Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi

Chương 120: Chương 120



CHƯƠNG 120: LƯU LY HIỂM, BÁCH LÝ VÂN TỰU ĐẾN
Editor: Luna Huang
Trời cao hôi bạch lại đổ rào rào ngầm nổi tuyết, nhiên chỉ là tiểu tuyết, lông xù rơi xuống trên thân người, chỉ chốc lát chỉ chốc lát hóa điệu.
Ở chỗ sâu trong mãng hoang chi lâm có phi bộc(Luna: thác) không khô không kiệt sâu rộng, kẹp ở trong rừng chi chít, từ đoạn nhai thật cao nghiêng xuống, phát ra thanh âm ùng ùng oanh oanh, đứng ở đoạn nhai, có thể nhìn thấy núi non xa xa liên miên, dưới chân là rừng rậm mặc lục đến gần như màu đen, phảng phất chỉ cần đi phía trước bước ra một bước sẽ rơi đến phấn thân toái cốt.
Tào Phong liền đứng ở dưới cây cổ thụ của đoạn nhai, hắn giờ phút này vẫn chưa dùng khăn trùm đầu che mặt, tựa hồ hắn căn bản hoàn toàn không thèm để ý ở tới chỗ này bị người thấy khuôn mặt của hắn, lão Bạch Việt an vị bên cạnh hắn, đầu rũ xuống, lưng dựa vào cổ thụ sau lưng, nhưng bị vây trong hôn mê trạng.
Tào Phong thấy Bạch Lưu Ly một thân một mình chậm rãi đi tới chỗ hắn, đôi mắt ưng lợi hại đầu tiên là hiện lên khiếp sợ, sau đó là hung ác, cuối cùng là tiếu ý lạnh lùng.
Bạch Lưu Ly đạp cành khô cùng đá vụn không nhanh không chậm đi đến đoạn nhai, nhãn thần trầm ổn, không vội không nóng nảy, không sợ hãi không hoảng hốt.
Muốn hỏi nàng làm sao biết được cái chỗ này, như thế nào tìm được cái chỗ này, nói ra có thể vô nhân tin tưởng, nhưng sự tình cũng phát sinh ở trên người nàng, nàng phải tin.
Bởi vì đêm trước trong giấc mộng kia, có một nữ tử cực kỳ giống Vọng Nguyệt xuất hiện ở trong mộng của nàng, cùng nàng một lần lại một lần nói đến vị trí đoạn nhai, nhưng như vậy không giống mộng, mà thật sự có người bên tai nàng nói với nàng cả đêm vậy, cho nên ngay cả đoạn nhai ở vào phương hướng nào, địa phương vị trí của nàng hiện tại thế nào đến đoạn nhai, chủ nhân của thanh âm bên tai đều cũng nàng nói nhất thanh nhị sở, tựa như nàng tự mình đi qua, nhiên khi nàng mở mắt ra, rồi lại cái gì đều nhìn không thấy.
Nàng vốn không phải người tin tưởng thần quỷ, nhưng từ nàng cảm thụ được thế giới trong mắt Bách Lý Vân Tựu, nàng phải tin tưởng thứ đồ vốn không nên tồn tại ở trên đời này, cái mộng này quá mức chân thực, lệnh nàng phải tin tưởng, phản chính nàng không một tia đầu mối của Việt lão đầu, không bằng chiếu cái thanh âm trong mộng nói tìm một chuyến, có thể thật có thể tìm được Việt lão đầu cũng không nhất định.
Mà khi nàng càng đi đến phương hướng đoạn nhai, nàng liền càng thêm khẳng định đây là địa phương nữ tử trong mộng kia nói, bởi vì nữ tử nói có tiêu chí gì đó, tỉ như đại thụ trên đường, tỉ như hình dạng cổ thụ dường như người, đoạn đường nàng đến đến không người ra vào, có thể để nàng không khỏi hoài nghi đây tột cùng là sự tình mộng hay là thật hay là thật tồn tại qua.
Lúc này, nàng gặp được Việt lão đầu, đủ để chứng minh nữ tử trong mộng cùng nàng nói đều là sự thực, như vậy, vậy nữ tử chưa hề xuất hiện qua trong mộng của nàng là ai?

