên thiên nhiên sẵn có, còn đi thuê thám tử làm gì?”

Kỷ Thiên nãy giờ vẫn ngồi yên, giờ nghe thế thì cau mày nói: “Aiz….Việc này tôi hãy còn lơ mơ lắm. Bạch Dực, ý của cậu là tôi phải tra ra hơn 20 năm trước. Lúc cô Lỗ học đại học đã làm chuyện gì àh? Chuyện này hơi khó giải quyết….Nhưng nhờ chút quan hệ chắc cũng có thể có được ít nhiều.”

Bạch Dực nhún vai lắc đầu nói: “Điều tra ở trường học vô ít thôi. Nếu thật sự xảy ra chuyện. Cô ấy còn có thể yên ổn làm giáo viên đến từng tuổi này sao?”

Tôi bỗng nhờ những lời này mà hiểu ngay được ý của anh, vội vàng nói: “Cần phải điều tra từ sông Mêkông”

Kỷ Thiên àh 1 tiếng, xoay đầu lại bực mình tôi. Tôi liền nhìn Bạch Dực, sau đó đem ý nghĩ của mình nói ra: “Rất đơn giản, lúc trước tôi và Bạch Dực đã cảm thấy loại quỷ này ko phải bình thường, mà như là…. Oán quỷ! Nên tôi mạnh dạn đoán. Có phải cô Lỗ năm đó ở sông MêKông đã làm chuyện gì đó. Rồi thời gian trôi qua tận 20 năm, nên chính cô cũng quên sạch mất. Nhưng con quỷ kia chính là ngày ngày dõi mắt chờ mong cô trở về. Vì thế nó mới lãng vãng như thế….”

Kỷ Thiên gật gật đầu nói: “Cậu nói cũng đúng. Nhưng là sông Mêkông đó ạh. 1 năm có ko biết bao nhiêu hồ sơ, chúng ta muốn coi cũng mất hết mấy tháng mới xong nha.”

Tôi lắc đầu, sau đó từ trong túi ta tấm ảnh quái nhân mà mình tách ra được mấy bức hình của cô Lỗ. Chỉ cho anh thấy hình người phụ nữ mờ nhạt kia nói: “Chính là chỗ này, hơn nữa còn có tới 2 mạng người. Anh xem có thể tra ra gì ko?”

Kỷ Thiên nhét tấm ảnh vào túi mình. Lúc này đêm khuya vắng người, thật ko tiện ở lâu. Thế là chúng tôi, kẻ trước người sau đều rời khỏi chỗ đó. Khi rời đi, tôi còn chú ý đến toilet, bỗng nhiên cảm thấy bực mình. Bạch Dực cũng thấy tôi ko được tự nhiên lắm liền lên tiếng hỏi, tôi chỉ lắc lắc đầu nói: “Lúc nãy, khi chúng ta đến đây, vòi nước còn rõ tí tách như đang nhõ trên mái ngói ấy. Giờ sao chẳng nghe thấy gì nữa thế?”

Bạch Dực dừng một chút. Nhưng chúng tôi đã ra đến cửa nhà. Ai cũng ko muốn trở vào. Thế là chỉ có thể mang tâm tình quái dị rời khỏi nhà trọ của cô Lỗ mà thôi.

Qua vài ngày, Kỷ Thiên vẫn chưa tra được tin tức gì hết. Tôi có hơi giận với tốc độ quá chậm chạp của anh ta. Nói cái gì là có 1 kẻ lưu manh vừa chết, nên vẫn chưa rảnh để làm dùm chúng tôi mấy chuyện này. Chúng tôi đành phải tự tra lấy vậy. Quả nhiên, tại cùng một thời gian có đến vài vụ chết đuối. Tệ hơn nữa là tất cả đều cùng 1 chỗ. Bởi nơi đó có mạch nước ngầm. Thật dễ dàng gặp chuyện ko may. Nhưng mà Kỷ Thiên một hình cảnh tương lai rực sáng rỡ ràng kia, làm việc thật có năng xuất nha. Chỉ trong vài ngày anh ta đã nhanh chóng tra ra được, một vụ vô cùng trùng khớp với tấm ảnh kỳ quái kia.

