Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi

Chương 113: Chương 113



CHƯƠNG 113: TỶ THÍ THỦY, BỈ TÂM HỮU LINH TÊ
Editor: Luna Huang
Trời còn chưa sáng, Tố thành nghênh đón trận tuyết đầu màu bắt đầu mùa đông, hoa tuyết bạch bạch từ trời cao hôi bạch chậm rãi bay xuống, rơi vào trên nóc nhà, trên cây khô, đợi một ngày sớm nhất để hạ nhân rời giường, tuyết trước nhà trong viện tích một tầng thật mỏng, nhắc nhở mọi người, bắt đầu mùa đông rồi.
Năm nay trận tuyết đầu mùa dị thường sớm, thị nữ nhiều năm mở mắt vừa nhìn thấy tuyết đầu mùa đông khó tránh khỏi hưng phấn, rồi lại hung hăng nhảy mũi vài cái, thật nhanh vào trong phòng.
Đều nói tuyết rơi không lạnh hóa tuyết hàn, nhưng mà năm nay lại rất kỳ, vừa mới hạ trận tuyết đầu mùa liền lạnh đến lợi hại, lệnh gia đinh thị nữ sáng sớm vội vàng trở về nhà lục lấy y phục cũ kỹ của mùa đông năm ngoái ra mặc, vốn sớm đã chuẩn bị may áo mùa đông tử sớm rồi, nhưng không nghĩ tuyết năm nay đúng là tới sớm như vậy.
Thị nữ gia đinh mặc áo cũ xong, lại nhảy ra khỏi chăn bông, đồng tâm hiệp lực đồng tâm hiệp lực đến cửa sổ, đại giường chung của hạ nhân không có khả năng có lửa than có thể sưởi ấm, vì không để cho mình bị đông sau khi trở về phòng, coi như là không có chăn bông hỏng, cũng phải nghĩ cách, bằng không vào đông Trạch quốc dị thường lạnh, không nghĩ cách chống lạnh là không có cách nào khác qua mùa đông.
Ngay khi Tố thành từng nhà vội vàng làm chăn bông, tìm nguyên liệu cùng áo để chống chọi qua mùa đông, có hai chiếc xe ngựa từ hai phương hướng trong thành chạy tới phương hướng vương thành, khi ngựa chạy về trước phát sinh tiếng vó ngựa cùng thanh âm bánh xe cổn động, thương nhân người bán hàng rong bên đường cùng với người đi trên đường không khỏi đều nhìn về mã xa đi phương hướng vương thành, nhìn tuyết đọng thật mỏng trên mặt đường bị kéo ra hai đường bánh xe thật dài, lúc này mới nhớ tới hôm nay là ngày quỷ Vương gia cùng thiếu gia ốm yếu Tiêu gia tỷ thí, về phần tỷ thí cái gì, hình như là so người nào thắng là có thể thú đại ác nữ Bạch Lưu Ly kia, thực sự là kinh thiên kỳ văn, bất quá hôm nay người người đều vội vàng chống lạnh, nhai đạo an tĩnh còn không có bách tính nói bách tính, bách tính nhìn mã xa một chút lại cúi đầu vội vàng việc của mình.
Trong mã xa mui hắc sắc, Bách Lý Vân Tựu dựa vào xa bích, thân thể theo mã xa chạy mà nhoáng lên nhoáng lên, chỉ thấy hắn hôm nay đeo mặt nạ hồng diện huyết nha, tóc dài thật cao buộc lên đỉnh đầu, hắc y tay áo hẹp, trên vai áo khoác hắc sắc, trong tay hắn nắm huyền băng kiếm, lúc này hắn đang dùng vải hắc sắc quấn lên vỏ kiếm lam bạch, bên cạnh hắn vốn nên có tùy thị Thính Phong ngồi, nhiên lúc này lại là đang ngồi cùng Mục Chiểu không mời mà tới.
