Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi

Chương 127: Chương 127



CHƯƠNG 127: TA KHÔNG CHẾT, VẪN CHỜ THÚ NÀNG
Editor: Luna Huang
Bạch Lưu Ly mới muốn đem tuyệt tình châm trợt xuống tay, tay nàng lại bị một bàn tay to dày rộng lại lạnh như băng từ sau cầm lại, có thể để trong con ngươi lãnh trầm trầm của nàng không khỏi lướt qua một khiếp sợ một kinh hỉ.
“Bách Lý Vân Tựu?” Bạch Lưu Ly kinh hỉ quay đầu, chỉ thấy sắc mặt Bách Lý Vân Tựu tái nhợt như tờ giấy, chính nửa mở đôi mắt nhìn nàng, làm cho một loại cảm giác lúc này đó là đến con mắt cũng cố hết sức, tay nắm Bạch Lưu Ly một chút run lập cập, lòng bàn tay băng lãnh băng lãnh.
Hắn đúng là, tỉnh?
Một tay Bách Lý Vân Tựu nắm tay của Bạch Lưu Ly rất chặt, một tay chống cành khô lá mục dày dưới thân là muốn ngồi dậy, nhiên hắn khó khăn lắm mới cong cái cổ, lại bị tay của Bạch Lưu Ly đè đầu vai, một lần nữa đè hắn xuống nằm ở trên cành khô lá mục dày, không để cho hắn có cơ hội ngồi dậy.
Chỉ thấy mi tâm của Bạch Lưu Ly chăm chú nhíu lên, tự bất đắc dĩ tự lãnh túc cảnh cáo nói: “Ngươi nếu là lộn xộn, ngươi sẽ chết.”
Dưới mí mắt mệt mỏi của Bách Lý Vân Tựu, nhìn mâu quang của Bạch Lưu Ly hơi lắc lư, tựa hồ bị Bạch Lưu Ly cả người ướt đẫm chật vật trước mắt mê, không thấy trên mặt hắn có bất luận đau đớn gì, trái lại ôn nhu mỉm cười, cầm thật chặt tay đồng dạng lạnh lẽo của Bạch Lưu Ly, thanh âm khinh cạn lại nhu hòa, “Lưu Ly, nàng rất đẹp.”
Cực không phù hợp hình tượng cũng không phù hợp lời nói để Bạch Lưu Ly bỗng nhiên ngẩn ra, tay run một cái, nhãn thần của Bách Lý Vân Tựu nhãn thần không giả bộ để hai gò má của Bạch Lưu Ly đột nhiên nóng hổi như đốt, theo bản năng muốn rụt tay về, thế nhưng Bách Lý Vân Tựu chính là không buông tay.
Hơn mười ánh mắt mang theo nguy hiểm đang đến gần, Hắc Vũ lệ càng lợi hại, ánh mắt của Bách Lý Vân Tựu dừng ở chỗ Bạch Lưu Ly, khinh đạm khinh đạm cũng không nghi vấn, “Lưu Ly đỡ ta, để ta ngồi dậy, không nên thương tổn chúng nó.”

Thương trên ngực suýt nữa trí mạng cùng thương nặng trong cơ thể để Bách Lý Vân Tựu chỉ nói là một câu giản đoản liền thở dốc không ngừng, phảng phất chỉ cần hắn nói thêm câu nào sẽ tắt thở vậy, có thể nghĩ, hắn lần này vẫn có thể bảo trì thanh tỉnh tỉnh lại phải tiêu hao bao nhiêu thể lực cùng nội lực, có lẽ sẽ hao hết sạch tất cả nội lực của hắn cũng không nhất định.
Bạch Lưu Ly không nói gì, cũng không có theo ý tứ của Bách Lý Vân Tựu nâng hắn dậy, chỉ vì nàng biết, hắn chỉ cần thoáng động một phần, chủy thủ đâm vào tâm khẩu của hắn tùy thời cũng có thể lấy tính mạng của hắn, huống chi đỡ hắn ngồi dậy.
Bách Lý Vân Tựu tựa hồ nhìn thấu sầu lo trong lòng Bạch Lưu Ly, cười đến ôn hòa nói: “Lưu Ly, ta sẽ không chết, ta vẫn chờ thú nàng vi thê.”
Tay của Bạch Lưu Ly bị Bách Lý Vân Tựu nắm lòng bàn tay lần thứ hai run lên, sau đó hàm răng khẽ cắn môi dưới, không nói được một lời, cũng khom người tiểu tâm dực dực đỡ Bách Lý Vân Tựu ngồi dậy, nhiên mỗi một cử động của nàng đồng thời cũng không quên cảnh giác hơn mười đôi mắt lộ vẻ địch ý bén nhọn nhìn chằm chằm.
