Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi

Chương 64: Chương 64



CHƯƠNG 64: CHƯỞNG TRÚNG ĐỘC, HÀNH VÂN THỦY CHI HOAN?
Editor: Luna Huang
Bạch Lưu Ly nắm cổ tay của Bách Lý Vân Tựu, mí mắt hơi rũ, nhìn tay trái của hắn, coi như trong tay trái hắn vật gì vậy.
“Thính Phong, hai vị phải đi này của ngươi tình cảm phát triển thật đúng là đột nhiên tăng mạnh bất đồng thường nhân a, nhìn một cái, nhìn một cái, lãnh diện nam này muốn đi, đại ác nữ còn không cho, ngươi nông ta nông, tấm tắc.” Bên này, ánh mắt của Mục Chiểu tìm tòi nghiên cứu xa nhìn Bạch Lưu Ly, sau đó cười híp mắt lại đi đến chỗ hai người, “Thú vị, lệ khí của lãnh diện nam cư nhiên phun không đến trên người đại ác nữ, lẽ nào mị lực của đại ác nữ bất đồng thường nhân? Tấm tắc, ta phải đi nhìn một cái thấu thấu tham gia náo nhiệt mới phải.”
“…” Thính Phong bất đắc dĩ ôm trán, từ lúc Bán Nguyệt không ở, Chiểu thiếu gia vẫn một dáng dấp như thế, phảng phất bất cứ chuyện gì trong mắt hắn đều là náo nhiệt, e sợ cho thiên hạ bất loạn.
Nhiên, Thính Phong chỉ thấy tiếu ý trong mắt Mục Chiểu, lại không nhìn thấy thâm ý đáy mắt của hắn.
Hất kim vi chỉ, hắn còn chưa từng thấy qua có ai có thể làm Bách Lý Vân Tựu rút kiếm, chính là có thể để hắn vận dụng huyền băng kiếm ít lại càng ít, mà thích khách kia cư nhiên có thể làm Bách Lý Vân Tựu rút huyền băng kiếm ra ——
Mà đối mặt địch nhân nguy hiểm như vậy, Tựu luôn luôn xuất thủ không do dự, tại sao lại có chần chờ trong nháy mắt đó, Bách Lý Vân Tựu nên so với hắn rõ ràng hơn, đối mặt địch nhân có thể để cho hắn rút huyền băng kiếm ra, trong nháy mắt đó chần chờ, dù cho chỉ là chần chờ trong nháy mắt, cũng có thể làm hắn bị mất mạng, ngay lúc đó trong lòng hắn đến tột cùng suy nghĩ cái gì?
Chỉ là, chỉ sợ không chỉ một mình hắn không ngờ, chỉ sợ tất cả mọi người không ngờ, tại lúc có thể nói chỉ mành treo chuông đó, Bạch Lưu Ly sẽ từ sau đem Bách Lý Vân Tựu ngã nhào xuống đất, kẻ khác ngoài ý liệu không chỉ là cử động của nàng, càng là tốc độ của nàng, có thể trong thời khắc nguy hiểm chỉ mành treo chuông giành lại mệnh của Bách Lý Vân Tựu, chỉ sợ đến hắn cũng không có cách nào làm được.
Bạch Lưu Ly, quả nhiên theo như lời Tựu, là một đặc biệt tồn tại, chỉ bất quá trong mắt hắn nhìn thấy đặc biệt có thể trong mắt Tựu không giống, hắn nhìn thấy, là một đặc biệt nguy hiểm không biết tồn tại.
Bất quá, mặc dù mới vừa rồi ở phút cực kỳ nguy hiểm kia, mặc dù chiêu thức của đối phương nhanh như tật phong, trong mắt Tựu, chỉ sợ cũng vô pháp mảy may thương hắn, nếu không có như vậy, hắn sẽ không ngay lúc nguy hiểm lầm đầu bất động tại chỗ, chần chờ trong nháy mắt đó, sẽ không đối với hắn có ảnh hưởng chút nào, bọn họ khẩn trương bất quá chỉ là dư thừa mà thôi.
Bạch Lưu Ly không biết thực lực chân chính của Tựu, nguy hiểm lâm đầu, khẩn trương là chuyện đương nhiên, mà hắn và Thính Phong cùng nàng bất đồng, bọn họ là rõ ràng thực lực của Tựu, bọn họ khẩn trương, chỉ là theo bản năng lo lắng cho hắn mà thôi, mà hắn cùng với Thính Phong khẩn trương lại là bất đồng, đáy lòng của hắn, còn ẩn giấu sâu đậm bất an cùng sợ hãi, sợ Tựu cứ như vậy phát sinh nguy hiểm trước mắt hắn vô pháp cứu vãn, năm đó Bán Nguyệt cũng như vậy…
Khi đó tựa như mới vừa rồi vậy, nàng rõ ràng trước mắt hắn, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng vĩnh viễn nhắm mắt lại.
Tựu là chí hữu cuộc đời này của hắn, hắn có thể nào trơ mắt nhìn hắn phát sinh nguy hiểm trước mắt hắn, hắn mất đi Bán Nguyệt, hắn không muốn lại mất đinh bất kỳ ai nữa.
“Bạch gia chủ, kéo chặt như thế, không nỡ để lãnh diện nam này đi?” Nỗi lòng như sóng thay nhau nổi lên, Mục Chiểu đi tới bên cạnh Bách Lý Vân Tựu cùng Bạch Lưu Ly, nhìn chằm chằm tay của Bạch Lưu Ly cùng Bách Lý Vân Tựu, có nhiều hăng hái thiêu mi, “Nam nữ thụ thụ bất thân, Bạch gia chủ ngươi đây mới là đính hôn không phải là thành thân, cứ như vậy trước mắt bao người bắt chặt tay của vị hôn phu của ngươi không tha, có đúng hay không có chút quá phận đói khát khó nhịn?”
“Mục đại thiếu gia không phải là chạy trốn xa xa sao, tại sao lại có hăng hái chạy trở về?” Bạch Lưu Ly chỉ là nhàn nhạt liếc vẻ mặt nụ cười của Mục Chiểu một mắt, như cũ cầm lấy tay của Bách Lý Vân Tựu không tha, thanh âm lạnh lùng, “Dù cho Bạch mỗ như thế nào đói khát khó nhịn đi nữa, tựa hồ cũng cùng Mục đại thiếu gia không có vấn đề gì chứ?”

