Bạch Phù ngồi dậy trên giường, ánh sáng dìu dịu của đèn cảm ứng chiếu xuống những giọt mồ hôi lạnh trên trán anh, hơi thở dồn dập còn chưa kịp bình ổn lại thì anh đã vội vàng cầm lấy cốc nước trên bàn, uống một ngụm lớn.
Vết nước thấm xuống đến tận cổ, nhưng anh không hề có ý định lau nó mà chỉ ngơ ngác ngồi đó với cốc nước trên tay.
Một lúc lâu sau.
Anh đặt cốc nước xuống, mở thiết bị liên lạc, sau đó, anh thuần thục nhấp vào danh bạ, chọn số liên lạc đầu tiên — Giang Đinh.
Sau những tiếng tút tút dài, giọng nói vô cảm vang lên: "Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang ngoài vùng phủ sóng, xin vui lòng gọi lại sau."
Anh ngơ ngác nhìn vào màn hình, cho đến khi cuộc gọi tự động ngắt và thiết bị tắt màn hình.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, anh lại mở thiết bị lên, nhìn vào ảnh đại diện của đối phương, cậu đang ngồi trên bãi cỏ, ôm một chú chó lông xù và cười tươi nhìn lên.
Đôi mắt xanh lam quen thuộc của cậu cong cong thành hình lưỡi liềm.
Giang Đinh...
Khi nghĩ về cậu, Bạch Phù không thể kìm chế được mà nhớ đến cơn ác mộng vừa rồi.
Trong giấc mơ.
Giang Đinh đứng cách anh năm bước, hai tay cậu cầm trái tim vẫn đang đập, lồng ngực lộ ra một lỗ máu sâu hoắm, cậu chớp mắt, nghiêng đầu nhìn về phía anh cười nhẹ.
"Bạch Phù." Cậu gọi anh, giọng nói tràn đầy hy vọng và lo lắng hỏi, "Anh có muốn trái tim của em không?"
Vừa nói xong, bản thân anh trong giấc mơ không thể kiểm soát được mà lắc đầu.
Rất nhanh, đôi mắt xanh lam của cậu chảy máu ròng ròng, nhưng cậu vẫn cười, nụ cười mang theo nỗi thất vọng và bi thương.
"Vậy được rồi." Cậu nhẹ nhàng nói, "Em sẽ vứt nó đi."
Nói xong, trái tim trong tay cậu tan thành tro bụi rồi trôi khỏi bàn tay cậu như cát chảy.
"Em đi đây." Cậu quay lưng lại, "Em sẽ không làm phiền anh nữa, Bạch Phù."
Nước mắt ào ạt tuôn rơi, Bạch Phù muốn hét lên gọi cậu, nhưng anh không thể phát ra âm thanh nào, chỉ có thể nhìn cậu lặng lẽ quay đi, từng bước từng bước xa dần, cho đến khi biến mất.
Bạch Phù đè nén cảm giác khó chịu, anh ép mình nhắm mắt lại.
Đã một năm rồi.
Kể từ lần Giang Đinh đột nhiên xuất hiện trong sân nhà và rồi biến mất, đã một năm trôi qua.
Trong suốt một năm qua, anh đã gọi cho cậu vô số lần, nhưng đều không nhận được phản hồi, anh cũng nhiều lần đến hành tinh Bố Nhĩ, hành tinh Phí Mạn tìm người, nhưng vẫn không tìm thấy cậu.
Thậm chí cả tung tích của Giang Ngôn Châu cũng không có một chút manh mối nào.
Anh liên tục mơ thấy những cơn ác mộng đáng sợ, trong giấc mơ, Giang Đinh nhiều lần biến mất trước mắt anh, khiến nỗi lo lắng trong lòng anh ngày càng tăng lên.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bạch Phù xoa xoa giữa trán, anh kéo chăn lông ra khỏi giường, mở cửa phòng ngủ rồi đi về phía phòng vẽ.
