Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi

Chương 102: Chương 102



CHƯƠNG 102: SINH KHÍ? ĐÂY MỚI LÀ LỜI THỰC
Editor: Luna Huang
Khẩu dụ của Vương Thượng truyền tức khắc tiến cung? Ý tứ…gì? Vương Thượng đã trở về? Không phải là nam tuần sao? Sao đột nhiên như vậy, lại đột nhiên như thế ở vào thời điểm này truyền bọn họ tiến cung?
Đến tột cùng, xảy ra chuyện gì.
“Còn thỉnh Vân vương gia, Bạch gia chủ cùng Tiêu thiếu công tử mau chút, mã xa lập tức tới ngay, các đại nhân không cần chuẩn bị xe ngựa.” Quan truyền lệnh nhìn mặt nạ đỏ đen của Bách Lý Vân Tựu một mắt, lập tức cúi đầu, chậm giọng nói.
Bạch Lưu Ly khẽ hít một hơi, “Còn phiền thị vệ đại ca chờ chút, Bạch mỗ thay đổi thân xiêm y liền tới.”
Bạch Lưu Ly nói xong, cũng không quản Vân vương phủ đến tột cùng có y vật dự sẵn cho nàng hay không, nhìn Bách Lý Vân Tựu một mắt xoay người liền muốn vào trong phủ, nhiên nàng mới muốn xoay người, lại bị Bách Lý Vân Tựu cầm tay xuôi ở bên người, “Lưu Ly không cần thay đổi, ta đã thấy xe ngựa rồi, không thể để Vương Thượng đợi chúng ta lâu.”
“Vân vương gia nói đúng, Vương Thượng vừa hồi đế đô, thân thể rất phạp, Bạch gia chủ vẫn là chớ để cho Vương Thượng đợi lâu mới đúng.” Quan truyền lệnh cúi đầu cung kính nói.
Lòng bàn tay của Bạch Lưu Ly bị Bách Lý Vân Tựu nắm chặt như thế, cảm thụ được ôn độ hơi lạnh trong lòng bàn tay hắn, không khỏi nhìn hắn nhiều vài lần, nàng là muốn nhân thời gian rảnh này thay y phục, chỉ là hắn cũng không gấp không nghi ngờ, tựa hồ… Sớm đoán được chuyện này sẽ phát sinh.
Bạch Lưu Ly không khỏi chăm chú hồi nắm tay của Bách Lý Vân Tựu, tựa hồ đang nhắc nhở hắn cái gì, ai biết Bách Lý Vân Tựu chỉ là hơi nghiên đầu nhìn nàng, tựa hồ khẽ cười, còn nâng tay khác lên vỗ mu bàn tay của nàng, nhẹ giọng nói: “Lưu Ly không cần lo lắng hôn sự của ta ngươi không thành được, yên tâm, sau khi từ trong cung trở về chúng ta bái thiên địa là được.”
“…” Bạch Lưu Ly trong lòng bàn tay của Bách Lý Vân Tựu hung hăng bấm một cái, Bách Lý Vân Tựu thờ ơ, coi như không cảm giác được đau đớn, vẫn là tay nàng không tha, chờ mã xa cách đó không xa lái đến trước mặt.
“Khụ khụ khụ ——” Đúng lúc này, Tiêu An Tâm giơ tay lên khinh che miệng ho khan một tiếng so với một tiếng nặng, có vẻ dị thường suy yếu, Quân Mi đứng ở một bên vẻ mặt thân thiết nhìn hắn, mi tâm chăm chú nhíu lên, phảng phất thống khổ là nàng, mà không phải là chủ tử của nàng.
“Thiếu công tử, ngươi thế nào?” Tiếng ho khan của Tiêu An Tâm để Bạch Lưu Ly nhớ lại còn có Tiêu An Tâm vì tân hôn đại hỉ của nàng mà đến, không khỏi xoay người nhìn về phía Tiêu An Tâm, muốn tách tay của Bách Lý Vân Tựu vì Tiêu An Tâm nhìn bệnh tình.

