Triển lãm tranh kết thúc, Lan Dục lại cùng Hạ Nhất trải qua một tuần mới, rồi đưa cô về nước.
Anh cố ý để mình rảnh rỗi với cô, mọi công việc đều chuyển hết về nhà. Hội nghị chuyên đề, hội nghị qua điện thoại, thỉnh thoảng yêu cầu cấp dưới đến và thảo luận với mình.
Tháng 3 sắp kết thúc.
Ánh nắng mặt trời buổi chiều thật dễ chịu, trong phòng ngập tràn hơi thở ấm áp và thơm ngậy.
Hạ Nhất đang ngủ. Lúc trước cô nói muốn cùng Lan Dục làm việc, kết quả cô cầm bộ truyện cổ tích này xem không bao lâu liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Hầu hết mọi người cần phải điều chỉnh chu kỳ khác biệt của giấc ngủ, nhưng cô ấy đặc biệt hơn. Trong hai ngày trở về, Hạ Nhất hầu như đều đi ngủ.
Lan Dục trêu chọc cô, bảo cô ngủ như một con lợn nhỏ. Hạ Nhất không có cách nào cãi lại, hai bên hai má đô đô trống càng giống như một con lợn nhỏ.
Lan Dục bận rộn làm việc xong, ngẩng đầu lên, hình ảnh ấm áp va vào trong mắt.
Anh mỉm cười, đứng dậy, đi tới giúp cô kéo chăn trượt xuống, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tỉ mỉ như bạch ngọc thượng đẳng của cô.
Ngủ trong thời tiết tốt như vậy thật là quá lãng phí, nhưng anh vẫn không có ý đánh thức cô dậy.
Hạ Nhất ngủ cho đến khi ánh nắng mặt trời nghiêng về phía tây, rồi mới lờ mờ thức dậy, tinh thần sảng khoái, cơ thể và tâm trí đều rất thoải mái.
Mộ Bách nói với cô, Lan Dục đang ở trong phòng hoa nhà kính.
Cô đi qua những con đường lát đá cọ cao và đi về phía những khu vườn hoa trong nhà kính.
Phòng hoa rất lớn và tinh tế. Bên trong có ba vùng nhiệt độ để phù hợp với sự phát triển của các nhà máy khác nhau.
Đẩy cửa ra, trăm hoa đua nở, phong cảnh hữu tình.
Lan Dục ngủ trên ghế tắm nắng vây quanh những bông hoa. Bóng dáng Hạ Nhất mới xuất hiện sau bụi rậm, anh mở mắt ra.
“Tỉnh rồi?”
“Vâng. Quản gia Mộ nói anh ở đây. ”
Lan Dục rất tự nhiên nắm lấy tay cô, kéo cô ngồi trên đùi anh, để cô nằm sấp trên người anh, sau đó hôn lên trán cô.
Nông cạn mà ẩm ướt.
“Ngủ ngon không?” Anh vuốt ve má cô, ánh mắt nhìn chằm chằm như nước.
Hạ Nhất cúi đầu ừm, cười ngọt ngào.
“Bữa tối muốn ăn gì?” Lan Dục vuốt ve mái tóc dài của cô, dùng động tác thuần thục hưởng thụ cảm giác tóc đen.
“Ừm…” Hạ Nhất cố gắng suy nghĩ một chút, đột nhiên cảm hứng, “A Dục, em nấu cơm cho anh ăn được không? ”
Trước khi cha Hạ qua đời, cô lớn lên như vậy chưa từng làm công việc nhà bếp, có thể tưởng tượng đối mặt với nhà bếp tệ đến mức nào. Sau khi kết hôn với Lan Dục, anh ấy sủng ái trình độ của cô, so với người cha đã chết có thể nói là không bằng.
Chuyện nấu cơm, Lan Dục hoài nghi nhìn cô, nhưng sẽ không trực tiếp đả kích: “Em muốn làm món gì cho anh đây?” ”
“Ừm… Lần cuối cùng em học làm bánh với Tiêu Ái. Nhân tiện, em cũng đã học được cách làm salad rau đơn giản. Tiêu Ái nói cái này tương đối dễ học, lại rất healthy… Em sẽ làm salad cho anh ăn. ”
Ăn salad cho bữa tối thực sự là một phong cách mùa hè.
Lan Dục thở dài: “Nhai hai chiếc lá có thể nuôi thỏ nhỏ sao, em muốn biến anh thành người ăn chay à. Nhìn bàn tay của em kìa, bây giờ vẫn còn rất mát mẻ, làm thế nào anh có thể nuôi dưỡng em tốt đây …”
“Có chút lạnh…” Mỗi lần bọn họ nói chuyện với thân thể cô, Hạ Nhất liền ngượng ngùng.
Trước kia cô sẽ không để ý, sau này sẽ để ý tới… nhưng thói quen ăn uống vẫn khó thay đổi.
Tay Lan Dục rất ấm áp, từng chút từng chút truyền tới, để cho cô biết mình đang được che chở.
“A Dục có cảm thấy lạnh không?”
Cho dù sự mát mẻ của cô sẽ vượt qua tay cho anh, nhưng điều ấy cũng không phải chuyện tốt lành gì*.
( Ý ở đây là LD cảm thấy thân nhiệt của cô thể hiện sức khoẻ cô không tốt)
Hai người ăn ý vô cùng, Lan Dục hiểu ý tứ của cô có lòng trêu chọc bảo: “Sẽ có chút lạnh.”
Hạ Nhất thầm im lặng một lát, cuối cùng đành phải nói: “Sau này em sẽ ăn cơm thật ngon. Chờ thân thể tốt như anh, nóng bỏng như anh, em sẽ ôm anh thật ấm áp…”
Lan Dục ngây người trong nháy mắt, chậm rãi cười.
Trái tim tan chảy.
Nhiệt độ cơ thể của hai người dịu dàng khuấy đảo hơi thở của nhau.