Nghỉ hè, Tạ Tân Chiêu bắt đầu dần tiếp xúc với chuyện trong công ty của Tạ gia, những thứ cần học cũng rất nhiều.
Lúc anh bận tối mắt tối mũi trong phòng cũng không cho Thẩm Du rời đi.
Thẩm Du đành phải lấy mấy quyển sách thú vị chỗ anh đọc tạm, coi như học cùng anh.
Chiều hôm nay, Tạ Tân Chiêu vẫn đón cô vào phòng như thường lệ.
Hai người ở trong phòng của anh, ai làm việc người nấy.
Không ngờ rằng Thẩm Lãng đột nhiên trở về.
Thẩm Du ở trong phòng nghe được động tĩnh, trái tim tức khắc bị treo lơ lửng.
Cô buông sách xuống, đi đến bên cửa nghe ngóng.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân lên lầu, Thẩm Du nắm chặt điện thoại không nhúc nhích.
Tạ Tân Chiêu nhíu mày đi đến cạnh cô.
Thẩm Du ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt hiện lên tia hoảng loạn.
Hai người còn chưa kịp nói gì với nhau thì đã nghe thấy tiếng của Thẩm Lãng ở bên ngoài.
"Thẩm Du?"
"Thẩm Du?"
Nghe tiếng bước chân như đang đi về phía phòng của cô.
Thẩm Du cúi đầu, chuyển điện thoại về chế độ im lặng.
Hầu như là giây tiếp theo, trên màn hình lập tức hiển thị cuộc gọi của ông.
Thẩm Du nắm chặt điện thoại, nhất thời không biết nên làm gì.
Nếu bây giờ cô đi ra từ phòng của Tạ Tân Chiêu, ba cô nhất định sẽ phát hiện ra chuyện bất thường.
Nhưng nếu cô cứ không chịu nghe điện thoại, đó cũng không phải một cách hay.
Nếu lúc ba cô vừa về, cô thoải mái tự nhiên đi ra ngoài, có lẽ sẽ không có việc gì.
Nhưng cơ hội tốt nhất đã bỏ lỡ, bây giờ làm thế nào cũng không đúng.
Vào lúc Thẩm Du còn đang đắn đo nghĩ cách, Tạ Tân Chiêu đột nhiên nắm lấy then cửa.
Lồng ngực Thẩm Du nhảy dựng, vội vàng tóm lấy vạt áo của anh.
Thần sắc hoảng loạn, dùng khẩu hình nói: "Không cần."
Tạ Tân Chiêu dừng một chút rồi vỗ nhẹ lên bàn tay đang nắm áo mình như trấn an.
Sau đó anh mở cửa, lách người đi ra ngoài.
"Chú về rồi ạ."
Thẩm Du vội đứng lép sau bức tường.
Cô nghe được giọng nói có chút kỳ quái của ba mình:
"Cháu có nhìn thấy Thẩm Du đâu không?"
Tạ Tân Chiêu bình tĩnh đáp: "Vừa rồi cháu có thấy cậu ấy đi ra ngoài, hình như có hẹn với bạn."
Thẩm Lãng nhíu mày, ấn kết thúc cuộc gọi.
"Con nhỏ này, điện thoại cũng không thèm nghe."
"Chắc là ở ngoài ồn quá nên không nghe thấy. Chú có việc gì muốn nói sao? Chờ Thẩm Du về cháu sẽ chuyển lời lại cho cậu ấy." Ngữ khí của Tạ Tân Chiêu vô cùng lễ phép.
"À, cũng không có việc gì." Thẩm Lãng xua tay: "Chú về lấy chút đồ, tiện thể xem con bé nó ở đâu thôi."
"Vâng." Tạ Tân Chiêu cười cười: "Vậy chú cứ làm việc của chú đi ạ."
Thẩm Du mỉm cười: "Không sao, đúng lúc trời đang tối."
Lưu Nguyên Nguyên: "..."
"Cậu vẫn lạnh lùng như mọi ngày mà!"
Lưu Nguyên Nguyên nói không muốn làm bóng đèn là sự thật.
Vừa vào cửa, cô nàng nói muốn đi chụp ảnh, lập tức tách khỏi hai người.
Giây tiếp theo tay Thẩm Du đã bị Tạ Tân Chiêu nắm lấy.
Thẩm Du ngẩng đầu cười với anh.
Đêm nay trấn Lạc Khê trang trí rất nhiều đèn lồng kết hoa, đèn lồng đỏ được treo cao kết hợp với ánh sáng đầy màu sắc, trông giống như một thị trấn cổ sầm uất.
Ở nơi danh lam thắng cảnh toàn là người xa lạ này, bọn họ có thể nắm tay ôm eo nhau như những đôi yêu nhau bình thường mà không cần kiêng nể chuyện gì.
Hôm nay là Thất Tịch nên những người tới đây đa số là những đôi trẻ đang yêu đương.
Thẩm Du và Tạ Tân Chiêu nắm tay nhau đi dạo trên đường phố đông đúc, có loại cảm giác hạnh phúc thoả mãn mà lại bình đạm.
Ở đây cô không lo bị người nhà phát hiện, không sợ ba quở trách.
Thậm chí chẳng phải lo lắng về việc người lạ đến bắt chuyện.
Vẻ ngoài khu danh lam mang phong cách cổ kính, nhưng các cửa hàng bên trong không khác gì so với những con phố thương mại thông thường.
Lúc đi ngang qua một tiệm trang sức nổi tiếng, bước chân của Thẩm Du khựng lại.
