Thẩm Du vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng trở nên tĩnh mịch.
Một lát sau Tạ Tân Chiêu khẽ giật giật khoé miệng, lông mi buông xuống:
"Anh không sao cả."
Mí mắt nâng lên, sắc mặt bình tĩnh ôn hoà.
"Anh không hỏi nhiều...vậy cũng không tốt sao?"
Thẩm Du an tĩnh nhìn anh không nói gì.
Không tốt sao?
Đương nhiên là tốt chứ.
Nhưng đột nhiên vì sao lại không hỏi.
Rõ ràng hôm qua còn nổi giận đùng đùng đánh nhau với Lộ Hàng, muốn cô về sau đi gặp ai thì phải nói trước với anh.
Thẩm Du mím môi ngồi xuống bên mép giường.
Cô kiên nhẫn giải thích: "Vừa rồi Lộ Hàng..."
Mới mở miệng, ánh mắt Tạ Tân Chiêu lập tức nhìn chằm chằm vào cô.
Sáng trong, cảnh giác còn có chút khẩn trương.
"Cậu ta gọi tới nói mấy người bạn đều không biết rõ tình huống hiện tại của Từ Cửu. Nói sẽ tiếp tục nhờ người khác giúp."
Thẩm Du nói xong thì chớp chớp mắt.
"Chỉ vậy thôi."
Sắc mặt Tạ Tân Chiêu trầm xuống, ngữ khí bình đạm mang theo chút kiêu căng: "Anh cũng sẽ điều tra, ai thèm lòng tốt của cậu ta chứ?"
Tối qua anh ngủ được nên bắt đầu tìm kiếm tư liệu về Từ Cửu.
Trên thực tế anh đã tìm được số di động và mail của Từ Cửu. Nhưng hình như bây giờ Từ Cửu đã không còn dùng mail đó nữa, tạm thời chưa có manh mối tiếp theo.
Thẩm Du gật đầu: "Ừm, em sẽ bảo Lộ Hàng không cần điều tra nữa. Chúng ta tự làm là được rồi."
Khoé miệng Tạ Tân Chiêu hơi co rút, có xu thế muốn nhếch lên.
"Em nói với cậu ta?"
Thẩm Du bình tĩnh nhẹ nhàng đáp: "Đúng vậy, em bảo bạn trai em sẽ giải quyết, không làm phiền cậu ta nữa."
Lúc nói đến hai chữ "bạn trai", đôi mắt của Tạ Tân Chiêu chớp chớp như sáng lên.
Chờ Thẩm Du nói xong, từ khoé mắt đến đuôi lông mày của anh đều giấu không nổi nét vui vẻ.
"Ừ."
Tạ Tân Chiêu hất hất cằm lại không nhịn được cười.
Luôn có một người chỉ cần dăm ba câu là có thể làm chúa tể cảm xúc của bạn. Vui hay buồn cũng chỉ dựa vào một hai câu nói.
Tạ Tân Chiêu chuyển qua ngồi bên cạnh Thẩm Du rồi hôn lấy cô.
Cánh tay giữ chặt sống lưng mảnh khảnh, giữa hai đôi môi đang dán vào nhau mơ hồ có tiếng nói:
"Tiểu Du, anh rất thích em."
*
Vấn đề của Thẩm Du cứ như vậy biến mất với nụ hôn nhiệt tình mà không có được câu trả lời.
Cô không phải người thích đào bới tới tận cùng mọi chuyện. Nếu người đó không muốn nói thì Thẩm Du cũng không hỏi nhiều.
Cô tạm thời ấn xuống sự nghi ngờ trong lòng, cho rằng mình từ chối Lộ Hàng rồi thì chuyện này sẽ qua.
Mãi cho đến một buổi tối, Thẩm Du lại đi vệ sinh đêm.
Lúc đi ngang qua cửa phòng Tạ Tân Chiêu, trong lúc vô ý cô nhìn thấy ánh sáng mơ hồ thông qua kẹt cửa.
Bước chân của Thẩm Du khựng lại, mở điện thoại nhìn thời gian.
Đã hơn 2 giờ sáng rồi.
Thẩm Du đi vệ sinh về mà ánh sáng trong phòng anh vẫn còn.
Thẩm Du phân vân đứng ngoài cửa.
Không biết là anh quên tắt đèn hay chưa ngủ, cô tắt chuông điện thoại rồi thử gửi tin nhắn qua.
[ Anh ngủ rồi à?]
Trong phòng truyền đến tiếng "ting ting" của thông báo tin nhắn.
Ngay sau đó màn hình điện thoại của Thẩm Du sáng lên:
[ Anh chưa ngủ. Sao em còn thức?]
Ngón tay Thẩm Du ngừng một chút rồi nhắn lại:
[ Sao anh còn chưa ngủ?]
Tạ Tân Chiêu trả lời rất nhanh:
[ Anh đi toilet xong sẽ đi ngủ ngay. ]
Mới vừa đọc xong tin nhắn, cửa phòng vừa lúc mở ra.
Thẩm Du ngẩng đầu trố mắt nhìn Tạ Tân Chiêu.
Ánh đèn mờ nhạt hắt ra ngoài hành lang.
Dáng người anh tuấn thẳng tắp của thiếu niên đứng ngoài của dưới khung cảnh tranh tối tranh sáng.
Thẩm Du cầm điện thoại đứng tại chỗ, chớp mắt nhìn.
Tạ Tân Chiêu đi đến trước mặt cô, thanh âm có hơi khàn: "Sao em lại ở đây?"
Thẩm Du lấy lại bình tĩnh rồi nói đúng sự thật: "Em đi vệ sinh."
Tạ Tân Chiêu gật đầu: "Vậy em nhanh về phòng ngủ đi."
Anh sờ đầu Thẩm Du rồi đi lướt qua cô vào nhà vệ sinh.
Đến khi trở về, Thẩm Du vẫn còn đứng tại chỗ.
Tạ Tân Chiêu nhướng mày: "Sao em còn chưa về phòng? Ở đây nóng lắm."
Thẩm Du nhìn mặt anh, không biết có phải do ảo giác hay không nhưng sườn mặt anh càng thêm rõ ràng, giống như đã gầy hơn trước.
Cô có chút không xác định: "Anh vẫn không ngủ được à?"
Trong bóng đêm, đối thoại của hai người rất nhẹ.
Trong mắt Thẩm Du ẩn ẩn lộ ra lo lắng, ngữ khí vẫn dịu dàng như ngày thường.