Mục Chiểu vẫn là một thân cẩm bào tơ lụa giáng tử sắc hoa lệ, vốn nên hồ mao khoát lên trên vai lúc này bị hắn lót ở dưới thân, lúc này nằm ở tiểu tháp bên trong xe ngựa, một tay gối lên đầu, một tay đang cầm lò sưởi cầm tay lưu kim nhỏ bé, chỉ nghe hắn cực kỳ bất nhã ngáp một cái thật to, sau đó tả oán nói: “Tuy rằng sinh tại Tố thành sinh trưởng tại Tố thành, nhưng ta vẫn là không thích khí trời của Tố thành, nhất là mùa đông, nói lạnh là lạnh, cho người đến một cái chuẩn bị cũng không có, rõ ràng đêm qua mặc hai kiện không cảm thấy, hôm nay vừa tỉnh lại muốn bao mình như tượng một con gấu.”
“Làm sao, tức phụ nhi kia của ngươi tìm được chưa?” Mục Chiểu vừa nói một bên kéo kéo hồ mao lót dưới thân, lấy phân nửa đắp lên người mình, về sau đánh một hắt xì vang dội, lập tức để hai tay đặt lên lò sưởi tay, rùng mình một cái nói, “Khí trời chết tiệt này, thực sự là sắp lạnh chết tiểu gia rồi.”
“Còn chưa tìm được.” Bách Lý Vân Tựu nhìn cũng không ngẩng đầu nhìn Mục Chiểu một mắt, chỉ hết sức chuyên chú cột kiếm của hắn, đã thấy thời gian Mục Chiểu đề cập Bạch Lưu Ly tay hắn mạnh khẽ run lên, thanh âm nhàn nhạt, nghe không ra bất luận ôn độ gì, càng nghe không ra quan tâm Mục Chiểu, “A Chiểu luôn luôn sợ lạnh, nếu sợ lạnh vừa không có ngủ đủ giấc, sao không ở trong phủ hảo hảo ngây ngô, hà tất muốn đi theo tiến cung chịu loại tội này.”
“Sách, xem ra hồ oa này có chút rộng, lưới của ngươi tung một đêm lại còn chưa tìm được con cá ngươi muốn tìm.” Mục Chiểu lại đánh một cái hắt xì, giơ tay lên chà xát mũi ngứa của bản thân, lại tiếp tục đánh một cái hắt xì, nộ đến hắn quả đoán ngồi dậy, vẻ mặt ghét bỏ không chút che giấu nào, “Thực sự là mã xa dỏm, đến ải tháp cũng không có, đợi từ trong cung hồi phủ ra cửa hàng, còn có phải nhớ đặt thêm tiểu kỷ trà cụ liệu lô và vân vân ở trong xe ngựa.”
“Tiểu gia đương nhiên muốn đến xem ngươi thua thảm thế nào, bằng không ngươi cho là một mình lãnh diện nam ngươi có mị lực bao lớn có thể câu dân tiểu gia ta trong lúc khí trời thế này đây tới cà xe ngựa của ngươi?” Mục Chiểu dùng hồ mao nghiêm nghiêm thật thật bọc kín bản thân.

“A Chiểu khẩu thị tâm phi.” Bách Lý Vân Tựu quấn xong vải hắc sắc lên chuôi kiếm mới ngẩng đầu nhìn về phía Mục Chiểu đông ngại tây ghét, thanh âm như trước lãnh đạm, “Y theo tính của A Chiểu, cũng không sáng sớm vào đông tích cực như vậy đi xem náo nhiệt, A Chiểu hiện nay sở dĩ ở trong xe ngựa này, chỉ sợ không phải là ý của mình A Chiểu.”
Lời của Bách Lý Vân Tựu để động tác đang đắp hồ hồ trên vai của Mục Chiểu dừng một chút, về sau chỉ thấy Mục Chiểu hơi ngoắc ngoắc khóe miệng, không phục nhưng vẫn là cười nói: “Ngươi có thể một lần bớt nhìn thấu cách nghĩ trong nội tâm người khác hay không? Rất giống ta trước mặt ngươi chính là một người không mặc quần áo bị nhìn thấy hết một dạng, rõ ràng tiểu gia không có hứng thú với nam nhân.”