Ai biết Bách Lý Vân Tựu càng nắm thật chặt tay nàng, để cho nàng căn bản không có biện pháp dời bước đến phương hướng của Tiêu An Tâm, nàng hơi vung tay, Bách Lý Vân Tựu đã đem tay nàng cầm thật chặt, hình như chính là không cho nàng đi vào vì Tiêu An Tâm bắt mạch.
Giờ này khắc này, Bạch Lưu Ly lại bất tiện hất tay của Bách Lý Vân Tựu, chỉ có thể trừng hắn một mắt hướng Quân Mi nói: “Quân Mi cô nương, dược của Bạch mỗ vì Thiếu công tử phối ngươi có mang ở trên người?”
Thấy Quân Mi gật đầu, Bạch Lưu Ly tiếp tục nói: “Mỗi loại dược hoàn lấy ba viên, uy Thiếu công tử.”
Nhiên còn không đợi Bạch Lưu Ly thấy Quân Mi lấy dược ra, chỉ nghe tiếng vó ngựa đột nhiên đến gần, Bách Lý Vân Tựu lôi kéo nàng đi đến mã xa đột nhiên dừng lại, lãnh đạm nói: “Mã xa tới, Lưu Ly vẫn là mau chút cùng vi phu lên xe ngựa đi, chớ để Vương Thượng đợi lâu.”
Khí lực của Bách Lý Vân Tựu cũng không lớn, lại mang theo bá đạo không cần phản kháng, ngạng đem Bạch Lưu Ly nhét vào mã xa, bản thân theo lên lên xe ngựa cấp tốc rũ màn xe xuống, về sau lại vén liêm cửa sổ xe lên nhìn về phía Tiêu An Tâm chính nhìn mã xa của bọn họ nói: “Tối nay là ngày đại hôn của bổn vương cùng Lưu Ly, nếu là Tiêu thiếu công tử không ngại cùng phu phụ bổn vương cùng ngồi một chiếc xe ngựa, liền thỉnh Tiêu thiếu công tử lên xe ngựa.”
Tiêu An Tâm chỉ là rũ mí mắt, ôn hòa cười, “Tại hạ hành động bất tiện, nếu là cùng Vương gia ngồi chung một chiếc xe ngựa sợ là sẽ phải mang đến bất tiện cho Vương gia, vẫn là không nên, tại hạ lúc tới ngồi mã xa Tiêu phủ, lại ngồi mã xa Tiêu phủ tiến cung là được, tại hạ đi đầu tạ qua Vân vương gia rồi.”
“Đã như vậy, bổn vương cùng Lưu Ly liền không đợi Tiêu thiếu công tử rồi.” Bách Lý Vân Tựu đem liêm cửa sổ xe buông xuống, lạnh lùng nói, “Lái xe.”
Xa phu bất quá nhất nô nhân, nếu quý nhân trong mã xa nói lái xe, hắn cũng chỉ có thể nghe lệnh, cấp tốc thay đổi đầu ngựa, lái mã xa đi phương hướng vương thành.
Quan truyền lệnh cũng vậy, nếu rõ ràng Vân vương gia không muốn cùng Tiêu thiếu công tử ngồi chung một chiếc xe ngựa, hắn cũng không có thể nói cái gì, chỉ có thể hướng Tiêu An Tâm thật sâu khom người bồi lễ nói: “Còn thỉnh Tiêu thiếu công tử thứ tội, tiểu nhân lúc tới Vương Thượng chỉ mệnh tiểu nhân chuẩn bị một chiếc mã xa mà thôi, này đây…”
Quan truyền lệnh còn chưa có nói xong, liền bị Tiêu An Tâm đã ăn xong dược hoàn cũng đã thuận qua khí hơi giơ tay lên cắt đứt, chỉ nghe Tiêu An Tâm giọng ôn hòa không bất kỳ vị đạo cao cao tại thượng coi thường người, “Không có việc gì, tại hạ ngồi mã xa của Tiêu phủ là được, quan truyền lệnh không nên tự trách cũng không tất làm khó, cứ việc về cung phục mệnh trước là được, tại hạ liền theo sau.”
