Quỷ Vực Phát Sóng Trực Tiếp

Chương 43: Giấc mở kỳ lạ về không gian góc cạnh



Lâm Kỳ tỉnh lại sau giấc ngủ, thấy trên người ấm áp. Mặc dù rèm cửa đã được đóng lại, nhưng từ khe hở có một tia sáng mỏng manh xuyên qua, hắn đoán bây giờ có lẽ là đang giữa trưa. Khi nhìn thấy chăn bông phủ lên người mình, hắn biết là Sở Ương đã mang ra, lờ đờ ngây ngẩn một hồi, hắn chợt nhớ mình đã để cuốn nhật ký của ông Sở Ương ở trong chăn...

Từ sau khi về nước, hắn thường lặng lẽ nghiên cứu quyển nhật ký trong lúc Sở Ương không có nhà hoặc đã ngủ. Nó được viết bằng một loại mật văn mà những người của hội trưởng lão sử dụng, và trên cơ sở này người ta đã mã hóa thêm, hắn đã nghiên cứu mấy ngày rốt cuộc cũng có chút manh mối. Hắn không muốn cho Sở Ương biết, bởi vì từ đủ loại phản ứng khác nhau của Sở Ương, cho thấy cậu không muốn biết thân phận thực sự của ông mình...

Lâm Kỳ vội vàng vén chăn chạy nhanh vào phòng của mình, thì thấy Sở Ương đang ngồi dưới đất, đầu tựa lên giường ngủ thiếp đi. Vẻ mặt vô cùng mệt mỏi, lông mày luôn nhíu chặt, một tay cầm kính mắt, bên cạnh cậu rải đầy giấy nháp mà Lâm Kỳ dùng để giải mã trong lúc nghiên cứu quyển nhật ký.

Trái tim Lâm Kỳ chùng xuống, may mà mình chưa phá giải được gì nhiều, cho dù Sở Ương có xem thì cùng không hiểu được bao nhiêu.

Đang do dự không biết có nên đánh thức Sở Ương hay không, thì thân thể Sở Ương đột nhiên co giật, dưới mi mắt nhanh chóng chuyển động.

Đang nằm mơ sao?

Sự co giật của cậu không dừng lại, hai chân khẽ nhúc nhích, bờ môi nói mớ những từ mơ hồ. Lâm Kỳ cảm giác rất có thể Sở Ương đang gặp ác mộng, vì vậy lập tức nhẹ nhàng đặt tay lên vai, "Tiểu Ương? Tiểu Ương?"

Sở Ương hít một hơi khí lạnh, choàng tỉnh, vẻ mặt trong nháy mắt tràn đầy sự hoảng sợ thuần túy. Cặp mắt cậu trợn to, tròng mắt toàn tơ máu, lồng ngực chập trùng thở dốc. Rõ ràng là đang nhìn vào khuôn mặt Lâm Kỳ, lại tựa như nhìn thấy người hoặc thứ gì đó khác.

"Tiểu Ương, cậu lại gặp ác mộng à?"

ũCái tên Tiểu Ương khiến Sở Ương run lên. Vừa rồi trong giấc mơ, cậu cùng nghe được xưng hô này, nhưng không phải của Lâm Kỳ, mà là của ông cậu - Sở Dục. Cậu chưa hoàn hồn, giơ tay che mắt mình, hít thở thật sâu, bấy giờ mới tỉnh táo hơn. Cậu ngước mắt nhìn Lâm Kỳ, mới nhận ra mình đã an toàn. Lúc nãy chỉ là mơ, thật tốt quá.

"Tôi mơ thấy chó săn." Sở Ương khẽ nói.

