Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi

Chương 124: Chương 124



CHƯƠNG 124: BỊ THƯƠNG NẶNG, VÌ AI MÀ TƯ HÁM
Editor: Luna Huang
(Luna: Tư hám là một dạng rống)
Gió lạnh như lưỡi dao sắc bén, tựa hồ muốn cào ra mấy vết thương trên mặt người, một đạo thân ạn giáng tử sắc, đang ở mãng hoang chi lâm như bay ra trước.
Từ sau khi Bán Nguyệt chết, Mục Chiểu cảm giác lòng của mình đã cực kỳ lâu không có hoảng loạn giống hiện nay, đến nỗi cành cây sắc nhọn trong rừng làm mặt hắn bị thương hắn cũng không biết, bên tai hắn chỉ có một thanh âm, nhanh, nhanh! Phảng phất hắn nếu không nhanh chút, hết thảy đều sẽ trở thành muộn.
Hắn cho là lòng của mình đã sớm chết, không nghĩ tới hắn còn một ngày có thể hiểu rõ cảm giác tâm hoảng ý loạn.
Ngày ấy, Tựu hỏi hắn, nếu là tương lai một ngày nào đó, bọn họ phải binh khí tương hướng, hắn là có không chút do dự giết hắn không, hắn nói không có một ngày như vậy, nhưng hôm nay hắn lại không thể tự tin nữa, thực sự không có một ngày như vậy sao?
Lưới của Hạ Hầu Nghĩa đã hoàn toàn mở ra, lấy thân phận địa vị của Mục gia ở Trạch quốc, cha tuyệt sẽ không bàng quan đứng nhìn, mà cha nếu là nhập võng, tất nhiên chỉ sẽ đến một cái phương hướng.
Người Mục gia thân là thủ hộ Trạch quốc, hắn nên tin tưởng quyết định của cha tuyệt không có sai, thế nhưng, hắn lại không thể lại một lần nữa khoanh tay đứng nhìn, hắn đã sai một lần, hắn đã mất đi người hắn yêu nhất, hôm nay, hắn không thể trơ mắt nhìn bằng hữu chân thật nhất của hắn rơi vào nguy nan!
Hắn không thể cùng cha vi địch, nhưng hắn cũng tuyệt không thể để cho Tựu gặp nguy hiểm!
Khí lực cùng cực của Mục Chiểu bay vút ở chỗ sâu trong mãng hoang chi lâm, nhanh một chút nữa, lại nhanh một chút!

Đoạn nhai thượng, mãng hoang chi lâm dưới cành lá che khuất bầu trời hoàn toàn tối lại, chỉ thấy đường vốn là thi thể đầy đất bị tước chém thành vô số đoạn, một tầng lại một tầng, một đoạn chặn một đoạn phẩm chất không đồng nhất, hiển nhiên là bị vũ khí lấy tốc độ cực nhanh chém xuống.
Vốn là rừng vào đêm bị cây lá rậm rạp che đi, lúc này không ngờ sắc trời từ đỉnh đầu hạ xuống mang ám, đúng là ở cánh lá cở đỉnh núi trùng điệp nội trong ba trượng toàn bộ bị kiếm khí tước rơi! Không chỉ có như vậy, có một ít cây đúng là bị chặt đứt tận gốc! Đó là bên trên đoạn nhai phía sau Bạch Lưu Ly cây già sum xuê đều khó khăn lắm mới may mắn tránh khỏi!
Nếu không có từng chiêu từng thức của Bách Lý Vân Tựu đang phải bảo vệ Bạch Lưu Ly phía sau hắn miễn tao kiếm khí gây thương tích, chỉ sợ một gốc cây kia cũng sớm bị chặt đứt tận gốc.
Bạch Lưu Ly đứng ở trước cây già đã bị kiếm khí chém thiếu tán, nín hơi nhìn Bách Lý Vân Tựu cùng Mục Trì đánh đến khó phân, vì kiếm khí mà kình phong quát khởi so với gió lạnh còn mạnh hơn, đập đến trên người trên mặt dường như muốn xé người ra, đó là đến phi bộc khuynh đỉnh đầu đều thường thường bị kiếm khí chém làm đôi
Kiếm khí quá mãnh liệt, chỉ thấy tóc ngắn quá vai của Bạch Lưu Ly phi dương không ngừng, hắc ưng rộng lớn giương cánh bay lượn, tung bay trong gió phần phật, hai gò má của nàng trên cổ, thậm chí xuất hiện từng đạo thương nhỏ, nếu không có cây già sau lưng nàng tráng kiện cùng với lực chân của nàng, chỉ sợ thân thể kiều tiểu của nàng sớm bị gió kiếm chém xuống đoạn nhai.