Đó là dã lang cả vật thể hắc hôi đôi mắt hoàng lục, thân hình chừng như người lớn, răng nanh lộ sắc nhọn, không kêu không hú, chỉ lặng yên dưới sự hướng dẫn của sói đầu đàn chậm rãi tới gần Bách Lý Vân Tựu cùng Bạch Lưu Ly.
Sói đầu đàn cùng với dã lang bất đồng, không chỉ có là hình thể của nó so với dã lang lớn hơn gấp đôi, càng là bởi vì da lông cả vật thể tuyết trắng của nó, tuyết trắng đến không có bị lẫn hỗn tạp, cùng với hai mắt u lam, nhan sắc sâu thẳm như biển sâu, thâm trầm u lãnh, nó không có giống hơn mười dã lang sau lưng nó lộ ra răng nanh sắc nhọnn nhiên trong mắt của nó lại có sát ý lạnh thấu xương trong mắt dã lang khác không có, thời khắc này nó lãnh tĩnh, phảng phất là vì sau một khắc xuất kỳ bất ý bắt con mồi.
Hắc Vũ lúc sói đầu đàn tuyết trắng tới gần thì chợt không kêu, thậm chí lui về phía sau một khoảng cách, lại vẫn là ở trước mặt Bách Lý Vân Tựu vẫy cánh, phảng phất trước nguy nan nó thề sống chết phải bảo vệ chủ nhân.
“Hắc Vũ hảo hài tử, trở về.” Chỉ thấy Bách Lý Vân Tựu bội hiển vô lực tựa ở trên người Bạch Lưu Ly, bán giơ tay lên vốn là muốn muốn cho Hắc Vũ trước sau như một đến cánh tay hắn, thế nhưng hắn lúc này cũng đã không có làm được, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ vỗ địa phương bên cạnh mình, Hắc Vũ tức khắc nghe lời bay đến bên cạnh Bách Lý Vân Tựu, theo sát bên người hắn hạ xuống, cùng sử dụng đầu cọ mu tay hắn.
Gọi Hắc Vũ trở vềm Bách Lý Vân Tựu quay dã lang đầu đàn chỉ kém ba trượng liền sắp ép tới trước mặt hắn, hơi cúi đầu, giọng nói khinh đạm lễ phép nói: “Vương của mãng hoang, xin thứ cho chúng ta vô ý xông vào địa giới của người, chúng ta ở đây lấy mệnh bảo chứng, tuyệt sẽ không làm thương tổn con dân của người, chỉ cần vết thương trên người tại hạ không sao, chúng ta tức khắc ly khai.”

Theo thói quen Bách Lý Vân Tựu hướng Hắc Vũ lẩm bẩm, Bạch Lưu Ly chưa phát giác ra đối thoại của hắn cùng với Hắc Vũ có gì kỳ quái, nhưng lúc này Bách Lý Vân Tựu lại cùng một con sói nói chuyện, để Bạch Lưu Ly thoáng giật mình.
Cũng không phải không biết có vài người sẽ lấy thói quen của bản thên mà đối đãi người khác, nhưng đó là trên cơ sở sống chung hòa bình, nhưng lúc này, bọn họ cũng bị vây trong tình huống bầy sói vây quanh, nàng không biết ngoài đám dã lang này, còn sẽ có bao nhiêu dã lang sẽ đến, mà Bách Lý Vân Tựu, còn có thể dưới tình huống như thế tâm bình khí hòa thái độ lễ phép đối thoại, thiên hạ sẽ làm như vậy, chỉ sợ chỉ có một mình hắn.
(Luna: Ta cũng bất ngờ.)
Hơn nữa, dù cho sói đầu đàng tuyết trắng theo như lời vậy là vương của mãng hoang chi lâm, nhưng nó dù sao cũng chỉ là một con sói, Bách Lý Vân Tựu có thể đoán được thân phận của nó, nó lại không nhất định nghe hiểu tiếng người.
Chỉ là, ngoài dự liệu Bạch Lưu Ly, sói đầu đàn như là nghe hiểu lời của Bách Lý Vân Tựu, sau khi Bách Lý Vân Tựu nói xong dừng bước ở địa phương cách xa nhau hai trượng, dã lang sau lưng nó cũng theo ngừng lại, Bách Lý Vân Tựu ngước mắt nhìn nó, chỉ thấy đôi mắt u lam của sói đầu đàn, cũng đang ngó chừng, không lâu sau, sói đầu đàn lần thứ hai đi tới trước bọn họ, dã lang sau lưng nó dã lang phảng phất được mệnh lệnh đúng là không có tiếp tục theo.
Bạch Lưu Ly muốn cản trước mặt Bách Lý Vân Tựu, Bách Lý Vân Tựu lại nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay của nàng, “Đừng lo lắng.”