Trong mơ, cậu đang đứng ở trung tâm của một đồng cỏ đỏ sẫm, đồng cỏ bị uốn cong ở một góc độ rất xảo quyệt cách cậu không xa, nghiêng ngang qua đỉnh đầu cậu, rồi lại uốn cong sang hướng khác. Bốn phương tám hướng đều là hình dạng cong vẹo của bãi cỏ màu đỏ, cản trở mọi tầm nhìn. Cậu không nhìn thấy bầu trời, cậu không biết mình dang đứng trên đất bằng, hay đang treo ngược trên cỏ, hay đang nghiêng mình. Trải nghiệm thị giác kỳ lạ khiến não cậu không kịp thích ứng trong thời gian ngắn, đầu váng mắt hoa, đến nổi đứng không vững. Cách cậu không xa, có một bầy sinh vật kỳ dị chậm chạp di chuyển, bọn chúng như hình trụ từ rất nhiều màu da thịt ghép lại với nhau một cách ngẫu nhiên, không nhìn ra được đâu là đầu đâu là đuôi. Cái cách bọn chúng di chuyển rất cổ quái, đi về phía trước vài bước, sau đó lại đi song song bên phải vài bước, thỉnh thoảng sẽ cúi đầu ăn cỏ bằng đầu của một hình trụ nào đó. Đột nhiên, có một sinh vật khác hình như tiến lên thêm một bước, rồi lại đột nhiên, nó ngã xuống kèm theo một tiếng kêu thảm thiết.

Rõ ràng là nó đang giẫm trên mặt đất bằng phẳng, lại tựa như rơi vào vực sâu vạn trượng cấp tốc lướt qua đầu cậu, rồi đập mạnh vào bãi cỏ bị uốn cong ở góc 90 độ bên phía đầu kia, xong nổ tung như một quả bóng chứa đầy nước, phần thịt xanh bùng nổ như vết mực bắn tung tóe.

Bất ngờ, những sinh vật giống hình trụ như cảm nhận được điều gì đó, chúng dừng nhịp ăn và từng con nâng đầu lên, như đang "Nhìn" cái gì đó. Sở Ương cũng ngẩng đầu theo, lúc đầu không thấy gì cả. Mãi đến khi bị chóng mặt do nghiêng người, mới phát hiện dọc theo bãi cỏ nghiêng trên đỉnh đầu cậu có rất nhiều mảnh vật dựng đứng, hình dạng bất quy tắc, phản chiếu màu sắc kỳ lạ phi tới với tốc độ nhanh chóng. Những mảnh vật này hoàn toàn không có độ dày, nên không thể nhìn sang bên cạnh, mà phải điều chình góc độ mới có thể thấy được. Trên bãi cỏ nghiêng cũng có một số sinh vật hợp thành hình trụ tương tự, bọn chúng hình như không nhìn thấy những mảnh vật kia đang lao tới, một trong số chúng chớp mắt đã bị cắt ngang. Thứ đó dường như cực kỳ sắc bén, sau khi lướt qua, sinh vật hợp thành hình trụ sẽ mất mấy giây rồi tách ra làm hai, và các cơ quan nội tạng màu xanh lục huỳnh quang của chúng nằm rải rác trên cỏ, lặng yên không một tiếng động.

Khi những mảnh vật đó rẽ qua một góc và đi vào khu đất bằng phẳng nơi cậu đang ở, cậu nhìn thấy những sinh vật hình trụ né tránh một cách cẩn thận. Tốc độ của mảnh vật không quá nhanh, chỉ cần phát hiện kịp thời thì nẻ tránh rất dễ dàng. Vấn đề là ta phải liên tục điều chỉnh góc nhìn mới có thể miễn cưỡng bắt kịp tất cả mảnh cắt. Sở Ương căng thẳng chờ đợi, liên tục chuyển động đầu và điều chỉnh vị trí của mình. Khi những mảnh cắt lướt qua trước mặt cậu, cậu phát hiện trên thân của chúng phản chiều thứ ánh sáng kỳ dị rời rạc, soi rọi bộ dạng có hơi vặn vẹo của cậu.