Trong nháy mắt có như vậy, Bạch Lưu Ly cảm thấy thế giới của mình bị Bách Lý Vân Tựu đảo loạn.
(Luna: Đột nhiên Tựu ca ngồi thở cũng bị dính đạn)
Nhưng bây giờ không cho nàng suy nghĩ nhiều những vấn đề khác, nàng hiện tại nếu muốn đoạt lấy Việt lão đầu bình yên vô sự từ trong tay nam tử kia, đồng thời phải trước khi nhân mã của Tào công công còn chưa tìm được nàng, bởi vì nàng không xác định mình có thể giữa hai phe nhân mã thành công đoạt lại Việt lão đầu mang ra khỏi cánh rừng phiến không.
Trước mắt nam tử này trên đoạn nhai này, tuyệt không thể nào là một thân một mình, trong rừng rậm chung quanh tuyệt đối có “Thợ săn” Mai phục hai mắt nàng không thấy được, như vậy nàng phải cẩn thận hơn.
Khi Bạch Lưu Ly chỉ cách Tào Phong không được mười trượng, bỗng nhiên một mảnh cành lá điểu vũ hắc sắc trùng điệp chậm rãi bay xuống trước mặt Bạch Lưu Ly, Bạch Lưu Ly khi nhìn đến điểu vũ hắc sắc, tim đập bỗng nhiên cứng lại, tay xuôi ở bên người bỗng nhiên khẽ động, ngũ chỉ giật giật, tựa hồ muốn giơ lên tiếp được điểu vũ hắc sắc từ từ hạ xuống trước mắt nàng.
Nhiên nàng cuối cùng không có giơ tay lên, như là không nhìn thấy điểu vũ vậy, cước bộ dừng một chút tiếp theo đi về phía trước, mặc điểu vũ phất qua rơi xuống đất trước hài của nàng.
Nàng thậm chí muốn ngẩng đầu nhìn trời cao cành lá chằng chịt một chút, nhiên nàng biết bây giờ không phải là thời gian nàng có bất kỳ động tác không nên có, vì vậy làm như cái gì cũng không có thấy tiếp tục đi về phía trước.
Chỉ là, bất luận kiếp trước kiếp này, giờ này khắc này, nàng nếm được vị đạo tim đập rộn lên, chẳng biết tại sao, chỉ cảm thấy trước đây chưa từng có, lúc nàng nhìn thấy điểu vũ, liền cảm giác có thể nghe được tiếng tim đập của bản thân.
Bách Lý Vân Tựu, tới sao?
“Xem ra ngươi có chút đầu óc, vận khí cũng không tệ, cư nhiên tài năng ở dưới tình huống không bị dã lang phát hiện tìm được cái chỗ này.” Đợi Bạch Lưu Ly chỉ cùng Tào Phong cách không được hai trượng, Tào Phong nhẹ nhàng đánh ba chưởng, dáng tươi cười âm lãnh.
“Người thông minh, cũng không chỉ có ngươi.” Bạch Lưu Ly mỉm cười, bình tĩnh.
Tào Phong cười không nói, vẫn chưa vội vã tiếp lời của Bạch Lưu Ly, mà là khom người nhéo cổ áo của lão Bạch Việt, kéo lão Bạch Việt từ dưới đất đứng lên, ánh mắt nhìn Bạch Lưu Ly đột nhiên lạnh lùng cười đến âm khặc, “Thế nào, nữ nhân của Bách Lý Vân Tựu, ngươi phải như thế nào từ trong tay của ta đoạt người ngươi muốn?”

(Luna: Ông này biết nói chuyện ghê ‘nữ nhân của Bách Lý Vân Tựu’ haha)
“Rất đơn giản, dùng ta trao đổi thế nào?” Bạch Lưu Ly như trước cười đến thanh cạn, phảng phất nàng hoàn toàn không có nhận thấy được xung quanh mình chôn giấu bao nhiêu nguy hiểm, như trước thong dong nói, “Dùng ta thay Việt lão đầu làm mồi câu mạnh hơn nhiều.”
“Ngươi biết ta muốn làm cái gì?” Trong mắt của Tào Phong lóe lên một tia ngạc nhiên, đưa mắt dừng hình ảnh ở trên mặt hàm tiếu của Bạch Lưu Ly, hình như bất năng tin tưởng lời của nàng, nhãn thần rất nhanh lại trở nên cảnh giác hung ác.