Mục Chiểu tuy là đang cười, khóe mắt lại mang sắc bén không dễ bị người phát giác.
“Cũng không phải, chí ít ta đến nay vẫn chưa đoán ra ý nghĩ trong lòng lệnh tôn.” Bách Lý Vân Tựu khẽ lắc đầu một cái, mỗi một lần mỗi một lần Mục Chiểu đều thích nói giỡn ở trước mặt hắn, hắn luôn luôn ôn hoà thỉnh thoảng đáp lại hắn vài câu, thế nhưng mỗi một lần mỗi một lần, mặc dù mỗi một lần đều giống như Mục Chiểu tử biên tự diễn, nhiên hắn tựa hồ cũng không nề kỳ phiền.
Mục Chiểu nhìn thoáng qua máu trên mặt nạ trên mặt Bách Lý Vân Tựu, cụp mắt nhìn về phía lò sưởi tay lưu kim trong tay mình, liễm liễm khóe miệng khóe miệng, “Ngay cả nhi tử này như ta, cũng không biết trong lòng hắn đến tột cùng suy nghĩ cái gì.”
“A Chiểu, nếu là một ngày nào đó của tương lai, ta ngươi phải binh khí tương hướng, ngươi là sẽ không chút do dự giết ta không?” Đề tài của Bách Lý Vân Tựu chợt quẹo một độ cong lớn, trong con ngươi Mục Chiểu không có kinh ngạc, vẫn là cụp mắt vuốt ve lô tay nhỏ bé trong tay, trầm mặc không nói.
Chỉ nghe móng ngựa bôn cùng thanh âm bánh xe cổn động ở trong xe ngựa, Bách Lý Vân Tựu cũng cúi đầu vuốt ve huyền băng kiếm theo hắn rất nhiều năm, tựa hồ cũng không chờ mong đáp án của Mục Chiểu.
Không biết qua bao lâu, một phản ứng thái độ vui đùa như trong ngày thường của Mục Chiểu thấp thấp vang lên, “Ngày đó, tuyệt sẽ không tới.”
Bách Lý Vân Tựu không nói, tựa hồ lâm vào trầm mặc sẽ không mở miệng, trái lại Mục Chiểu ngước mắt nhìn về phía hắn, mi tâm bằng phẳng, sóng mắt lại run rẩy có chút lợi hại, “Tựu, ngươi đến cùng biết bao nhiêu sự tình?”
“Kỳ thực ta tình nguyện ta cái gì cũng không biết.” Dưới mặt nạ giọng nói của Bách Lý Vân Tựu bình thản không sợ hãi gợn sóng, chỉ thấy hắn giơ tay lên vén màn xe trước mặt, đông phong hàn lãnh lập tức tiến vào mã xa, Mục Chiểu xiết chặt lô trong tay, nghe Bách Lý Vân Tựu nói, “Sắp đến Dưỡng Tâm các.”
Trước một khắc xuống xe ngựa, Bách Lý Vân Tựu đưa lưng về phía Mục Chiểu, thấp giọng hỏi: “A Chiểu, ngươi là muốn ta thắng hay nguyện ta thua?”
Nhiên, còn chưa chờ Mục Chiểu trả lời, Bách Lý Vân Tựu đã xuống xe ngựa, chỉ thấy môi của Mục Chiểu giật giật, cuối cùng một chữ không lời, cũng vén rèm xe lên nhảy xuống xe ngựa.