“Tiểu nhân tạ qua Tiêu thiếu công tử lý giải!” Thái độ của Tiêu An Tâm lễ phép khách khí làm cho trong lòng quan truyền lệnh tán thán Tiêu Thiếu công tử này quả nhiên giống như đồn đãi, ôn nhuận như ngọc, chỉ là đáng tiếc một đôi chân vô pháp hành tẩu, nếu không có như vậy, chỉ sợ sẽ là người tiểu thư trong là cả đế đô ngưỡng mộ trong lòng.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Tiêu An Tâm chỉ là cười ôn hòa, quan truyền lệnh hướng hắn ôm quyền khom người một cái thật sâu, phóng người lên ngựa, ba ba khai hỏa mã tiên, giá mã phóng đi phương hướng của vương thành.

Vốn là trước cửa Vân vương phủ an tĩnh lúc này càng thêm an tĩnh, có thể tinh tường nghe được thanh lạp lạp lạp lạp xa phu lái xe, Tiêu An Tâm chỉ là nhìn phương hướng vương thành xuất thần, tựa hồ đã quên hắn cũng phải đi diện thánh.
Quân Mi thấy Tiêu An Tâm thất thần, không khỏi nhẹ giọng nói, “Công tử, là nên lên xe ngựa rồi.”
“Ân, đi thôi.” Tiêu An Tâm thu hồi thần, khẽ lên tiếng, sau đó nhìn về phía xa phu trẻ tuổi nói, “Liễu Khánh, đỡ ta.”
Cô đơn đáy mắt của Quân Mi vô nhân phát hiện, công tử kỳ vọng, là Bạch Lưu Ly đi…
Sau khi mã xa của Tiêu An Tâm cũng rời khỏi, Thính Phong khó khăn lắm giá mã chạy tới trước cửa Vân vương phủ, nhiên hắn đi tới trước cửa Vân vương phủ thì chỉ thấy trước cửa phủ rỗng tuếch, ngoại trừ gia đinh hầu ở hai bên cửa phủ ra, hết thảy đều yên tĩnh, hình như Bách Lý Vân Tựu chưa từng trở lại.
Thính Phong nhảy xuống ngựa xong lập tức kéo một gia đinh tới hỏi, nhiên còn không chờ hắn đem lời hỏi ra miệng, liền có liền có cây ô phiến ba một tiếng đánh ở trên tay hắn, để hắn không khỏi ninh nhìn về phía người đột nhiên xuất đứng bên cạnh hắn, “Chiểu thiếu gia?”
“Tiểu Thính Phong, nhìn dáng dấp ngươi, thế nào, không vui nhìn thấy tiểu gia?” Mục Chiểu cười híp mắt, một thân cẩm bào thêu đầy ám hồng sắc để cả người hắn có chút mỹ của yêu dã, hình như hắn mới là tân lang quan, nếu là Bách Lý Vân Tựu tân lang quan chân chính tại chỗ, Mục Chiểu tuyệt đối so với một thân trang phục khiêm tốn liền đoạt nhãn quang hơn.
Chỉ là thời khắc này Thính Phong không có nhàn hạ thoải mái cùng Mục Chiểu vui đùa, mà là bắt lại chiết phiến của Mục Chiểu, khẩn trương hỏi: “Chiểu thiếu gia, gia chưa có trở về?”
“Tấm tắc, nhìn một cái khẩn trương dạng của ngươi, gia nhà ngươi cũng không phải tiểu oa nhi, dù cho trễ nửa nén hương trở về như vậy, ngươi không cần phải khẩn trương như vậy chứ?” Mục Chiểu kéo kéo cây quạt mình, nhíu mày, “Đến đến đến, buông tay, nếu không buông, tiểu gia liền chém đứt tay ngươi.”
“Chiểu thiếu gia.” Gương mặt Thính Phong bình tĩnh.
“Người trong vương phủ này quả nhiên không một người bình thường, mặt mũi này a, giống nữ nhân một dạng.” Mục Chiểu cười đến không có tim không có phổi, “Được, nói cho ngươi biết, Vương Thượng hồi đế đô rồi, sai người dẫn theo khẩu dụ thỉnh gia mới có vợ của ngươi vào trong cung đi một chuyến, ngươi nếu là không tin a, hỏi một chút hai người trên đầu tường.”