Sau khi các mảnh cắt phi qua, mấy sinh vật hình trụ kia lại nâng sự cảnh giác lên. Lần này, bọn chúng còn hoảng sợ hơn trước đó, bất ngờ quay đầu bỏ chạy. Có điều dù là đang chạy trốn, chúng vẫn duy trì bước đi quái lạ kia, tiến về phía trước mấy bước, lại chạy ngang mấy bước, rồi lại tiếp tục đi về phía trước. Cơ mà chắc là do quá sợ hãi, có vài con đã trượt chân ngã xuống đồng đỏ đứng thẳng đối diện, và bị đập thành đống thịt muối.

Lúc này, Sở Ương đột nhiên kêu một tiếng, đó là một mùi hôi chua buồn nôn quen thuộc. Trái tim cậu chợt đập điên cuồng, xoay người lại, toàn thân cứng ngắc.

Cậu nhìn thấy những thứ đang lăn lộn, sền sệt như nhựa đường nóng hổi, có vô số chó săn tựa như sóng thần màu đen, từ trong đồng cỏ thẳng đứng vùn vụt lao xuống như đang đi trên đất bằng, hoàn toàn không giống với những sinh vật hình trụ kia phải ngốc nghếch vụng về di chuyển theo các góc. Nơi chúng đi qua, tất cả hình trụ không kịp chạy thoát đều bị xé thành mảnh nhỏ mà thét chói tai, máu thịt còn chưa kịp nhỏ xuống đã bị nuốt chửng sạch sẽ.

Sở Ương quay mình muốn chạy, nhưng cậu không biết cách để di chuyển trong không gian góc cạnh này. Cậu vừa chạy về phía trước hai bước, thì lập tức cảm giác hụt chân, cả người bắt đầu "rơi xuống" một hướng khác, may mà cậu đã gắng sức dùng tay nắm chặt những cọng cỏ cực kỳ cứng rắn màu đỏ nọ. Rõ ràng là cậu đang nằm thẳng trên mặt đất, vậy mà cậu lại cảm thấy sức nặng của cả cơ thể đang trì cậu theo chiều ngang. Cậu dùng hết sức kéo cơ thể mình lên, nhưng làm thế nào cũng không lấy sức nổi.

Cậu nghe thấy một loại âm thanh kỳ lạ giống như tiếng ma sát bằng kim loại phát ra từ chó săn khi nó đang chuyển động, trong đầu cậu dường như cảm giác được vô số ý thức không thuộc về mình, kêu gào và hỗn loạn. Bọn chúng nói cậu trốn không thoát, bọn chúng đã nhìn thấy cậu.

Sau đó, cậu nghe được giọng nói của ông đang gọi mình.

"Tiểu Ương, con hãy dũng cảm lên."

Cậu ngẩng đầu, thì thấy người ông Sở Dục của mình mặc bộ đồ bệnh nhân lúc qua đời ở bệnh viện, tuy ông đã lớn tuổi nhưng khuôn mặt vẫn luôn hiền lành đoan chính mà mỉm cười với cậu.

Và ngay tức khắc cậu cũng bị Lâm Kỳ đánh thức.

Sắc mặt Lâm Kỳ ngày càng nghiêm trọng, cúi đầu nhìn hình xăm lộ ra dưới ống tay áo đã xắn lên của Sở Ương.

"Có lẽ hình vẽ này không thể bảo vệ cậu được nữa, bị chó sân nhắm vào thì rất khó để thoát khỏi chúng..." Lâm Kỳ ngẩng đầu lên nói, "Chúng ta có thể san bằng các góc cạnh trong căn nhà này. Hoặc là...tôi dẫn cậu tới một gian phòng hình tròn để lánh nạn, chó săn sẽ không vào được."

Sở Ương cúi đầu, lát sau nhẹ cười, "Sau đó thì sao? Tôi không muốn giống như người kia trốn tránh cả đời." Cậu ngưng một chút rồi khẽ nói, "Tôi đang nghĩ....Đây có lẽ là cái giá mà tôi phải trả, tôi phải chấp nhận thôi."

