Tuy nhiên, đêm đầu tiên cũng không thể coi là toàn vẹn hay hoàn hảo.
Sự kết thúc của đêm ấy là kỷ niệm không mấy vui vẻ.
Khởi đầu tốt đẹp, kết thúc bi thảm.
Rất nhiều năm sau, mỗi lần Hạ Nhất nhớ tới, vẻ mặt hiện lên niềm sợ hãi sâu sắc.
Còn Lan Dục chỉ có thể bất đắc dĩ mà cười khổ, bao dung cô.
Anh đối với cô, vẫn luôn cực kỳ tao nhã và kiên nhẫn, nhưng vì chỗ ấy của cô quá chật hẹp, cộng với lần đầu tiên được “chăm sóc” nên cô cảm thấy xa lạ, không thể chịu đựng được sự to lớn cùng đau đớn mà anh mang lại.
Khủng khiếp và đáng sợ!
Đây là ấn tượng của Hạ Nhất về đêm đó.
……
Anh kéo hai chân cô ra, lấy dục vọng tròn trịa chống lại cái miệng nhỏ ướt át, từ chỗ dày đặc mềm mại ẩm ướt chen chúc vào một khe hở.
Cái miệng nhỏ vừa ẩm ướt mềm mại, vừa ấm áp non nớt, chợt bao bọc lấy phần đỉnh của anh.
Chỉ vừa đụng chạm một ít, khoái cảm gần như nín thở, khiến ý thức anh tan rã ngàn dặm.
Lan Dục không biết mình đã phải dùng bao nhiêu ý chí, mới khống chế được lực lượng muốn tiến vào.
Chỉ một chút ấy, đối với cô lại giống như bị tra tấn, thân thể cứng đờ, ngay cả hô hấp cũng không dám nhúc nhích.
Anh đã cố gắng để di chuyển về phía trước, nhưng cô ấy quá mức chặt chẽ để đi sâu vào.
Rõ ràng đã ướt đến mức lầy lội phiếm lạm* như vậy, thậm chí cả người còn mềm nhũn như không xương.
* Phiếm lạm: tràn lan, ngập lụt.
Anh tiếp tục an ủi vỗ về Hạ Nhất, cố gắng thử lại nhiều lần.
Từ đằng sau tiến tới, khiến cô đỡ phiền không ít.
Cô không bao giờ có nhiều kiên nhẫn với những thứ không phải là thế giới của riêng mình.
Nguyện ý cùng hắn lăn lộn lâu như vậy, mặc cho anh đùa giỡn, đã là nhượng bộ cực lớn rồi.
“Anh có thể đừng làm nữa được không, đã làm bao nhiêu lần, sao anh lúc nào cũng đâm tới tấp vậy, cuối cùng chỉ có mình tôi đau.”
“Tôi không muốn làm nữa, anh đi ra ngoài!”
Cô bày tỏ sự không hài lòng + bất mãn cực lớn của mình.
Lan Dục nghe cô quát như một đứa trẻ ngây thơ lại tràn ngập tính học thuật, quả thực dở khóc dở cười.
Tình huống vẫn do anh chủ động, ánh mắt của cô chưa bao giờ rời khỏi mặt anh, cho nên không nhìn thấy vật khổng lồ giữa chân anh.
Nếu anh để cô nhìn thấy “kiến thức chân chính”, đại khái chỉ là càng làm cho cô sợ hãi lùi bước.
Tính khí thậm chí còn không thể tiến vào được một nửa, đình trệ trong hành lang nhập khẩu.
Lan Dục phục kích hai má cô, hô hấp nóng rực lộn xộn, vạn bất đắc dĩ.
Giọng nói ảm đạm: “Nhất nhất…”
Anh ta thực sự sẽ bị cô mài chết mất.
Một lần nữa cố gắng để đi vào.
Đầu tiên là điều chỉnh tốc độ sao cho chuẩn nhất, sau đó bình tĩnh chen vào từng chút một, cuối cùng là dừng lại một chút, thừa thắng xông lên.
Nửa thân dưới hoàn toàn sát nhập tận gốc.
Đầu tiên cô ngẩng đầu lên, vòng eo biến thành một sợi dây vặn vẹo, ở xương chậu như có thứ gì bị xé rách.
Tiếng thét chói tai thê thảm chấn động trong không gian, thân thể nặng nề nện trên ga giường, cô kịch liệt giãy dụa.
Nhợt nhạt, đau đớn, đó là đầu tiên Hạ Nhất khóc dữ dội nhất và ảm đạm như vậy.