“Ta nói rồi, người thông minh, không chỉ có ngươi.” Bạch Lưu Ly tiếu ý vi nùng, “Đối với ngươi, hoặc đối với các ngươi mà nói, mục đích trảo Việt lão đầu không phải là vì bắt ta sao? Lúc này ta đứng ở trước mặt ngươi, dùng ta tới đổi Việt lão đầu, thế nào? Ngươi còn phải lo lắng?”
Một từ “Các ngươi” Của Bạch Lưu Ly, để Tào Phong đối với nàng có chút nhìn với cặp mắt khác xưa, cũng chăm chú nhìn nàng nhất thời trầm mặc, tựa hồ đang suy tư điều kiện Bạch Lưu Ly khai ra.
“Hay là nói, ngươi lo lắng ta sẽ giở trò lừa bịp?” Khóe miệng Bạch Lưu Ly bỗng nhiên cười biến thành châm biếm, “Các ngươi ở đây có bao nhiêu ánh mắt, còn sợ một nữ nhân như ta giở trò lừa bịp sao?”
Lời của lão Bạch Việt thế nào nghe cũng như đang chọc giận Tào Phong, nhưng mà Tào Phong phi nộ phản tiếu, tay túm vạt áo lão Bạch Việt đề cao một phần, “Ngươi đã không sợ chết, ta làm sao sợ, ta lượng ngươi cũng có đến mà không có về, huống chi, chỉ một mình ngươi, dù cho ta thả lão đầu hôn mê này ra, ngươi có thể dẫn hắn xuất cánh rừng này?”
“Cái này không cần ngươi quan tâm thay ta, ta nói ta có thể dẫn hắn đi, ta là có thể dẫn hắn đi.” Bạch Lưu Ly đưa mắt chuyển qua trên người lão Bạch Việt, “Bất quá, ta cần bảo đảm Việt lão đầu chỉ là ngất đi mà không phải xảy ra điều gì ta không muốn nhìn thấy.”
“A! Làm điều thừa, đến bản thân ngươi cũng là cá trong chậu rồi, dù cho không có trao đổi này, ngươi hôm nay cũng trốn không thoát lòng bàn tay của ta.” Chỉ thấy Tào Phong ném lão Bạch Việt ra trước một cái, Bạch Lưu Ly lập tức bước nhanh về phía trước tiếp nhận hắn, lập tức chạm đến cổ tay của hắn bắt mạch tượng của hắn, khi xác định hắn đích xác chỉ là đã bất tỉnh mới đưa hắn kéo tới địa phương trước chỗ nàng đứng, sau đó dưới ánh mắt chặt chẽ của Tào Phong, chậm rãi đi đến chỗ hắn.
“Hiện tại, ta là con tin kiêm mồi câu của ngươi, ngươi cứ câu cá lớn ngươi muốn đi.” Bạch Lưu Ly đứng ở trước mặt Tào Phong, cạn tiếu phải nhường Tào Phong đoán không ra suy nghĩ trong lòng nàng, “Chỉ là ngươi xác định các ngươi phí trắc trở lớn như vậy, nhất định câu được cá các ngươi mong muốn sao?”
“Không thử một lần làm sao biết?” Tào Phong cười lạnh, bỗng nhiên, chỉ nghe trong rừng rậm truyền ra âm hưởng ào ào, Tào Phong theo bản năng một tay nắm đầu vai của Bạch Lưu Ly, một tay kháp cổ của nàng, nhìn chằm chằm rừng rậm ào ào rung động, nhãn thần âm lệ.

Chỉ là hắn không có nhìn thấy một khắc khi hắn với lên đầu vai của Bạch Lưu Ly, khóe miệng Bạch Lưu Ly khinh nâng lên độ cung thoả mãn.
Mà khi một bóng người hắc sắc từ trong rừng rậm chậm rãi đi ra, trong rừng rậm có bạch quang nhỏ vụn xoay mình, Bạch Lưu Ly không khỏi nhíu mày, hắn thông minh như vậy, không nghĩ được nàng “Tự chui đầu vào lưới” Là có phần thắng sao, dĩ nhiên cứ như vậy đường hoàng đi ra! Nàng không tin hắn không biết cánh rừng rậm chung quanh bọn họ có bao nhiêu người đang chờ hắn mắc câu.