Ánh mắt của Bạch Lưu Ly từ lúc Bách Lý Vân Tựu xuất kiếm chưa từng rời trên người hắn, bỗng nhiên, chỉ nghe một tiếng ông minh thanh “Ông” To lớn từ lúc song kiếm tự giao phối bắn ra, tựa hồ đại địa dưới chân đều rung động, kiếm khí như gió, lệnh lá cây chung quanh lại một lần nữa lạp lạp mà rơi, cành lá phô thiên cái địa rơi xuống lệnh Bạch Lưu Ly thấy không rõ thân ảnh của Bách Lý Vân Tựu.
“Bách Lý Vân Tựu!” Lòng của Bạch Lưu Ly bỗng dưng căng thẳng, mại khai cước bộ muốn tiến lên tìm Bách Lý Vân Tựu, nhiên nàng mới bước ra một bước liền bị kiếm khí mãnh liệt cuồng phong kịch liệt đập vào mặt chấn tại chỗ, hai mắt khóe mắt như bị đao cắt mà đau, lệnh nàng phải khép hờ cặp mắt của mình miễn tao kiếm khí.
Đợi quanh mình một lần nữa quy về an tĩnh chỉ có có tiếng phi bộc, Bạch Lưu Ly bỗng nhiên mở mắt quay đầu lại, trong rừng như đã trải qua nhất trường hạo kiếp tìm kiếm thân ảnh của Bách Lý Vân Tựu.
Chỉ thấy ngoại trừ cây già phía sau nàng còn đĩnh trực ra, trong phương viên năm trượng bất luận cây gì cũng bị chặt đứt tận gốc, hai thanh trường kiếm cách xa nhau một trượng cắm ở trên đống lá rụng không biết bao nhiêu tầng, Mục Trì lui về phía sau vô số bộ tay ôm ngực quỳ một chân xuống đất, Bách Lý Vân Tựu tuy là đứng, cũng đã là thối lui đến đến miệng vách đá, đồng dạng là ôm ngực, thân thể hơi lắc.
“Bách Lý Vân Tựu!” Ngực Bạch Lưu Ly ninh chặt, hướng về Bách Lý Vân Tựu chỉ cần lui về phía sau thêm hai bước sẽ rơi xuống đoạn nhai đi nhanh, nhìn ký hiệu má trái của hắn thấm huyết, lập tức giơ tay hắn lên bắt mạch đập của hắn.

Đối diện, Mục Trì chậm rãi đứng lên, tự giễu mà cười, “Hậu sinh thật thật đáng sợ, thân thủ của Vân tiểu vương gia giống Vân vương gia, đã là chỉ có hơn chứ không kém.” Chỉ thấy hắn mới nói xong, trong miệng bỗng nhiên phun ra một ngụm huyết ám hạt sắc, thân thể vừa đứng lên lung lay sắp đổ.
Cùng lúc đó, một đạo thân ảnh giáng tử sắc phi lạc đến trước mặt Mục Trì, trước khi hắn lần thứ hai rồi ngã xuống đỡ thân thể của hắn, mâu quang mãnh hoảng, thanh âm run, “Cha!”
Mục Chiểu nhìn Mục Trì trước mắt hầu như tiều tụy như củi, hai tay chiến run dữ dội hơn, viền mắt đã run nhè nhẹ, trong thanh âm run rẩy khẩn trương cùng hoảng loạn cực kỳ rõ ràng, cùng trong ngày thường luôn luôn cười tủm tỉm hoàn toàn không giống cùng một người, chỉ thấy hắn dùng tay áo thay Mục Trì lau vết máu khóe miệng, khẩn trương nói: “Cha người thế nào?”
Chỉ thấy Mục Trì Mục Chiểu khẩn trương quan tâm vì hắn chà lau khóe miệng, không nói chuyện, chỉ là chống lão nhãn khàn khàn bình tĩnh nhìn Mục Chiểu, ít lâu mới từ ái vui mừng nói: “Mục Chiểu, ngươi trưởng thành rồi.”
“Cha, nhi tử sớm trưởng thành, chỉ là người nhìn không thấy cũng không nguyện nhìn mà thôi.” Tâm Mục Chiểu run lên, lập tức khổ sáp cười, có ai biết, hắn đại thiếu gia Mục gia nhìn như phong quang này, đã có chừng tám năm chưa từng thấy qua phụ thân của hắn, mặc dù bọn họ ở cùng một phủ đệ.