Anh ta lật tờ giấy được ghi chép thật rõ ràng ra: Nữ, 34 tuổi, người Hồ Nam. Năm 1985 nhập cư vào huyện tự trị Cảnh Mã Thái tộc Ngoã tộc. Chết đuối ở sông Nam Đinh, lúc ấy đứa con trai mới 6 tuổi cũng bị chết theo.

Kỷ Thiên rút 1 điếu thuốc rồi lại nói thêm: “Chưa kể, thật quá kỳ quái. Bức ảnh các cậu đưa cho tôi và người phụ nữ kia có đến 9 phần tương tự. Khi tôi so qua ảnh chụp, xém chút đã nuốt luôn cả điếu thuốc ấy chứ.”

Quả nhiên, Kỷ Thiên còn đưa ra tấm ảnh khác. Kia bất kể là dáng người, diện mạo đều vô cùng giống với con quỷ trong bức ảnh kia đi. Chỉ là khi đó, thân hình bà ta hơi gầy. Tôi liền ý thức được, diện mạo kỳ quái kia vốn là đặc thù của người chết đuối, đầu đặc biệt to hơn hết thẩy. Thân thể cũng trương to cả lên. Vấn đề là, nếu thật sự có quỷ hồn quấy phá, vậy thì con quỷ kia hiện đang ở nơi nào? Bà ta còn tiếp tục hại người hay ko? Tôi liếc Bạch Dực một cái, xong hất cằm, ý bảo đã đến lúc anh lên sân khấu ra oai được rồi đấy.

Khi chúng tôi đến bệnh viện. Cô Lỗ cuối cùng cũng đã mở miệng trò chuyện. Giờ đây cô có thể ăn chút thức ăn lỏng. Khi thấy chúng tôi, cô vô cùng kích động, có hơi ngẩng ngẩng đầu lên liền cảm thấy đau đến mặt mũi trắng bệch. Chúng tôi thấy cô như thế cũng đỗ cả mồ hôi. Bị như vậy mà vẫn có thể sống được, phải nói là cô có vận khí quá tốt.

Cô Lỗ nói chuyện rất nhỏ. Chúng tôi gần như phải kề sát bên cạnh mới có thể nghe được loáng thoáng. Cô nhìn lên trần nhà nói gì đó, chỉ có thể nghe được từng từ đứt quãng. Cô yếu ớt: “Thuyền….thuyền….Ảnh chụp… Các cô đến đây… Các cô tới tìm tôi…”

Bạch Dực nhíu chặt mày nói: “Có hỏi cũng như ko thôi. Nói thêm thì miệng vết thương lại vỡ ra. Như vậy đi, Chúng tôi hỏi cô từng câu 1. Nếu như đúng thì cô nắm tay lấy tay. Còn sai thì lật lòng bàn tay ra nhé?”

Mặt cô Lỗ lúc này đã ứa ra lớp lớp mồ hôi tròn như hạt đậu. Cô nắm tay lại, ý bảo đồng ý với cách của chúng tôi.

Bạch Dực hỏi: “Cô nói đến thuyền, có phải là 20 năm trước ở sông Mêkông cô đã bị lật thuyền 1 lần rồi?”

Tay cô Lỗ khẽ năm lại 1 chút. Tôi cảm thấy cả người cô đang run rẩy.

Tôi liền thấy có đường đi rồi, chuyện phát triển theo hướng càng lúc càng tươi sáng. Bạch Dực cũng tiếp tục phỏng đoán, hỏi: “Vậy thì có phải là có 1 đôi mẹ con bị chết chìm ko? Mà chuyện này lại có liên quan với cô?”

Cô Lỗ yếu ớt nắm tay.

Bạch Dực tiếp tục hỏi: “Các cô kia chết đuối là do cô gây ra? Cô hại chết bọn họ?”

Tay của cô Lỗ dừng lại trong khoảng thời gian rất ngắn, cuối cùng thì run rẩy xòe lòng bàn tay ra.

[1] Tên tiếng Hán là Lan Thương giang (澜沧江)

[2] Ko hiểu sao, địa danh này khi bạn Hữu tra thì nó lại nói là ‘Châu tự trị’ chứ ko phải ‘huyện’ Rất có thể bạn Hữu bị hỏng kiến thức về phần này, các bạn thông cảm cho Hữu chút nha.

[3] Là tác giả viết có nhiều chữ “nha” như thế chứ bạn Hữu ko có chém đâu àh:-)