Mục Chiểu nói, không quên giơ tay lên chỉa chỉa trên tường của hai bên cửa phủ, Thính Phong lúc này mới phát hiện, trên tường cao của hai bên đại môn, chính một tả một hữu nằm hai người, một là Ám Dạ, người quả đoán là Ám Nguyệt, thấy Ám Dạ cau mày gật đầu, Thính Phong mới buông tay nắm chặt chiết phiến ra.

“Được, có chuyện gì mấy người các ngươi thương lượng đi, tiểu gia vào phủ ngủ một giấc, nếu như lãnh diện nam trở về bái đường, nhớ kỹ gọi tiểu gia một tiếng, tiểu gia còn phải xem cái náo nhiệt này.” Mục Chiểu một bên xoay người đi vào đại môn của Vân vương, một bên bán giơ tay khoát khoát chiết phiến trong tay, nói, “Nga, đã quên, giúp tiểu gia nói một tiếng với Đồng Nhai bên trong mã xa, tiểu gia tối nay không trở về phủ, bảo hắn nhìn mà làm đi.”
Thính Phong không hiểu nhìn phương hướng vương thành một mắt, mệnh gia gia đinh tiếp tục hầu ở ngoài cửa, cũng nhấc chân đi vào cửa phủ, nhiên hắn mới vào phủ, lập tức có một đạo thân ảnh lẻn đến bên cạnh hắn, điệp điệp bất hưu vừa nói chuyện: “Thính Phong, ngươi đoán, Vương Thượng đột nhiên này gọi gia vào trong cung, là vì chuyện gì a?”
“Hơn nữa chọn lúc nào bất hảo, hết lần này tới lần khác chọn lúc gia cùng Vương phi tương lai chúng ta đại hỉ lại lập tức sắp bái thiên địa, ta cảm thấy, trong này có quỷ, ngươi cảm thấy có đúng hay không?”
“Còn có! Gọi gia cùng Vương phi tương lai chúng ta tiến cung còn chưa tính, thậm chí ngay cả ma ốm Tiêu gia cũng gọi đi, đây coi là một chuyện gì? Lấy cảm giác của nữ nhân ta, ma ốm Tiêu gia này, nhất định là muốn giữa gia cùng Vương phi tương lai chúng ta trộn một cước!”
“Bất quá bản lĩnh của ma ốm Tiêu gia này cũng quá lớn a, gần đến giờ bái thiên địa tiền một khắc này, cư nhiên dời đến hoàng đế lão nhi hỗ trợ, Tiêu ma ốm này, nên hảo hảo tra một chút mới đúng.”
“Ai ai ai! Ngươi đừng vội ngươi đừng vội chạy a, Dạ Dạ không chịu nghe ta phân tích, ta thật vất vả chờ ngươi trở về, ngươi trái lại hãy nghe ta nói a! Ngươi chạy cái gì a, đứng lại, mau đứng lại!”

Trong mã xa hoàng gia chạy đến vương thành rộng mở, Bạch Lưu Ly cùng Bách Lý Vân Tựu ngồi đối mặt nhau, mã xa chạy có chút cấp, xe liền chạy không yên ổn, có run xóc, nhiên Bách Lý Vân Tựu lại như ngồi ở ghế thái sư nhà mình đạm nhiên tự nhiên, Bạch Lưu Ly không có nội lực đáng nói tiểu thân thể cần đỡ lấy cửa sổ xe mới có thể bảo đảm thân thể của chính mình không bị bay lên.
“Bách Lý Vân Tựu, ngươi có biết Vương Thượng tối nay trở lại đế đô hay không?” Mã xa tuy có run xóc, lòng của Bạch Lưu Ly đang lẳng lặng tự hỏi vấn đề, lấy bản lĩnh của Bách Lý Vân Tựu vậy cũng biết, nên không phải không biết mới đúng.
“Ân.” Bách Lý Vân Tựu chỉ hồi cho nàng một chữ nhàn nhạt.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
“Ngươi cảm thấy Vương Thượng vì sao phải ở canh giờ này triệu chúng ta tiến cung gấp? Lại là vì cái gì triệu chúng ta tiến cung gấp?” Đối với một chữ ‘ân’ nhàn nhạt của Bách Lý Vân Tựu, Bạch Lưu Ly vi vi vi túc nhíu mày, rồi lại rất nhanh xoè ra, tiếp tục bản thân nghi vấn trong lòng bản thân nói ra.