Bước chân của sói đầu đàn không nhanh không chậm, không giống đang đối mặt người xâm nhập, phản như đang thản nhiên tản bộ, chỉ thấy chỉ thấy chậm rãi đi tới trước mặt Bách Lý Vân Tựu, Bạch Lưu Ly chăm chú nhíu mi tâm lại, Bách Lý Vân Tựu cũng thần sắc bình tĩnh hướng dói đầu đàn vươn tay của mình, chỉ thấy sói đầu đàn ở trên tay hắn ngửi một cái, sau đó thật cao ngấc đầu lên, nhìn chằm chằm đôi mắt của Bách Lý Vân Tựu, tựa hồ muốn xuyên thấu qua con ngươi của hắn xem thấu nghĩ cách nội tâm hắn.
Không lâu sau, sói đầu đàn rút lui hai bước, xoay người, đúng là rời đi.

“Đa tạ.” Bách Lý Vân Tựu nhìn bóng lưng bước chân mạn du của sói đầu đàn bước, lễ phép nói, cử động ngôn ngữ gợn sóng không sợ hãi, tựa như hắn có thể nghe hiểu được ngôn ngữ không tiếng động của sói đầu đàn vậy.
Chỉ thấy dưới sự hướng dẫn của sói đầu đàn dã lang chờ trong bụi cỏ hoang một lần nữa đi vào trong bụi cỏ, tiêu thất.
Bạch Lưu Ly nhìn bầy sói tiêu thất trong bụi cỏ dại, đem mi tâm túc đến càng chặt, khi nàng thu hồi mắt một lần nữa rơi xuống trên người Bách Lý Vân Tựu, Bách Lý Vân Tựu lại lần nữa lâm vào hôn mê, nhiên tay hắn vẫn nắm thật chặt tay của Bạch Lưu Ly không tha, hình như hắn mới vừa rồi thanh tỉnh ngắn ngủi bất quá là vì không cho Bạch Lưu Ly rơi vào nguy hiểm không cần thiết.
Bạch Lưu Ly cấp cấp bắt mạch tượng của Bách Lý Vân Tựu, xác định hắn không nguy đến tính mạng mới thở dài một hơi, cố sức mở bàn tay to của hắn nắm chặt tay nàng không tha, một lần nữa đặt hắn nằm trên cành lá xếp dày.
Bạch Lưu Ly nhìn nửa mặt phải trắng bệch như tờ giấy cùng nửa mặt trái tinh đỏ như máu của Bách Lý Vân Tựu, nói không chỉ sợ cũng là lừa mình dối người, chỉ là không biết bao nhiêu mà thôi, bởi vì tâm nàng cũng không phải là tảng đá, nàng là người, chưa từng có người nào đối đãi với nàng như vậy, tâm ấm, rất ấm.
Bởi vì quá ấm, đến nỗi nàng sợ mất đi, mặc dù người nam nhân trước mắt này trên người có rất nhiều mê, thí dụ như thân phận của hắn, lại thí dụ như hắn cư nhiên có thể cùng động vật tiến hành giao lưu.
Chỉ là lúc này không phải là thời gian nàng truy cứu điều này, nàng lúc này chỉ có thể làm một chuyện, cũng thầm nghĩ làm một chuyện.
Bạch Lưu Ly tiếp tục động tác trước khi bầy sói xuất hiện, mở nắp bình, lấy dược phấn mễ bạch sắc đổ vào khăn, sau đó lấy tay nhẹ nhàng nắm lấy chủy thủ cắm trên ngực Bách Lý Vân Tựu, chỉ thấy nàng cau lại mi tâm, nắm chủy thủ cấp tốc lấy ra, chỉ thấy thân thể của Bách Lý Vân Tựu như bị chập điện mạnh kinh luyên, Bạch Lưu Ly lấy khăn có dược phấn nhanh chóng đè vào trên ngực ồ ồ chảy máu của Bách Lý Vân Tựu, cùng lúc đó ném chủy thủ trong tay xuống cố sức đè lại vai đang một chút một chút run rẩy của Bách Lý Vân Tựu.
Nhiên, vai Bạch Lưu Ly gắt gao đè vai Bách Lý Vân Tựu xuống như là không có lực đạo, chỉ thấy vai của Bách Lý Vân Tựu một chút một chút run dữ dội hơn, phảng phất không chịu nổi toàn tâm đau đớn, đúng là cả người kinh luyên, lệnh tay của Bạch Lưu Ly kìm trên vai hắn căn bản không có thể áp chế kinh luyên cả người hắn.
Vốn là ngoan ngoãn đứng ở bên người Bách Lý Vân Tựu Hắc Vũ thấy bộ dáng này của Bách Lý Vân Tựu, lập tức nhảy dựng lên, ở một bên không ngừng vẫy cánh.