Nhưng lòng anh không yên ổn, anh cố gắng phác thảo nhưng chỉ khiến đống giấy vụn chất cao hơn, thế là anh đành bỏ cuộc đứng dậy đến bên cửa sổ.
Rèm chắn ánh sáng từ từ kéo lên, bên ngoài trời đang mưa.
Những vết nước uốn lượn chảy trên mặt kính, để lại dấu vết vặn vẹo kỳ lạ, vì vậy rất nhanh, cảnh tượng trước mắt bắt đầu trùng lặp với một điểm ký ức nào đó, anh bỗng nhớ ra, hình như rất lâu về trước, cũng vào một ngày mưa như vậy, anh đã nhận được cuộc gọi từ Giang Đinh.
Khi đó, Giang Đinh đã nói gì?
Cậu đã nói: "Bạch Phù, anh có thể nói gì đó được không."
Cậu đã nói: "Có thể từ giờ trở đi, em sẽ quên đi nhiều chuyện trong quá khứ, sẽ dần trở nên chậm chạp, sẽ trở nên rất rất ngốc nghếch."
Cậu đã nói: "Nhưng xin anh hãy tin em, em vẫn sẽ yêu anh."
Từng câu từng chữ nhẹ nhàng vang vọng bên tai, khiến anh mơ hồ nhìn thấy gương mặt tươi cười của chàng trai và đôi mắt lấp lánh sáng ngời.
Thế nhưng, cho đến tận hôm nay, anh vẫn không thể hiểu những lời đó có ý nghĩa gì.
Anh khép mắt lại, đứng yên trong giây lát.
Cho đến vài giờ sau, trời ngừng mưa, ánh ban mai ló rạng, bầu trời xuất hiện những tia sáng mờ nhạt.
Anh đột nhiên nhớ ra điều gì đó nên lại mở thiết bị liên lạc và gọi một cuộc gọi.
Vì đã bị từ chối nhiều lần nên ban đầu anh không hy vọng sẽ kết nối được, nhưng không ngờ, chưa đầy một phút sau, cuộc gọi được nhận, giọng nói quen thuộc vang lên, Phong Nhiên rất lịch sự nói: "Xin chào, anh Bạch."
"Chào cậu." Bạch Phù do dự trong giây lát, "Có một chuyện, tôi muốn hỏi cậu."
"Xin cứ hỏi."
"Giang Đinh trước đây... có phải đã trải qua một ca phẫu thuật nào đó có khả năng làm tổn thương trí nhớ không?"
Vừa dứt lời, bên kia đột ngột im bặt.
Sau đó, là một phút im lặng.
Khi Phong Nhiên cất lời lần nữa, giọng điệu đã trở nên lạnh lùng, kèm theo sự châm biếm: "Thật hiếm khi thấy anh Bạch có thời gian rảnh như vậy, đặc biệt là còn dùng để quan tâm đến bạn trai cũ đã mất tích một năm nữa chứ."
Bạch Phù bất ngờ bị chặn họng.
Nhưng chưa kịp để anh mở miệng, Phong Nhiên lại nói: "Không biết anh Bạch có nghe nói về phương pháp điều trị MECT chưa?"
"Tôi..." Bạch Phù mở miệng.
"Không cần trả lời tôi, tôi không quan tâm và cũng sẽ không giải thích cho anh, nếu anh có lòng thì có thể tự mình tra cứu."
Nói xong, "cụp" một tiếng, cuộc gọi bị ngắt.
Bạch Phù đứng sững ở đó một lúc, anh không biết phải phản ứng như thế nào.
Anh nhìn chằm chằm vào thiết bị liên lạc, sau đó mở trình duyệt tìm kiếm, nhập vào bốn chữ cái "MECT".
Mười lăm phút sau.
Mặt anh trắng bệch, môi mím lại, anh hơi loạng choạng dựa vào cửa kính bên cạnh.
Dùng điều trị cho những người bị... trầm cảm nặng?
Sao lại như vậy?