Vì một chuyện tỷ thí của Bách Lý Vân Tựu cùng Tiêu An Tâm xem như là việc tư, hay bởi vì Bách Lý Vân Tựu có thân phận để người người sợ hãi, Hạ Hầu Nghĩa vẫn không ở đại điện vương cung gặp bọn họ, mà là đang trong Dưỡng Tâm các hắn thường ngày phê tấu chương, tuy rằng một chuyện này dẫn tới triều thần cùng quý tộc nổ tung oa, nhưng thời gian chân chính đến của tỷ thí bọn họ lại không người nào dám tới quan khán, nguyên nhân không có cái khác, chỉ vì ai cũng không muốn lấy tính mạng của mình ra đùa, mặc dù không phải người người để tin tưởng ánh mắt của Quỷ Vương gia biết giết người, nhưng là người người cảm thấy tin tưởng người dính đến Quỷ Vương gia tuyệt không có kết cục tốt, tựa như đại thiếu gia Mục gia, cùng Quỷ Vương gia đi gần như vậy, tuy rằng chính hắn không có việc gì, nhưng phụ thân của hắn, đã từng gia chủ Mục gia tiếng tăm lừng lẫy, đã ốm đau ở tháp bảy tám năm rồi, còn có phò mã gia, ai dám nói hắn nhất định sẽ bị tội danh?
Bách Lý Vân Tựu đi tới trước Dưỡng Tâm các. Tiêu An Tâm cũng đang đi tới trước Dưỡng Tâm các, Quân Mi tuy rằng không tình nguyện, nhưng vẫn là đem xe đẩy giao cho tiểu thái giám một bên, liền đứng ở ngoài các hầu.
Mục Chiểu lãnh lãnh đạm đạm quét Quân Mi một dạng, nghênh ngang cùng Bách Lý Vân Tựu sóng vai vào Dưỡng Tâm các.
Một khắc bước vào ngưỡng cửa thật cao kia, Mục Chiểu nói khẽ với Bách Lý Vân Tựu: “Oh, đã quên nói, tiểu gia là muốn tới, là Vương Thượng thỉnh tiểu gia đảm đương giám khảo.”
Trong Dưỡng Tâm các, Bách Lý Vân Tựu, Mục Chiểu cùng với Tiêu An Tâm ba người nhất tề hướng Hạ Hầu Nghĩa đang ngồi thật cao hành qua lễ, Hạ Hầu Nghĩa khoan dung cười, phân biệt để Bách Lý Vân Tựu cùng Mục Chiểu ngồi xuống ghế.
“Lưu Ly tuổi nhỏ liền mất song thân, cho tới bây giờ, có thể tính tình là kém chút, nhưng nàng lại được lòng trẫm nhất, qua nhiều năm như vậy, trẫm đã sớm xem Lưu Ly như cốt nhục thân sinh của trẫm rồi, có thể bởi vì trẫm quá mức cưng chiều nàng, nên mới đưa đến tính tình của nàng hôm nay, nhắc tới cũng là lỗi của trẫm.” Đợi Bách Lý Vân Tựu cùng Mục Chiểu ngồi vào chỗ của mình, tiểu thái giám mang trà, thanh âm hiền hoà của Hạ Hầu Nghĩa liền thấp thấp vang lên, không có chút thái độ uy nghiêm nào của đế vương, càng nhiều hơn như là từ phụ đang nói đến chung thân đại sự của nữ nhi mình, phảng phất đến khóe mắt đều là nhu hòa.
“Trẫm rất là đau đầu muốn đem bảo bối Lưu Ly của trẫm giao cho người nào mới có thể không cho nàng thụ chút ủy khuất nào, mắt thấy nàng gần mười bảy, trẫm lại chưa giúp nàng tìm được phu quân.” Giọng của Hạ Hầu Nghĩa bất đắc dĩ lại trìu mến, ánh mắt xẹt qua trên người Bách Lý Vân Tựu cùng Tiêu An Tâm, trấn an cười, “Hôm nay có thể thấy Vân vương gia cùng Tiêu thiếu công tử có tình ý với Lưu Ly như vậy, coi như là phúc khí của Lưu Ly, trẫm bội cảm vui mừng.”