“Nếu Mục Chiểu thực sự trưởng thành, vậy vi phụ có thể phóng tâm mà giao tất cả cho ngươi.” Mục Trì vui mừng nhìn Mục Chiểu, kéo qua tay của Mục Chiểu vỗ nhẹ nhẹ, “Thế nhưng trước lúc này, vi phụ cần ngươi làm một chuyện trước.”
Mục Chiểu theo bản năng co tay một cái, tựa hồ nghĩ tới Mục Trì muốn nói điều gì vậy, nhiên tay của Mục Trì tiều tụy lại trảo tay hắn quá chặt chẽ, hoàn toàn không để cho hắn có cơ hội thu tay lại, tựa như qua nhiều năm như vậy hoàn toàn không để cho hắn chân chính tự do, giọng nói hiền hoà rồi lại để tâm kẻ khác băng lãnh, “Giết Vân tiểu vương gia, giết người hủy Trạch quốc, tựa như năm đó ngươi giết nữ nhân kia một dạng.”
Hai tay của Mục Chiểu bỗng nhiên run lên, mở to hai mắt không thể tin nhìn Mục Trì trước mắt, nhìn người thân là phụ thân hắn, cố sức rút hai tay của mình về, bi ai lắc đầu, “Không, cha, người đã ép ta hại chết nữ nhân ta yêu nhất, hiện tại lại muốn ép ta giết bằng hữu duy nhất của ta sao?”
“Hắn không phải bằng hữu của ngươi, hắn là người sẽ làm cho cả Trạch quốc thậm chí toàn bộ Diệu Nguyệt rơi vào đại loạn, hắn là người không nên sinh ra ở trên đời này, chức trách của Mục gia là thủ hộ Trạch quốc, thân là tử tôn Mục gia, ngươi ứng đương tri đạo trên vai ngươi mang cái gì.” Mục Trì vẫn không tức giận, chỉ là như phụ nghiêm nhìn Mục Chiểu, thanh âm ôn hòa thanh âm ôn hòa lại nghiêm túc.
“Dù cho hắn là ma là yêu, thì tính sao, hắn chỉ là bằng hữu của ta, tri kỷ của ta.” Mục Chiểu cười đến thê lương, “Cha, cái gì là tử tôn Mục gia, cái gì trên vai gánh trọng trách, người cần gì phải lừa mình dối người, người làm tất cả, căn bản cũng không phải là vì chức trách của Mục gia.”

“Mục Chiểu, ngươi thật là trưởng thành, cái gì đều biết tự mình suy nghĩ, không bao giờ là hài tử lúc đầu cái gì đều nghe lời vi phụ.” Mục Trì lại một lần nữa vui mừng mà cười, giơ tay lên vỗ vỗ vai của Mục Chiểu, tiện đà khinh đẩy hắn ra bước đi duy gian đi đến Quân tử kiếm của hắn, “Nếu Mục Chiểu cái gì đều biết, nếu Mục Chiểu không muốn động thủ, vậy hãy để cho vi phụ thay tảo thanh đường.”
“Khụ khụ khụ ——” Nhiên, Mục Trì còn chưa đi tới trước Quân tử kiếm, lưng cung kịch liệt ho khan, huyết ám hạt sắc từ khóe miệng của hắn ba tháp ba tháp như cũng không dừng được nữa tích lạc tới đất.
Bạch Lưu Ly lúc này đứng ở trước mặt Bách Lý Vân Tựu, hai tay nắm tuyệt tình châm, nhắm ngay Mục Trì tiến nhập sinh mệnh vĩ thanh.
Bách Lý Vân Tựu vốn là còn muốn kéo Bạch Lưu Ly ra phía sau hắn, thế nhưng hai tay của hắn cũng vô lực giơ lên, hôm nay hắn đã là tiêu hao hết khí lực của toàn thân mới có thể miễn cưỡng đứng, căn bản không có bản lĩnh như mới vừa rồi bảo hộ nàng.
Người bị thương nặng, không chỉ là chỉ có Mục Trì mà thôi.
“Lưu Ly, cẩn thận chút.” Hắn hiện nay duy nhất có thể làm, chỉ có thể là đứng ở sau lưng nàng nhắc nhở nàng, hắn thậm chí ngay cả khí lực bước thêm một bước cũng không có, hắn lo lắng hắn chỉ cần bước lên một bước liền đứng không vững nữa, hắn không biết kế tiếp còn có thể có nguy hiểm gì, hắn nhất định phải sảo tác nghỉ ngơi, tận khả năng khôi phục khí lực.