Nếu là biết, lại vì sao phải xuất hiện ở chỗ sáng? Trong lòng Bách Lý Vân Tựu, đến tột cùng nghĩ chút gì?
“Con cá, mắc câu.” Tào Phong nhìn bóng người hắc sắc không chút hoang mang từ trong rừng rậm chậm rãi đi tới, kháp cổ của Bạch Lưu Ly càng cố sức một phần, trong mắt cười nhạt trở nên có chút dữ tợn.
Chỉ thấy Bách Lý Vân Tựu khoác áo khoác hắc sắc, trên tay cầm một thanh trường kiếm bị quấn vải đen, đầu đội phong mão, lộ ra mấy lọn tóc ngoài phong mão, theo gió mà bay.
Thanh âm của phi bộc ùng ùng, cánh rừng tĩnh mịch chỉ nghe thanh âm của phi bộc khuynh táp, khiến người căn bản nghe không được chân đạp Bách Lý Vân Tựu chân đạp cành khô đá vụn phát ra âm thanh, hay hoặc là, cước bộ của hắn căn bản là không có phát sinh qua bất kỳ thanh âm gì.
Chỉ khi Tào Phong đi theo người phía sau Bách Lý Vân Tựu xuất hiện ở trong tầm mắt hắn, tay kháp cổ Bạch Lưu Ly không khỏi nhẹ nhàng run lên, vốn là dữ tợn âm ngoan trong mắt xẹt qua một tình cảm khác thường.
Bạch Lưu Ly khi nhìn đến tình cảnh của Tào Phong, mi tâm túc càng chặt hơn một phần, đoán không ra suy nghĩ trong lòng Bách Lý Vân Tựu, mà khi nàng cảm thụ được tay của Tào Phong kháp cổ nàng run rẩy, tâm trạng tức khắc hiểu rõ.
“Bách Lý Vân Tựu, biết rõ núi có hổ vẫn vào, ngươi đến tột cùng là không sợ chết, hay là chưa từng để nguy hiểm bên cạnh ngươi vào mắt?” Thần sắc Tào Phong âm khặc, trong mắt phụt ra ngoan lệ hận không thể đem Bách Lý Vân Tựu bầm thây vạn đoạn mới cam tâm, phảng phất giữa hắn và Bách Lý Vân Tựu có thâm cừu đại hận gì.
Chỉ thấy Bách Lý Vân Tựu giơ kiếm trong tay lên, lấy đỉnh chuôi kiếm xốc phong mão lên, dưới phong mão, hé ra mặt nạ mặt quỷ hồng diện liêu nha, chỉ nghe thanh âm của hắn khinh đạm như gió, “Thê tử của bổn vương ở chỗ này, coi như là long đàm hổ huyệt, bổn vương cũng phải đến không phải sao?”
“Lưu Ly, nàng để ta dễ tìm.” Bách Lý Vân Tựu như là không nhìn thấy ngoan lệ trong mắt Tào Phong, một bên chậm rãi đi lên trước, một bên hướng xa phu một đường một tấc cũng không rời đi theo phía sau hắn nói, “Xa phu sư phụ, hiện nay ngươi có thể đem người trên lưng ngươi buông xuống, sau đó cõng Bạch lão thái gia lên, đi đầu mang Bạch lão thái gia ly khai mãng hoang chi lâm thế nào?”
Một tiếng “Thê tử” Của Bách Lý Vân Tựu để tim của Bạch Lưu Ly đột nhiên nhảy nhanh hơn, Tào Phong còn lại là nhìn chằm chằm Bạch Trân Châu trên lưng xa phu lại kháp cổ của Bạch Lưu Ly lại dùng lực một phần.
Xa phu có chần chờ chỉ chốc lát, cuối cùng cúi người đem Bạch Trân Châu một đường vẫn bị vây bị vây trạng thái ngủ say đặt ở bên chân Bách Lý Vân Tựu, về sau đi hướng lão Bạch Việt đồng dạng là trạng thái ngủ say.
Tào Phong lập tức buông vai của Bạch Lưu Ly ra, sau chỉ thấy ngũ chỉ của hắn kẹp tứ diệp phi đao, giai nhắm ngay yết hầu của Bạch Lưu Ly, lạnh lùng nói với Bách Lý Vân Tựu: “Ngươi nếu để hắn đi lên trước một bước nữa thử xem?”