"Cậu nói bậy bạ gì vậy chứ? Chả nhẽ cậu cứ mặc kệ nó như thế sao? !" Lâm Kỳ nhíu mày, vẻ mặt giận dữ nắm chặt cổ áo Sở Ương, "Cậu muốn chết lắm hả?"

Sở Ương nghiêm túc nhìn hắn, "Không...tôi sợ chết, nếu như không sợ chết, anh đã không có cơ hội gặp gỡ tôi rồi."

Cậu vẫn còn nhớ cái đêm của hai năm về trước, cậu xả đầy một bồn tắm nước nóng, ngâm mình bên trong, lưỡi dao rạch ngang cổ tay. Dần dà cơ thể cậu ngày càng lạnh, ngay cả nước nóng cũng không thể giữ ấm cho cậu, một nổi sợ hãi kín không kẻ hở khiến cậu bắt đầu khủng hoảng. Cậu rất sợ, cậu không muốn cô độc chết một cách im lặng trong phòng tắm trống trãi này, chết là hết, sự vĩnh hằng hư vô làm cậu dựng tóc gáy. Rồi sau cậu nhớ tới ông mình, tuy hiện tại thân thể ông còn khỏe mạnh, nhưng sau này thì sao? Ai sẽ chăm sóc ông? Con trai đã mất bây giờ lại chứng kiến thi thể của cháu mình, như vậy đối ông chẳng phái quá tàn nhẫn ư?

Sở Ương chật vật dùng khăn mặt chặn vết thương trên cổ tay, gọi cấp cứu tới hỗ trợ, sau đó lập tức ngất đi. Vài tiếng sau, một mình tỉnh lại trong bệnh viên, bác sĩ hỏi cậu có muốn thông báo cho gia đình hay không, cậu lựa chọn không nói cho bất kỳ ai. Dù sao Tống Lương Thư cũng vừa mới mất, ba người trong ban nhạc vẫn đang đắm chìm trong đau thương, cậu không nên gây thêm phiền cho họ. Còn ông thì....cậu càng không thể cho ông biết chuyện này.

Không ngờ ngay sau sự việc đó, người ông vốn luôn khỏe mạnh lại rơi vào trạng thái hôn mê do nhồi máu cơ tim đột ngột. Cậu chỉ kịp bay sang Vancouver gặp ông lần cuối. Ông cứ luôn hôn mê, chỉ trước khi lâm chúng mới bỗng nhiên mở mắt nhìn cậu một lần, một câu cũng không kịp nói thì hai mắt đã tức khắc đóng lại, rồi không bao giờ tỉnh nữa.

Sở Ương không quay về nước mà ở lại Vancouver. Thời gian về sau, vết thương trên cổ tay cũng dần biến mất. Như thể sự kiện kia chưa từng xảy ra.

Cậu biết mình là một kẻ hèn nhát, không có dũng khí để gánh chịu tội lỗi. Mà bây giờ, trong ngôi trưởng ở thực tế song song, cậu lại tiếp tục gϊếŧ người...Không hiểu sao cậu có trực giác, nếu cậu không kết thúc tại đây, thì một ngày nào đó cậu sẽ không thể cưỡng lại sức hút của đàn Cello được nữa, và cậu sẽ ngày càng lún sâu vào bóng tối. Thậm chí rất có thể cậu sẽ trở thành Sở Ương mang mặt nạ đầu chim, biến thành quái vật.

Ông nói với cậu rằng hãy dũng cảm lên....có phải ám chỉ cậu là trước khi ngay cả linh hồn của mình cũng mất, thì phải nhanh chóng kết thúc mọi chuyện không? Nếu chết trong tay chó săn, chí ít cậu là vì cứu người mà chết, đúng không?

"Không được! Tôi không cho phép cậu chết! ! !" Lâm Kỳ hét vào mặt cậu, đây là lần đầu cậu thấy Lâm Kỳ tức giận đến thế.

Cậu nhìn Lâm Kỳ, đối phương nổi điên trợn trừng mắt thở hổn hển, hoàn toàn không còn mang dáng vẻ mỹ nam phong độ nho nhã đâu, nhưng lại khiến lồng ngực cậu cảm thấy ấm áp. Có người quan tâm đến sống chết của mình, tốt biết bao.

