Quý Tổng, Xin Đừng Gặp Lại

Chương 45



Phía sau Mai Ánh, Mạc Nam nhìn thấy ánh mắt đó của cô, trái tim anh bỗng đau xót, không biết lúc này anh lấy được dũng khí ở đâu mà đi tới bên cạnh cô, đôi tay lạnh của cô lúc này lại có một hơi ấm nhẹ truyền tới. Nó đột ngột khiến cô giật mình, rồi đến khi lấy lại dược tinh thần cô chợt rút tay lại.

Mạc Nam thấy cô rút tay lại anh ngượng ngùng cười nhẹ, tuy đã biết trước rằng kết quả sẽ như vậy nhưng trong lòng anh cũng không khỏi chua xót.

“Xin lỗi, anh không nghĩ sẽ làm em khó sử như vậy.”

Đôi tay anh khẽ nắm chặt, giọng nói khàn đặc có chút đượm buồn nhìn về phía cô gái.

Cô không trả lời chỉ đứng nơi đó nhìn anh, trong lòng có chút dao động, khi Mạc Nam cầm lấy tay cô hơi ấm từ bàn tay anh như đang thầm sưởi ấm đôi tay lạnh của cô, lúc đó không biết vì sao trong lòng cô lại có chút tham lam mà muốn nắm lấy đôi tay ấm đó của anh thật chặt, nhưng rồi không biết mảng kính vô hình trong lòng cô lúc này lại làm trái với cảm xúc của cô gái.

Mạc Nam vì đang đăm chiêu vào suy nghĩ của mình mà không chú ý tới đôi tai đã đỏ lên của Mai Ánh. Cô quay đi để không cho anh nhìn thấy sự xấu hổ của mình.



“Thôi nào. chúng ta về thôi.”

Giọng nói của mẹ Quý vang lên liền nhanh chóng cắt đứt sụ ngại ngùng của Mai Ánh, cô nhanh chóng cầm lấy đồ của mình bước đi.

Mạc Nam nhìn cô đã đi xa mình anh mới hoàn hồn lại mà bước đi theo sau, mỗi lúc anh cố tình đứng bên cạnh cô thì ngay lập tức Mai Ánh liền tránh xa anh, nhìn thấy sự bất thường đó trong lòng anh lại cảm thấy mình đã làm cô sợ. Nên anh chẳng dám tiến tới bên cạnh cô sợ anh bước rơi thì cô lại càng đi xa hơn.

Đứng trước cửa bệnh viện hai chiếc xe đã chờ sẵn từ trước chạy tới đậu trước mặt mọi người. Đôi mắt cô vô tình nhìn vào chiếc xe sang trọng trước mặt, chiếc xe đó khiến cô có chút nhói lòng, cô không nghĩ chiếc xe của hồi môn năm đó bây giờ mà lại vẫn còn, chiếc xe đó là quà mà ba Quý đã tặng cho cô lúc cô bước chân vào nhà họ Quý. Cô cứ ngỡ chiếc xe đó khi cô rời đi thì nó cũng không còn được ở lại nơi đó nữa.

Nhưng bây giờ cô lại thấy mình quá nhỏ nhen nên khi nghĩ Mạc Nam sẽ như mình mà vô tình vứt đi những thứ mà cô đã dùng. Có lẽ cô chưa từng hiểu anh như cô từng nghĩ?

“Mai Ánh, chúng ta đi thôi.”

Giọng nói đây nam tính của Mạc Nam vang lên liên nhanh chóng cắt đứt mạch suy nghĩ của cô, lúc này dung quanh coi chẳng còn ai nữa chỉ còn một mình cô đứng đó.

Cô đầu nhìn phía thì nhìn thấy mọi người đã chất đầy trên chiếc xe phía sau nhìn qua cũng có thể thấy chẳng còn ghế nào danh cho cô cả, rồi quay lại nhìn chiếc bên này thì chỉ có một mình Mạc Nam ngồi trên chiếc xe đó.

Trong tình cảnh này khiên Mai Ánh cảm thấy khó sử, nhưng nếu không lên chiếc xe này thì cũng không thể được. Trong tình huống như vậy cô thật sử chẳng biết mình nên làm gì.

Thấy Mai Ánh khó sử như vậy thì lòng anh lại có chút đau, nhưng vẫn hi vọng cô bước vào ngồi ở bên cạnh, chỗ ngồi đó từ trước đến nay vẫn chỉ dành cho một mình cô gái đó.



Mai Ánh mở cánh cửa phía sau, nhìn thấy những đồ đạc được chất đống phía sau khiến cho Mai Ánh tuột hết hi vọng.

Cuối cũng sau một lúc thì cô cũng đành phải ngậm ngùi bước lên phía trước ngồi vào trong chiếc ghế phụ.

Thấy cô bước vào Mạc Nam mấp mé nụ cười nhẹ nhìn thật mê người.

Mai Ánh hình như cũng cảm nhận được nụ cười đó của anh, nhưng cô lại liền phủ nhận.

Không khí trong xe lúc này thật ảm đảm chẳng có ai lên tiếng như vậy lại khiến cho cảm xúc của người trong xe lộn xộn.

Không biết vì sao lúc này thân hình to lớn của Mạc Nam áp sát vào người cô gái, mùi hương đầy nam tính mạnh mẽ khiến trái tim cô đập loạn nhịp khiến cô khựng lại vài giây,rồi đôi tay thon dài đẩy mạnh anh ra khỏi người mình.

“Anh…anh làm gì vậy?”

Cô quay người đi nơi khác để tranh khỏi ánh mắt anh, đôi tay nắm chắt thành ghế, mà hình như lúc này cô mới nhận ra “hoá ra anh cài dây an toàn” lúc này khuôn mặt cô liền đỏ lên miệng mấp máy nhỏ giọng:

“Xin lỗi, tôi không biết mình quên thắt dây,…nhưng…nhưng mà anh có thể nhắc tôi mà.”

Anh vừa định thần lại sau của đẩy của Mai Ánh, thì liền nghe thấy cô xin lỗi mình khiến anh phì cười.

Hahahaa.

“Em thật giống một con thỏ.”

Anh vừa nói vừa đưa tay lên xoa đầu của Mai Ánh, như đang dỗ ngọt một đứa con nít, trong xe lúc này lại trở nên thật ngọt ngào và thật ấm áp.

Sau 30 phút hai người cũng đã tới ngoại ô thành phố, tại nhà chính của Quý Gia.

Những bông hoa được trồng cảnh viện đã nở rộ, như đang báo hiệu cho một trang mới bắt đầu.