Cũng liền ngay lúc phi đao giữa ngũ chỉ của Tào Phong nhắm ngay yết hầu của Bạch Lưu Ly, trường kiếm trong tay Bách Lý Vân Tựu chẳng biết lúc nào cũng đã xuất vỏ, mũi kiếm lóe hàn mang chuẩn xác không có lầm cũng không thành kiến nhắm ngay yết hầu của Bạch Trân Châu, thanh âm nhàn nhạt như trước, “Ngươi dám động nàng thử xem?”
Mắt Tào Phong chợt híp lại, tay kẹp phi đao, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, phi đao kém chút là sắm cắt yết hầu của Bạch Lưu Ly chậm chạp không có đâm vào yết hầu của nàng, hắn đang cực lực khống chế bản thân.
Bách Lý Vân Tựu còn lại là đứng bất động, gió lạnh thổi bay tóc dài vi loạn của hắn, trên vai phần phật phi dương.
Xa phu định ra cước bộ, ánh mắt rơi vào trên người Tào Phong.
Trong rừng rậm xung quanh hàn mang nhỏ vụn nhất tề nhắm ngay Bách Lý Vân Tựu.
Bầu không khí tựa hồ trong nháy mắt giằng co, chỉ nghe thanh phi bộc cùng tiếng gió thổi gào thét bên tai, đều là mệnh treo ở lưỡi dao sắc bén, chỉ bất quá một có ý thức, một chưa ý thức mà thôi, nhiên dù cho sau một khắc bản thân sẽ máu tươi ba thước, dù cho nàng thời khắc này sắc mặt bởi vì hô hấp không thuận mà trở nên có chút hồng, Bạch Lưu Ly vẫn như cũ nét mặt không thấy chút sợ hãi nào, trái lại cạn tiếu phá vỡ phần giằng co này, “Ngươi đây là muốn lật lọng sao? Hay là người đổi ý rồi?”
Tào Phong trầm mặc, tay cầm phi đao rũ xuống, âm lãnh nói: “Không, quyết định ta đề ra, chưa hề đổi ý.”
“Các ngươi có thể mang lão đầu này đi, thế nhưng ta khó bảo chứng được các ngươi có nhất định rời khỏi được mãng hoang chi lâm này hay không.”
“Bổn vương nói đi được, tất nhiên là đi được.” Bách Lý Vân Tựu lúc xa phu cõng lão Bạch Việt lên đi trở về phía sau hắn thì cũng dứt khoát khép lại huyền băng kiếm trong tay, cùng lúc đó, từ phía sau hắn lược xuất hai thân ảnh hắc sắc, hướng bóng lưng của hắn hơi cúi đầu xong mang theo xa phu rất nhanh tiêu thất ở trong tầm mắt của Tào Phong, chỉ nghe Bách Lý Vân Tựu thản nhiên nói, “Cái này không cần Tào công tử quan tâm thay bọn ta.”
Tào Phong vốn là một đôi mắt khặc khặc đang nghe một tiếng “Tào công tử” của Bách Lý Vân Tựu bỗng nhiên trợn to, chỉ thấy Bách Lý Vân Tựu lấy vỏ kiếm cố sức một kích vào bụng của Bạch Trân Châu, Bạch Trân Châu tức khắc cong thân thống khổ chậm rãi mở mắt.
Bách Lý Vân Tựu nhìn về phía Tào Phong, nhàn nhạt mà cười: “Đại công tử của thuỷ vận đô đốc Tào An đại nhân, không nghĩ tới ngươi còn sống.”
—— đề lời nói ngoài ——
Thúc làm một quyết định trọng đại a, thúc 9 hào hừng đông chuẩn bị đi ra ngoài chơi một vòng mổ áp, sở dĩ thúc hiện tại đang liều mạng tồn cảo, thúc không ngừng kiên trì lại càng không xin nghỉ, một đoạn thời gian có thể đều là 12 điểm canh tân, thế nhưng thời gian đổi mới sẽ ổn định, lánh, thúc cần con ngựa đến lớn ** liễu a ~ tạp văn đắc có điểm muốn chết a. . .