Cậu chuyên chú hỏi Lâm Kỳ, "Sao anh quan tâm tôi nhiều như vậy? Chúng ta chỉ mới quen biết nhau chưa đến một tháng mà, phải không?"

Lâm Kỳ sững sờ, nhất thời không nói nên lời.

Đúng vậy, vì sao nhỉ? Trong cuộc đời gần như chết lặng của mình, đã bao lâu rồi hắn mới để ý đến một người như thế.

Sở Ương hơi quay đầu, dùng ánh mắt miêu tả đường cong trên mặt Lâm Kỳ, liên miên nói, "Nếu như anh muốn thứ gì trong nhà của ông tôi, tôi có thể đưa chìa khóa cho anh. Anh giúp tôi rất nhiều, anh đã thanh toán chi phí giải phẫu cho bạn tôi, tôi không biết mình có gì để báo đáp anh. Anh bảo tôi làm trợ lý ba tháng để trả nợ cho anh, vậy mà đến một tháng tôi cũng không làm đủ, thành thật xin lỗi anh. Chỉ còn có mấy ngày, tôi nghĩ mình nên dọn ra ngoài thì hơn, tránh liên lụy tới anh với làm bẩn nhà anh."

"Đừng nói nữa." Lâm Kỳ đè nén cảm xúc, giơ bàn tay phải đeo găng của mình nâng cằm cậu, trưng ánh mắt kiên định mà cố chấp đối diện với mắt cậu, giọng điệu cường thế không cho phản bác, "Cậu đừng quên, ba tháng này cậu là của tôi. Tôi không cho cậu chết, thì cậu không có quyền được chết."

Sở Ương có chút sửng sốt nhìn dáng vẻ lúc này của Lâm Kỳ, dường như quá đỗi ôn nhu, ôn như đến chân thật. Cậu không rõ đây là diễn, hay là bộ mặt thật của Lâm Kỳ đây?

Cậu hi vọng là vế sau.

"Tôi sẽ mang cậu đến hội trưởng lão." Lâm Kỳ nói với giọng điệu tuyên bố, "Dù thế nào thì cứ tới đó lánh nạn trước đã. Nếu như không còn cách nào, tôi cũng còn cách cuối cùng, nhất định sẽ có tác dụng."

Sở Ương kinh ngạc, "Cách gì?"

"Lúc ấy tôi nghĩ ra năm cách, thứ nhất là hình xăm, giờ đã không còn hiệu quả. Thứ hai là san bằng mọi góc cạnh trong nhà, thứ ba là đưa cậu đến nơi trú ẩm tạm thời, thứ tư là đánh lừa chó săn, để bọn chúng đuổi gϊếŧ một cậu khác trong thực tế song song."

Sở Ương nhíu mày, lập tức nói, "Không được."

"....Cũng đâu phải ăn thịt người khác, là chính cậu còn gì?"

"....Một tôi khác đối với bản thân tôi mà nói cũng là người khác." Sở Ương lắc đầu. Có thể cậu chưa mất hết người thân ở thực tế khác, có thể Sở Ương ở thực tế khác chưa từng hại người....Và có thể ông mình ở thực tế khác cũng chưa chết.

Cậu không muốn thảo luận về định nghĩa bản thân, một câu hỏi triết học không có câu trả lời rõ ràng từ thời cổ đại, cơ mà Lâm Kỳ cũng đã đoán được câu trả lời của Sở Ương.

"Cách cuối cùng....Đó là cậu gia nhập hội trưởng lão, tiếp nhận Dấu Thánh." Lâm Kỳ thở dài nói, "Chỉ cần có một chủng tộc thần ký sinh trên cơ thể cậu, tương tự như Tinh Chi Thải và Chthonian, cùng cấp bậc với chó săn thì chúng sẽ không thể ăn thịt cậu."