Giang Đinh em ấy... sao lại như vậy?
Anh đứng đó, dần cảm thấy sống lưng lạnh toát, và đúng lúc này, ký ức như thác lũ ồ ạt kéo đến, đánh thức vô số mảnh ghép nhỏ.
Nước mắt đêm mưa trước cửa nhà, ảo giác trên giường bệnh, gương mặt trắng như giấy tại triển lãm tranh, dấu vết bị siết cổ vào lần gặp cuối cùng...
Những chi tiết ấy chỉ là phần nổi của tảng băng, chúng dồn dập tràn về, như đám sâu bọ trắng hếu, thi nhau chui rúc vào xương cốt anh, gặm nhấm tủy sống, khiến toàn thân anh lạnh buốt.
Giang Đinh.
Giang Đinh...
Em đã... đã trải qua những gì?
Không ai cho anh câu trả lời.
Xung quanh tĩnh lặng, cả thế giới như đã lặng lẽ quay lưng lại, bỏ rơi anh không lời từ biệt.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Một tuần sau.
Tại khách sạn Vạn Đỉnh đối diện trung tâm thương mại MG trên hành tinh Lưu Sa.
Trong phòng bao tầng mười, Bạch Phù và một người đàn ông trung niên đang ngồi đối diện trò chuyện, Thẩm Mật đứng bên cạnh rót rượu cho hai người.
"... Bạch Phù kính chú một ly, cảm ơn chú lần này đã vất vả lo liệu mọi việc cho cháu."
"Ầy." Người đàn ông được gọi là chú — Bạch Ngưỡng Sơn cười rồi cụng ly, "Tiểu Phù không cần khách sáo như vậy."
"Chỉ là chút lòng thành thôi mà, không có gì đâu ạ." Bạch Phù uống rượu, mỉm cười nhẹ.
"Đừng trách chú nhiều lời, hỏi cháu một câu này." Bạch Ngưỡng Sơn cầm ly rượu, ông gõ gõ vào thành ly, "Sao đột nhiên cháu lại nghĩ đến việc lập quỹ từ thiện vậy?"
Bạch Phù dừng lại một chút, sau đó kể lại chuyện đã gặp phó viện trưởng viện phúc lợi Nhã An một năm trước tại công viên Lưu Sa.
"Thì ra là vậy." Bạch Ngưỡng Sơn gật gù suy nghĩ, cuối cùng nhướng mày, "Nếu đã làm việc tốt thì cháu cũng không cần phải khiêm tốn như vậy, đúng lúc chú quen một phóng viên của nhật báo khu vực Hoa Trung, nhờ cậu ấy viết bài về chuyện này cho cháu, cũng xem như để quảng bá cho việc quyên góp sau này, thế nào?"
"Chú có ý tốt như vậy, lẽ ra cháu không nên phụ lòng." Bạch Phù cười, "Nhưng do cháu không muốn quá phô trương nên chỉ muốn giấu kín thân phận không tiết lộ."
Bạch Ngưỡng Sơn trầm ngâm một lúc: "Thôi vậy, chú chỉ đề xuất, không ép buộc, nếu cháu không muốn, vậy cứ theo ý cháu đi."
"Cảm ơn chú."
Hai người nói chuyện một lát thì chuyển chủ đề, lại nói về tình hình gần đây của Bạch Phù, Bạch Ngưỡng Sơn với tư cách là em trai của cha anh rất quan tâm đến anh.
Bạch Phù lần lượt trả lời câu hỏi, giữa chừng khi Bạch Ngưỡng Sơn nhận một cuộc gọi thì anh đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Anh chỉnh lại cổ áo rồi quay người ra ngoài, khi đi qua hành lang, cách đó không xa, anh bỗng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng quay lưng lại.
Mắt anh co rút, cả người đột ngột cứng đờ tại chỗ.