Mục Chiểu cúi đầu, nhéo nhéo cái mũi của mình muốn cười nhưng lại không thể ở chỗ này cười ra tiếng, chỉ có thể cường nín, phúc khí? Bị một nam nhân suốt ngày mang theo mặt nạ còn có một đôi mắt biết giết người cùng một nam nhân suốt năm ngồi xe đẩy còn không biết có thể nhân sự hay không coi trọng, còn quả nhiên là một loại phúc khí đặc biệt, bất quá cũng xứng một đại ác nữ như nàng.
Bách Lý Vân Tựu cùng Tiêu An Tâm biết Hạ Hầu Nghĩa còn chưa có nói xong, chỉ lẳng lặng chờ hắn nói cho hết lời, vẫn chưa xen mồm, chỉ nghe Hạ Hầu Nghĩa lại nói: “Đã như vậy, trẫm liền quyết định đem bảo bối Lưu Ly của trẫm giao cho các ngươi, là trong các ngươi ai thích hợp với Lưu Ly của trẫm hơn, liền phải dựa vào chính các ngươi xác nhận, Vân vương gia, Tiêu thiếu công tử, không biết các ngươi đối với một chuyện trẫm mệnh các ngươi tỷ thí có bất mãn không?”
“Thần không bất mãn?” Bách Lý Vân Tựu đứng lên, nhàn nhạt trả lời.
“Tiểu dân cũng không bất mãn.” Tiêu An Tâm đối mặt Hạ Hầu Nghĩa thấp cúi đầu, sau đó hơi quay đầu nhìn về phía Bách Lý Vân Tựu, “Tiểu dân cũng muốn biết, tiểu dân cùng Vân vương gia, đến tột cùng ai thích hợp với Bạch cô nương hơn, đến tột cùng ai xứng đôi với Bạch cô nương hơn.”
“Hảo hảo hảo.” Hạ Hầu Nghĩa gương mặt vui mừng, liên tiếp nói ba chữ tốt, “Lưu Ly có thể được hảo nhi lang của Trạch quốc ta đợi nàng như vậy, trẫm thật cao hứng.”

Mục Chiểu nhìn cười càng lợi hại hơn.
“Vân vương gia, Tiêu thiếu công tử, tiến lên một bước nghe rõ quy tắc chi tiết cùng đề thi của cuộc tỷ thí này.” Hạ Hầu Nghĩa liễm liễm tiếu ý khóe mắt, thay vào đó là gương mặt nghiêm túc, đợi Bách Lý Vân Tựu đứng lên cùng Tiêu An Tâm nhất tề bước lên trước cúi đầu, mới nói, “Cuộc tỷ thí này của các ngươi, là ‘ Thần giao cách cảm’.”
Thần giao cách cảm? Không chỉ là Tiêu An Tâm cùng Mục Chiểu đều giật mình, chỉ sợ Bách Lý Vân Tựu sau mặt nạ cũng là tâm trạng không giải thích được, chỉ nghe Hạ Hầu Nghĩa lại nói: “Lưu ly là hòn ngọc quý trên tay trẫm, đối với việc chọn vị hôn phu tự nhiên cũng phải không giống với người bình thường, Vân vương gia cùng Tiêu thiếu công tử đều là người trên người, thân phận gia thế tự nhiên không cần phải nói, trẫm nên vì Lưu Ly chọn, là một vị hôn phu văn võ song toàn có thể cùng Luue Ly thần giao cách cảm.”
“Về phần tỷ thí này làm sao tỷ thí, cũng khác với tỷ thí văn võ tầm thường, lấy người tìm được Lưu Ly trước thắng.” Thần sắc nghiêm túc của Hạ Hầu Nghĩa thay đổi thành dễ thân, nhưng mà, chính là tại đây trong phần dễ thân này, cất giấu mưu tính không muốn người biết, che giấu vô cùng tốt, cho người căn bản từ lời nói cử chỉ của hắn trông được không tầm thường chút nào.