Tính mạng của hắn, còn không có đến phiên nữ nhân của hắn bảo vệ.
“Ân.” Chỉ nghe Bạch Lưu Ly khẽ lên tiếng, Bách Lý Vân Tựu nhìn bóng người phấn sắc nhỏ nhắn xinh xắn trước mặt hộ hắn ở sau người, ngũ tạng lục phủ mặc dù sanh sanh đau, tâm lại đang từ từ ấm áp.
Bạch Lưu Ly lạnh lùng nhìn chằm chằm Mục Trì cung hạ thân ho khan cũng không đứng dậy nổi nữa, nét mặt không có chút ôn độ nào, tựa như trước mặt nàng không phải là một lão nhân bệnh nguy kịch không còn chút chiến lực nào nữa, mà là một nguy hiểm tùy thời có thể lần thứ hai giơ kiếm kéo tới, hiện tại tuyệt không phải thời gian có thể phớt lờ.
Bởi vì, còn có Mục Chiểu hôm nay không biết bạn hay địch, tuyệt tình châm trong tay nàng nhằm vào ô cốt trúc phiến trong tay Mục Chiểu, nàng còn không có phần thắng.
“Bạch gia chủ, xin mang Tựu ly khai.” Mục Chiểu tiến lên đỡ lấy vai Mục Trì, một bên vỗ nhẹ lưng hắn, một bên nhìn về phía Bạch Lưu Ly nói, ánh mắt chạm được đường nhìn của Bách Lý Vân Tựu thì xấu hổ không gì sánh được.
Bạch Lưu Ly bất động, như trước lạnh lùng theo dõi hắn, lúc sau, mới nghe Bách Lý Vân Tựu ở sau lưng nàng thản nhiên nói: “Lời của A Chiểu có thể tin tưởng, A Chiểu sẽ không hại ta.”

Bạch Lưu Ly cũng lo lắng, hơi nhíu mày trầm tư chỉ chốc lát, mới đưa tuyệt tình châm thu hồi trong tay áo, tiện đà cởi áo khoác trên vai mình xuống xoay người một lần nữa phi đến trên vai Bách Lý Vân Tựu, sau đó xoay người đi đến huyền băng kiếm vững vàng cắm ở đó.
Nhiên nàng mới bước ra bước thứ ba, sau lưng nàng Bách Lý Vân Tựu liền cố sức đẩy nàng sang một bên!
Cử động đột như kỳ lai của Bách Lý Vân Tựu để Bạch Lưu Ly vài bước suýt nữa ngã nhào trên đất, vào lúc này thấy Mục Trì nhất khắc còn khụ đến không đứng dậy nổi nữa một tay nắm chặt cánh tay của Mục Chiểu, một tay còn dương ở giữa không trung.
Bạch Lưu Ly kinh quay đầu, chỉ thấy nơi ngực của Bách Lý Vân Tựu vững vàng cắm môt cây chủy thủ! Thân thể lay động!
“Bách Lý Vân Tựu ——” Lòng của Bạch Lưu Ly phảng phất dừng, hướng phía phương hướng của Bách Lý Vân Tựu nhào tới, tựa hồ muốn ôm thân thể lung lay sắp đổ của hắn, lại dĩ nhiên không kịp ——
Chỉ vì, tay nàng sắp bắt được áo khoác trên người Bách Lý Vân Tựu, bước chân của Bách Lý Vân Tựu ngã về sau, cả người liền cả người liền rớt xuống đoạn nhai!
Bạch Lưu Ly nhào tới miệng đoạn nhai thì kịp thì một tay mang theo gió lạnh thấp ý, thân cứ như vậy treo ở trong không khí ở đoạn nhai.
Mục Chiểu một tay sờchủy thủ chỉ còn lại cắm ở đai lưng hắn, nhìn miệng nhai nhai, hoàn toàn lâm vào chinh lăng.
Mục Trì nôn ra một ngụm máu lớn, hướng phương hướng của Bách Lý Vân Tựu nâng tay lên, nhắm lại lão nhãn khàn khàn hai đầu gối nổ lớn quỳ xuống đất, rũ đầu không còn hô hấp xuống.
“Bách Lý Vân Tựu ——” Bạch Lưu Ly nhìn đáy vực một mảnh đen kịt, lên tiếng rống.
—— đề lời nói ngoài ——
Thúc hừng đông 12 giờ rưỡi của xa lăn đi Vũ Hán a, lúc này đang ở trên xe lửa! Tự ít một chút cô lạnh môn biệt thổ a, đại ** bất hảo con ngựa a…