Nhưng đối phương không hề chú ý đến anh, cậu đang mặc bộ vest đen thẳng thớm, thắt cà vạt và đứng nghiêng người nghe điện thoại, vừa lắng nghe vừa nói gì đó.
Âm thanh trầm thấp vang lên, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, nghe rất gần nhưng lại như cách biệt cả một thế giới.
Mi mắt anh giật mạnh, một ý nghĩ bỗng xuất hiện trong lòng Bạch Phù:
Tại sao giọng nói của em ấy lại nghe có vẻ mệt mỏi như vậy?
Thật sự rất mệt mỏi.
Giọng nói bị đè nén, khàn khàn và mang theo sự tê dại lạnh lẽo.
Trong lúc anh ngẩn người, Giang Đinh đã kết thúc cuộc gọi, dưới ánh đèn lờ mờ, cậu lấy ra một hộp thuốc mang theo bên mình, đổ thuốc ra rồi nuốt thuốc vào.
Khi nuốt thuốc, đầu cậu hơi ngẩng lên, ánh sáng dịu dàng chiếu vào gương mặt trắng bệch ấy, những giọt mồ hôi lạnh trên cằm phản chiếu một chút ánh sáng, trán cậu đã ướt đẫm, nhưng sắc mặt rất lạnh nhạt, gần như không biểu lộ cảm xúc gì nhiều.
Nhìn qua giống như thờ ơ không quan tâm, lại như thể đã quen với tình trạng này.
Tất cả những tâm tư trong lòng Bạch Phù bùng nổ, anh mở miệng, câu hỏi trong cổ họng suýt nữa bật ra:
Tại sao em lại uống thuốc?
Bị bệnh rồi sao?
Trầm cảm... hay là bệnh gì khác?
Và, tại sao giọng nói của em lại nghe mệt mỏi đến vậy?
Những năm qua, có phải em sống rất khổ sở không?
Tuy nhiên, cuối cùng anh vẫn không thể nói ra, anh vừa định bước lên một bước thì một tiếng rung khẩn cấp từ thiết bị liên lạc của đối phương vang lên, phát ra âm thanh ầm ầm.
Anh còn chưa kịp tỉnh táo thì đối phương như bị điều gì đó thúc đẩy mà quay người lại đi về phía anh.
Một bước, lại một bước.
Tại khoảnh khắc này, tất cả những lời nói đều mắc kẹt lại ở cuống họng, chúng chặn đứng nhịp thở, làm anh nghẹn ngào, anh dùng hết sức nhưng chỉ có thể phát ra vài tiếng nức nở vụn vỡ.
Anh nhìn chằm chằm vào người đàn ông trẻ tuổi đang tiến lại gần, đôi mắt xanh lam bình tĩnh nhìn thẳng về phía trước, trong khoảnh khắc chạm nhau, bước đi của cậu vẫn ổn định như một cỗ máy được lập trình sẵn, không hề có ý định dừng lại.
Vì vậy, anh không thể kiểm soát được mà loạng choạng tiến về phía trước, cất tiếng vội vàng kêu: "Giang Đinh!"
Giang Đinh dừng bước.
Âm thanh này như cơn gió lướt qua làm mặt hồ tĩnh lặng gợn sóng lăn tăn, thế giới như một bộ phim đen trắng quay chậm được truyền vào dây thần kinh thị giác qua đôi mắt xanh lam, nhưng đôi mắt ấy vẫn trống rỗng không có bất kỳ phản ứng nào mà chỉ mất tập trung quay lại nhìn anh, nhưng lại không giống như đang nhìn anh.
"Chào anh." Cậu dừng lại một chút, như đang do dự, cuối cùng giọng nói trầm ấm cất lên, "Xin hỏi anh là ai?"
Khoảnh khắc ấy, nước mắt Bạch Phù tuôn rơi, anh mất hết sức lực, không thể mở miệng, cũng không thể trả lời.
Cậu cuối cùng, cuối cùng đã quên anh rồi.
Còn anh cuối cùng, đã tự tay giết chết tình yêu của mình rồi.