Trong trí nhớ của Bạch Lưu Ly đã chết đi, đế vương Hạ Hầu Nghĩa, đó cũng là hoàng cậu vô cùng sủng ái Bạch Lưu Ly, đích xác rất đích xác rất thương yêu Bạch Lưu Ly, thậm chí so với thương yêu nữ nhi ruột thịt của hắn Hạ Hầu Lạc còn phải thương yêu nàng ngoại sanh nữ như nàng hơn, như vậy liền cũng khó trách Hạ Hầu Lạc sẽ ghen ghét nàng.
Chỉ là, tốt như vậy, Bạch Lưu Ly đã chết mơ hồ cảm thấy có chuyện gì giấu ở chỗ tối không muốn người biết, cùng cha nương của nàng chi tử hữu quan, nhưng không chỉ là bởi vì thay cha nương của nàng yêu thương nàng mà thôi, mà là cùng nguyên nhân cái chết của cha cha nàng và ba vị huynh trưởng nàng hữu quan.
Nhưng mà đến tột cùng là chuyện gì, nàng vẫn muốn biết, một mực âm thầm điều tra, lại càng phức tạp nan giải, rõ ràng cảm giác đã biết cách nguyên nhân cái chết của cha nương cùng ba vị huynh trưởng rất gần rất gần, rồi lại luôn luôn ở một khắc cuối cùng tất cả chân tướng đều biến thành xúc tua.

Mà Hạ Hầu Nghĩa thân là đế vương, có thể ở trong mười năm trước Diệu Nguyệt đại chiến trở thành một tân bá chủ một đời của Diệu Nguyệt, tuyệt không phải là người đơn giản, tâm tư tất nhiên, sâu thậm chí lòng nghi ngờ có nặng cũng là đương nhiên.
Lần này hắn đột nhiên hồi đế đô, lại đột nhiên triệu bọn họ tiến cung như thế, nàng là như thế nào cũng nghĩ không ra nguyên nhân ra sao.
“Không biết.” Bách Lý Vân Tựu tựa hồ nhìn cũng không nhìn Bạch Lưu Ly một mắt, chỉ hết sức ngắn gọn trả lời vấn đề của nàng, tựa như… Hắn không muốn cùng nàng nói vậy.
“…” Bạch Lưu Ly cảm thấy Bách Lý Vân Tựu nam nhân này không chỉ có thâm bất khả trắc, tính tình cũng là kẻ khác tróc đoán không ra, giống bây giờ, không giải thích được tựa như hờn dỗi cái gì, “Ngươi sinh khí?”
“Không có.” Bách Lý Vân Tựu ngừng lại, lập tức lãnh đạm tung hai chữ.
“Ngươi sinh khí?” Bạch Lưu Ly tâm trạng muốn cười, thật có loại cảm giác giấu đầu lòi đuôi, “Ngốc tử?”
“Không có.” Bách Lý Vân Tựu không thay đổi miệng.
“Thật không có?” Câu này, thanh âm của Bạch Lưu Ly rất nhẹ, chỉ thấy nàng hơi nghiên đầu nhìn Bách Lý Vân Tựu, khinh câu dẫn ra khóe miệng, mặt mày cong lên, khuyên tai bên hai gò má nhoáng lên nhoáng lên, hai gò má ở trong mắt Bách Lý Vân Tựu đỏ bừng, rất là mê người.
Chỉ thấy cổ họng của Bách Lý Vân Tựu giật giật, Bạch Lưu Ly cười đến đem mặt mày chớp chớp càng sâu.
“Có.” Bách Lý Vân Tựu rốt cục đổi giọng, đây mới là lời nói thật.
(Luna: Haha đầu hàng)
—— đề lời nói ngoài ——
Cuối tuần liều mạng con ngựa hoàn vạn canh của kết quả chính là thỏa thỏa của uể oải… Tha thứ thúc!
Thúc ngày hôm nay nhận được một ưu thương của thông tri, cuối tuần học bù, nôn —— ý nghĩa cần liên tục thượng 12 ngày ban, cuối tuần oa môn trong thi, thúc bị chuyển đi đáo ở nông thôn giám thị… Bốn ngày, nôn ——