“Trẫm đã sai người đưa Lưu Ly đến một địa phương, Vân vương gia cùng Tiêu thiếu công tử phải làm, đó là đi tìm Lưu Ly trước, đương nhiên, phạm vi không phải là giới hạn Tố thành, mà là lấy phía nam của Tố thành hơn nửa Trạch quốc, như vậy càng có thể biểu hiện ra bản lĩnh của nhị vị.”
“Vương Thượng, thứ cho thần tử chen một câu, lấy phía nam của Tố thành hơn nửa Trạch quốc cái phạm vi này có quá rộng hay không? Mục Chiểu đem cố nén cười trong lòng, đứng lên đi tới bên người Bách Lý Vân Tựu hướng Hạ Hầu Nghĩa khom người hỏi.
“Cái này Mục đại thiếu gia không cần vì Vân vương gia cùng Tiêu thiếu công tử lo lắng, trẫm sẽ sai người ở địa phương bất đồng chỉ thị phương hướng bất đồng cho nhị vị bọn hắn, đương nhiên không thể nào là công khai, lúc này là thời gian ‘Văn’ chi lượng của hai vị phát huy tác dụng, mà trẫm cũng sẽ ở dọc theo đường đi hai vị tìm kiếm Lưu Ly thiết trí một ít cản trở, đây liền cần ‘Võ’ chi lượng của hai vị giải quyết vấn đề.” Hạ Hầu Nghĩa nói, lại mở nghiêm túc trên mặt ra, đổi lại dễ thân cười, “Thế nào, Vân vương gia cùng Tiêu thiếu công tử có hiểu rõ lời của trẫm?”
(Luna: Đề thi khó vậy, nếu là ta ta đi về ôm chăn ấm nệm êm ngủ cho lành :D)
“Minh bạch.” Tiêu An Tâm rũ mí mắt.”
Bách Lý Vân Tựu cũng đáp phi sở vấn, “Thỉnh Vương Thượng thứ cho thần hỏi một câu, lúc này là Lưu Ly không ở Tố thành?”
“Tự nhiên tự nhiên.” Khóe mắt Hạ Hầu Nghĩa cười nghe vấn đề của Bách Lý Vân Tựu tựa hồ thay đổi chút vị đạo, nhưng vẫn là cười đến dễ thân, “Nếu Lưu Ly vẫn còn ở Tố thành, Vân vương gia cùng Tiêu thiếu công tử làm thế nào tỷ thí? Hôm nay Vân vương gia trước lúc tiến cung đã đế Bạch phủ tìm Lưu Ly? Lưu Ly do trẫm chiếu cố, Vân vương gia cùng Tiêu thiếu công tử cứ yên tâm là tốt rồi.”
Bách Lý Vân Tựu không nói thêm gì nữa, mâu quang của Tiêu An Tâm vòng vo chuyển, tựa hồ nghĩ tới điều gì, lại cũng không nói gì.
“Tiêu thiếu công tử hành động bất tiện, vì công bằng để, trẫm sai người vì Vân vương gia cùng Tiêu thiếu công tử chuẩn bị một chiếc xe ngựa, Vân vương gia có thể một mình giá mã đi trước một bước, xe ngựa này cũng là trẫm tự mình chọn lựa ngựa cũng có sức chịu đựng cao, người đánh xe cũng là người trong cung đảm đương, như vậy liền bảo chứng tình huống đồng cấp của hai vị.” Hạ Hầu Nghĩa nói, nhìn về phía Bách Lý Vân Tựu, “Vân vương gia, trẫm an bài như vậy, ngươi có gì dị nghị không?”
“Thần không dị nghị, cẩn nghe Vương Thượng an bài.” Bách Lý Vân Tựu hơi cúi đầu, sau mặt nạ hai mắt của hắn đã đầy sương lạnh, hôm nay Hạ Hầu Nghĩa chỉ sợ không chỉ là thả câu, mà là tung lưới.

“Còn nữa, bên cạnh thân hai vị không thể có tùy tùng, bất quá trẫm vẫn là lo lắng Tiêu thiếu công tử thân không tiện, vì vậy quyết định để thị nữ tùy thân của Tiêu thiếu công tử đi theo chiếu cố hắn, Vân vương gia, cái này ngươi là có dị nghị không?”