Bạch Lưu Ly mắt thấy vô pháp ngăn chặn kinh luyên của Bách Lý Vân Tựu, nhãn thần rùng mình, đúng là mở chân nhảy qua ngồi vào trên đùi của Bách Lý Vân Tựu, tay ôm tâm khẩu của hắn không tha, cung hạ thân đặt ở trên ngực bên phải hắn, tay trái gắt gao đè xuống đầu vai đầu vai run lên của hắn.

Không biết qua bao lâu, Bách Lý Vân Tựu mới dần dần bình tĩnh lại, trên trán của Bạch Lưu Ly cũng thấm mồ hôi rịn thật mỏng, rồi mới từ trên người hắn chậm rãi ly khai, lấy ra cái tay che trên ngực hắn, sau đó lấy khăn đến dòng nước rửa sạch, thay Bách Lý Vân Tựu lau sạch miệng vết thương, kéo ống tay áo mình, xé ra, từng đạo ở tâm khẩu của Bách Lý Vân Tựu, cuối cùng lại từ đai lưng lấy ra bình nhỏ như lớn chừng ngón cái, đổ ra một viên dược hoàn hắc sắc, bóp miệng của Bách Lý Vân Tựu, đem dược hoàn bỏ vào trong miệng hắn, thấy hầu kết của hắn giật, nàng mới buông ra đè lại cằm hắn.
Đời trước, Bạch Lưu Ly luôn luôn thích ở trên người thoa lên rất nhiều loại độc dược ở mỗi chỗ khác nhau, cũng quen đem chai chai lọ lọ nhét vào trong túi, đi tới thế giới này, nàng cũng quen như vậy, bằng không nàng cũng sẽ không dám một mình đối mặt địch nhân, Tào Phong cũng sẽ không lúc bắt nàng đột nhiên tay chân không nghe sai sử, nếu không có cái thói quen này, chỉ sợ lúc này nàng căn bản không có thể trước tiên vì hắn trị thương, may là…
Chỉ là, đây cũng chỉ là tạm thời, nàng không có ngân châm trong người, cũng không có các loại dược liệu nàng cần, nàng chỉ có thể tạm thời bảo vệ mệnh của hắn, nếu không phải có thể nhanh chóng ly khai cánh rừng này, chỉ sợ thương trong cơ thể hắn khó khôi phục.
Nhưng nàng vừa mới lấy chủy thủ trên ngực hắn, thân thể hắn không thích hợp di động, dù cho nàng có thể có những thứ khác, nàng cũng không có thể làm như vậy.
Bạch Lưu Ly một tấc cũng không rời canh giữ ở bên người Bách Lý Vân Tựu, lấy áo khoác đệm ở dưới thân Bách Lý Vân Tựu kéo ra đắp trên người hắn, gió lạnh ướt lạnh, cánh tay Bạch Lưu Ly loã lồ ở trong gió rét bị gió thổi đến tử hồng tử hồng, trên trán của Bách Lý Vân Tựu không ngừng thấm mồ hôi lạnh lớn chừng hạt đậu, Bạch Lưu Ly tìm chút củi châm bên cạnh Bách Lý Vân Tựu, để hắn có thể ấm áp một ít, nàng ngồi ở bên cạnh hắn, không ngừng thay hắn lau khô mồ hôi lạnh trên trán.
Trời lại dần dần ám trầm xuống, lần thứ hai phủ xuống.
Trong ánh lửa, má trái của Bách Lý Vân Tựu tràn đầy ký hiệu tinh hồng gần như yêu dã quỷ dị, phảng phất có huyết tại từng nơi dưới ký hiệu không ngừng lưu động.
Bạch Lưu Ly giơ tay lên khẽ vuốt má trái của Bách Lý Vân Tựu, chỉ coi đầu ngón tay của nàng khó khăn lắm va chạm vào gò má của Bách Lý Vân Tựu, đầu ngón tay của nàng bị lửa tổn thương nóng hổi làm đau, có thể để tay nàng không khỏi run lên, đem toàn bộ tay áp vào gò má của hắn, nóng hổi như cháy cảm giác trong nháy mắt xuyên thấu lòng bàn tay lẻn đến đầu quả tim.
Đúng vào lúc này, Bạch Lưu Ly cảm thấy bên tai có tiếng khóc ô ô, xen lẫn bi thương sâu đậm cùng oán khí nồng nặc, như gió một chút một chút thổi qua bên tai, phảng phất huy không đi cũng không tán.
Mi tâm của Bạch Lưu Ly khẩn túc, ngước mắt nhìn bốn phía, nhưng ở trong nháy mắt ngước mắt đó, lòng của nàng chấn động không ngớt, không hiểu làm đau.