Đôi môi mật ong mềm mại đáng thương bị cắn đến không thể tưởng tượng nổi, anh nhíu mày thở hổn hển, vốn định để cô tiếp nhận chút, rồi hồi sau mới tiếp tục.
Nhưng mà cô đã không làm vậy, hai chân cô bắt đầu cuồng loạn nhảy múa, đá đá đạp anh.
“Ra ngoài đi ra ngoài–“
“Anh đáng ghét — tôi không cần nữa—- đau quá–“
Giọng nói tan vỡ, nỗi sợ hãi ảm đạm.
Lan Dục lập tức ý thức được mình sai rồi.
Tiếng kêu thảm thiết của cô quả thực là vũ khí lợi hại đâm vào tim anh.
Anh lập tức lui ra, dục vọng lầy lội mang theo một mảng lớn ân hồng.
Cô khóc nức nở đánh anh: “Tất cả đều là dối trá, không sung sướng chút nào. Anh làm cho tôi đau muốn chết.”
Lan Dục vừa hối hận vừa đau lòng, vội vàng ôm lấy, dỗ dành và hôn cô.
“Không làm, không làm nữa. Nhất Nhất đừng sợ đừng sợ… Đều là anh không tốt, xin lỗi em…”
Anh thừa nhận rằng, tại thời điểm nghẹt thở của các dây thần kinh cảm giác, anh chỉ là đứa nhóc choai choai hoàn toàn bị chi phối bởi tình dục.
Anh cho rằng, chỉ cần chịu đựng được nỗi đau xuyên qua một khắc ấy, thời gian sau đó anh sẽ cho cô hưởng thụ niềm vui sướng nguyên thủy nhất.
Thiên kim tiểu thư Hạ gia, từ khi sinh ra chính là thiên kiều bách sủng* mà được nuôi dưỡng.
* Mình cũng không biết nghĩa là gì luôn, ai biết bình luận bên dưới giúp mình nhé!
Cái chết của cha Hạ gần như hủy hoại cả người cô, nhưng đó là nỗi đau tinh thần.
Cuộc sống của cô chưa từng trải quá một chút đau đớn về thể chất.
Khi vừa bắt đầu quan hệ tình dục, anh đã khiến cô trải qua nỗi đau vừa thể xác lẫn tinh thần cùng một lúc.
Hạ Nhất khóc nức nở đến hít thở không thông, cô đối với anh yêu vừa tức giận, nhưng vẫn ôm chặt cổ anh nằm trên người anh, chậm rãi khóc khàn khàn, tinh tế mà khóc nức nở.
Lan Dục ôm cả người cô vào lòng, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, dịu dàng ân cần mà buông lời dỗ dành.
Nhưng mà điều này vẫn chưa kết thúc, chờ cô khóc đến choáng váng, cuối cùng thần chí cũng khôi phục được chút ít, cô cúi đầu nhìn thấy máu giữa chân mình.
Vẻ mặt trong nháy mắt nứt nẻ, theo đó chính là tiếng thét kinh thiên động địa chói tai.
Cô bắt đầu bùng nổ lên như một đứa trẻ gắt gỏng.
Trên giường tất cả đều là gối ôm, và tất nhiên nó là thứ vũ khí duy nhất cô vớ được để đánh anh túi bụi.
“Tôi đang chảy máu này–“
“Anh lại làm tôi bị thương–“
“Đừng chạm vào tôi! Cút xuống giường nhanh, mau cút xuống dưới cho tôi– mau biến đi –“
Cô tức giận đến nỗi quên đi những gì đã được học từ sách vở, một số cô gái sẽ chảy máu vào ban đêm, còn được gọi là thời kì rụng trứng.
Mà anh cũng không cách nào tức giận với cô, bởi vì lửa giận của cô kỳ thật không có ác ý gì.
Cũng giống như một đứa trẻ chia sẻ đồ chơi một cách thân thiện, trong khi người kia cố tình làm hỏng đồ chơi của nó, như vậy là đáng ghét!
Cô cũng cảm thấy việc đó là ghê tởm, vì đã khiến cô chảy máu.
Cho nên, kết quả của đêm đầu tiên là anh bị đuổi ra khỏi phòng ngủ.
Cô coi anh ta như một con thú hoang dại.
Ngày hôm sau, Mộ Bách còn mượn cơ hội này để trêu chọc anh: “Thiếu gia à, tôi dám cam đoan là, từ nay về sau phu nhân sẽ liều mạng với ngài, nếu ngài vào ngủ với cô ấy đấy. ”
Một câu thành sấm, tuần sau, anh vẫn chưa thể về phòng ngủ được