“Thần không dị nghị.” Bách Lý Vân Tựu trong ánh mắt lãnh đạm như trước của lãnh đạm cung kính lên tiếng trả lời, thái độ nhàn nhạt như vậy như là lúc này chuyện hắn vừa đáp ứng cùng hắn không quan hệ.
“Hảo, quả nhiên của lão Vân Vương gia quả nhiên có phong phạm của hắn năm đó, bụng bự có thể chứa.” Hạ Hầu Nghĩa vui mừng cười, ở bàn vỗ nhẹ một cái, đứng lên đi tới trước mặt ba người, “Vân vương gia cũng đừng lo trẫm xử sự bất công, đoạn đường tìm Lưu Ly này của hai vị, sẽ có thẩm đạc quan một đường tương tùy, nhất để trẫm có thể trước tiên biết tình huống của hai vị, nhất vẫn là vì công bằng của cuộc tỷ thí này, dọc theo con đường này thẩm đạc quan là thời khắc đốc hành vi của hai vị, hai vị chỉ có thể dựa vào cuộc tỷ thí này tìm được Lưu Ly, không thể tìm trước bất kỳ ai xin giúp đỡ, hai vị đều là người thân thể to lớn, nghĩ hai vị định sẽ không làm làm khó hoặc cũng để cho Lưu Ly khổ sở mới phải.”
“Vương Thượng yên tâm.”
“Như vậy, đoạn đường này thẩm đạc quan hộ tống Tiêu thiếu công tử….” Hạ Hầu Nghĩa nhìn về phía Mục Chiểu, “Liền khổ cực Mục đại công tử rồi.”
Mục Chiểu vốn là trình thái độ sống chết mặc bây, chợt nghe được Hạ Hầu Nghĩa cư nhiên mệnh hắn một đường nhìn Tiêu An Tâm, ngẩn người, sau đó dương khóe miệng cười cười cười cười, nắm chiết phiến hướng Hạ Hầu Nghĩa cúi đầu, “Thần tử tuân mệnh.”
Mục Chiểu thẳng thắt lưng đi đến chỗ Tiêu An Tâm, cười đến vẻ mặt khách khí, “Tiêu thiếu công tử, dọc theo đường đi chỉ giáo nhiều hơn rồi.”
“Không dám, đoạn đường này còn phải nhờ Mục đại công tử chiếu ứng nhiều hơn.” Tiêu An Tâm ôn hòa cười.
“Vương Thượng, thần tử làm thẩm đạc quan của Tiêu thiếu công tử, vậy thẩm đạc quan của Vân vương gia ở nơi nào?” Ánh mắt của Mục Chiểu từ hông của Tiêu An Tâm lướt qua, khi nhìn đến bạch ngọc tiêu đeo ở hông của Tiêu An Tâm thì nhãn thần chợt lạnh thấu xương, rồi lại rất nhanh khôi phục bình thường, mới nhìn hướng Hạ Hầu Nghĩa.
“Mục đại công tử không cần phải lo lắng trẫm xử sự bất công, thẩm đạc quan của Vân vương gia tự nhiên sẽ không thiếu.” Hạ Hầu Nghĩa cười nói, nhìn về phía phương hướng thiên các nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, “Bạch nhị tiểu thư, mời ra đây.”
Một đạo thân ảnh nga hoàng sắc thướt tha từ sau trướng mạn của thiên các chậm rãi đi ra.
Bạch Trân Châu?
—— đề lời nói ngoài ——
Vốn có bảo hôm nay vạn canh của, thế nhưng thúc bây giờ bị ép tới liễu châu liễu, sở dĩ chỉ có thể làm một nuốt lời của Vương bát đản liễu. . . . Ai, mệt mỏi quá, tưởng hảo hảo ngủ một giấc của, cần đến tối 12 điểm mới có thể trở về, thúc lăn…