Cô nhìn xung quanh, sau đó quơ quơ bàn tay đang nắm tay Tạ Tân Chiêu.
"Sao vậy em?" Tạ Tân Chiêu cúi đầu.
Tâm trạng cả ngày nay của anh rất tốt, khoé miệng cong lên, trong ánh mắt tràn đầy tình yêu dịu dàng.
Thẩm Du giật mình, nhìn về quán ăn vặt đối diện ở đó.
"Em muốn ăn bánh hoa mai."
Tạ Tân Chiêu hiểu ra ngay lập tức.
"Được rồi, em tìm chỗ ngồi nghỉ đi, để anh đi mua."
Anh sờ đầu Thẩm Du rồi xoay người đi.
Thẩm Du nhìn theo bóng lưng của anh, cũng xoay người lại.
Vô tình phát hiện có một cô gái đang cầm điện thoại chụp ảnh mình.
Đối diện với ánh mắt của Thẩm Du, nữ sinh kia có chút chột dạ.
Thẩm Du đi tới, hỏi cô ấy có phải đang chụp cô hay không.
Nữ sinh gật đầu, có chút ngại ngùng.
"Xin lỗi cậu, tại các cậu đẹp quá. Mình không nhịn được."
Cô ấy mở album trong điện thoại ra, click mở tấm ảnh vừa chụp lén:
"Mình chỉ chụp một tấm."
Thẩm Du cúi đầu.
Bức ảnh chụp đúng vào lúc cô muốn đẩy Tạ Tân Chiêu ra và nắm lấy tay anh.
Hai người nắm chặt tay nhìn nhau, ánh đèn đường vàng nhạt hắt xuống sườn mặt tạo nên một vẻ đẹp mơ hồ.
"Nếu cậu không thích thì mình sẽ xoá ngay." Nữ sinh nhỏ giọng nói.
Thẩm Du yên lặng vài giây rồi hỏi: "Có thể gửi ảnh cho tôi được không?"
Nữ sinh sửng sốt rồi vội vàng đồng ý.
"Được chứ, để mình gửi cho cậu."
Điện thoại của cả hai cùng một hãng, không cần add wechat vẫn có thể gửi ảnh cho nhau.
Thẩm Du nhận được ảnh, nói cô ấy không phát tán ra bên ngoài là được.
Nữ sinh liên tục gật đầu đồng ý.
Thẩm Du xoay người, thấy Tạ Tân Chiêu đang đút tay vào túi, ngoan ngoãn xếp hàng.
Cô mỉm cười rồi đi vào tiệm trang sức.
Cô gái ngơ ngác nhìn bóng lưng của Thẩm Du biến mất, sau đó quay sang cảm thán với người bạn vừa trở về của mình:
"Vừa nãy mình đã nói chuyện với một đại mỹ nhân đó! Vừa trắng vừa gầy lại còn cao! Xinh đẹp quá đi mất."
Người bạn không tin: "Thật hay giả?"
"Thật mà, bạn trai cô ấy cũng siêu đẹp trai luôn. Cậu nhìn này." Nữ sinh đưa điện thoại qua.
"Vãi! Đẹp thật."
Thẩm Du vừa đi vào cửa hàng trang sức, nhân viên lập tức đi ra chào đón:
Trên mặt lộ ra nụ cười tiêu chuẩn rồi hỏi: "Quý khách muốn mua gì?"
Thẩm Du đi đến quầy ngọc thạch, cẩn thận quan sát.
"Tôi muốn mua mặt dây chuyền Phật Bà Quan Âm bằng ngọc bích."
"Mua cho quý khách ạ?" Nhân viên cửa hàng hỏi lại.
Thẩm Du lắc đầu: "Để tặng người khác."
Đột nhiên cô có hơi ngại, sau đó lại bổ sung thêm:
"Tặng bạn trai."
-
Cùng lúc đó, ba người còn lại nhà họ Thẩm đang ngồi ăn cơm.
"Hôm nay là Thất Tịch này."
Thẩm Tùng Nguyên lướt điện thoại rồi cảm thán.
Hôm nay tất cả các app đều bị chủ đề Thất Tịch chiếm giữ.
Cậu nhìn ba mẹ mình rồi nói đùa: "Có phải con nên ra ngoài để cho bố mẹ có chút không gian riêng tư không?"
Trần Ương cười mắng: "Thằng nhỏ này nói cái gì thế? Ba mẹ lớn tuổi vậy rồi."
"Ai nói vậy? Mẹ xem các ông các bà bảy tám mươi tuổi vẫn còn hẹn nhau đi chơi Thất Tịch đó."
Thẩm Tùng Nguyên nói rồi đưa điện thoại cho Trần Ương xem.
Trên màn hình là một đoạn video ngắn quay cảnh ông cụ mua hoa tặng cho vợ mình.
Thẩm Lãng nhíu mày: "Chuyện gì đây?"
Ông không có hứng thú với mấy chuyện lãng mạn, vì thế duỗi tay lướt lên.
Một video mới kèm theo bản nhạc tình ca xuất hiện trước mắt ông.
Thẩm Lãng sửng sốt nhíu mày, hít một hơi, đồng tử không tự giác mở to.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, biểu cảm thay đổi nhanh chóng phức tạp.
"Sao vậy ạ?"
Thẩm Tùng Nguyên không rõ lý do, quay màn hình điện thoại lại nhìn.
"Vãi!"
Tay cậu run lên, điện thoại suýt chút nữa rơi vào mâm cơm.
"Là chị của con với anh Chiêu mà?" Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com