Vòng thứ hai kết thúc, anh thả cô ra để hồi sức lại.
Ý thức cô dần khôi phục mấy phần tỉnh táo, vừa lúc thấy anh đang tỉ mỉ hôn lên mí mắt cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc bên gò má cô.
Anh nhốt cô ấy ở bên cạnh ghế sofa với một tấm chăn mỏng trên eo.
Cô tựa đầu vào cánh tay anh.
Nhìn thấy chỉ có mình mình là phủ chăn, mà mấu chốt không chỉ nằm ở thân thể nam tính cường tráng của anh đang bày ra trước mắt cô, hai người họ nằm dựa vào nhau, trên sô pha khắp nơi đều rơi rải cánh hoa vì trận đấu kịch liệt vừa rồi.
Cô cười khanh khách nâng người lên nằm sấp trên ngực anh, hai tay nâng mặt anh: “A Dục à.” Khuôn mặt ẩn tình*, phấn hồng hào quang.
“Sao chỉ có mình em che vậy, em không muốn tách ra khỏi anh đâu.”
Giọng nói kiều diễm, mang theo vài phần trẻ con ngây thơ. Bên cạnh đó, cô còn có một lời thế rất tốt về tập trung, nào là lúc làm việc ở nơi làm việc hay ăn trong bữa ăn, ngay cả thời khắc cùng anh hoan ái, da thịt quấn chặt lấy nhau.
Tấm chăn bị cô vén lên một bên, tứ chi lập tức như dây leo dày đặc quấn quanh anh.
Lan Dục cầu còn không được, anh đắp chăn của cô, bởi vì cô cũng chẳng hơn gì anh. Chưa kể đến, cơ thể hư hàn chưa được trị tận gốc của cô.
Lòng bàn tay anh ôm ngang qua eo cô, ẩn ý đưa tình nói: “Anh nóng quá, cho nên không muốn đắp mềm.”
Nụ cười của cô chỉ đơn giản là lau mật ong: “Em cũng nóng.”
Từng phút như trêu chọc trái tim anh.
Lan Dục luôn khôn ngoan không tranh cãi với cô về thói quen bướng bỉnh ấy: “Ừm, em cũng rất nóng. ”
Bàn tay phía sau lưng cô du tẩu khắp nơi, càng làm cho cô cười khúc khích.
Mỹ nhân cười như hoa, thiên kiều bá mị!
Thiên kiều bách(bá) mị 千娇百媚 Xinh đẹp tuyệt trần.
Anh mỉm cười, sau đó hôn lên môi cô, nói: “Nhất Nhất, chúng ta làm thêm nữa nha, hửm?”
Hạ Nhất mở to đôi mắt sáng ngời nhìn vào mắt anh, nghiêng đầu rất vui vẻ đáp ứng: “Được thôi. ”
Suy nghĩ một chút, cô chống ngực anh ngồi dậy, mái tóc đen dài tách ra hai bên từ trước ngực rơi xuống: “Em muốn ở trên?”
Anh cũng vui vẻ đồng ý: “Được.”
Dù sao mỗi lần cô nháo đều không lâu, dù không cố gắng ăn cơm, không rèn luyện tốt trạch nữ, thể lực chiến ngũ bằng cặn bã ( bằng 0).
Miễn là em ấy vui vẻ, anh cũng sẽ thấy vui.
Hạ Nhất nằm trên người anh, ý cười dịu dàng rồi hôn lên trán anh một cái, một đường đi xuống, hôn lên môi anh, trằn trọc một phen, đầu lưỡi lướt qua khung ngực, sau đó là đến rốn, thẳng đến khi chóp mũi rơi vào bụi cỏ kia.
Nụ hôn trên người lướt qua thân thể như nước nóng ấm áp, Lan Dục nhìn người giữa hai chân giống như một con vật nhỏ, dùng hai má thân mật cọ cọ trên tính khí của anh, đáy mắt mê loạn.
Thứ kia vốn không hoàn toàn mềm mại xuống lập tức sưng lên, thẳng tắp vểnh bên má cô.
Hạ Nhất đưa tay nắm chặt cái to lớn trong tay, cúi đầu vươn đầu lưỡi ra, liếm dọc theo kích thước của vật kia, sau đó ngậm lấy phần đỉnh đầy đặn, đầu lưỡi trượt qua trượt lại.
Nói về sự kiên nhẫn, cô thực sự không kém anh đâu.
Sau khi chịu đựng vài phút tra tấn điên cuồng và thống khổ, Lan Dục không nhịn nổi, giọng nói khàn khàn: “Được rồi, em mau lên đây. ”
Huyệt khẩu lầy lội đến không chịu được, chất lỏng tùy ý theo đùi chảy xuống, cô còn có năng lượng chậm rãi đứng dậy, hai chân quỳ ở hai bên thân thể anh.
Lan Dục cắn răng bóp hai bên eo cô, nâng mông cô lên, nặng nề đè xuống.
Hành lang bôi trơn rất nhiều, trong nháy mắt bị xuyên qua.
Đại não trống rỗng, cổ họng phát ra những tiếng rên rỉ động tình: “A… Ưm…”
Tư thế đứng này, tiện cho hắn cúi đầu cắn mút đầu v* sưng húp của cô.
Trong mắt Lan Dục, thân thể màu trắng phập phồng lên xuống, như cơn sóng ngầm của biển cả, nuốt chửng các giác quan của anh.