Mục Chiểu loại tập quán dùng dáng tươi cười che giấu tất cả nghĩ cách nội tâm này, nhìn như vô hại, kì thực nguy hiểm, có thể để ngươi không đề phòng, hắn sẽ dễ dàng lấy mạng của ngươi.
Bởi vì, trong mắt nàng thấy không chỉ là tiếu ý ngâm, còn có giấu ở chỗ sâu vô nhân phát giác băng hàn, dù cho nàng không có nhận thấy được điểm ấy, cũng biết, có thể cùng Bách Lý Vân Tựu nam nhân thâm bất khả trắc như vậy đi được gần như vậy, người nhất định sẽ không giản đơn.
Mà nàng cố ý muốn nhìn tay trái của Bách Lý Vân Tựu, là bởi vì mới vừa rồi nàng thấy tay hắn chần chờ cầm chuôi kiếm của thời khắc kia, thời gian chần chờ mặc dù chỉ là chớp mắt, nàng lại tinh tường thấy tay trái của hắn như bị chập, run lên, nàng có trực giác, tay trái của hắn, tất nhiên khác thường.
Nếu ngày sau muốn cùng nam nhân nguy hiểm như vậy vãng lai, có lẽ nói là lợi dụng lẫn nhau, cùng với để hắn đối với nàng có hoài nghi, không bằng để hắn tín nhiệm nàng, kể từ đó nàng là được nhiều hơn, dù sao hiện nay nàng không cùng lực lượng chống lại, thân phận của hắn quyền lợi cùng thực lực cũng có thể trở thành điều kiện nàng muốn lợi dụng, đã muốn, hảo hảo kinh doanh quan hệ giữa bọn họ.
Như vậy, tín nhiệm chính là mấu chốt nhất, không có tín nhiệm, bất cứ lúc nào cũng có thể đối mặt nguy hiểm không thể biết trước, nhẹ thì bị thương, nặng thì chết, nàng kỳ tích lấy được cái mạng này, hôm nay bị Bách Lý Vân Tựu thanh thanh sở sở nhìn ở trong mắt, nàng càng phải thật tốt kinh doanh cùng hắn có quan hệ tốt.
Nàng là dị thế cô hồn vốn không tồn tại thế giới này, hắn là yêu đồng Quỷ Vương có thể thấy dị vật, có thể chính như the lời hắn, một người không giống người không giống quỷ, một người vừa là người vừa là quỷ, chính là tuyệt phối, đã tuyệt phối, vậy liền hảo hảo mà phối kinh thế hãi tục.
“Vương gia, Lưu Ly nghĩ xong rồi, cùng với để thế nhân nhìn chê cười của ngươi ta, không bằng để thế nhân nhìn giai thoại của ngươi ta.” Bạch Lưu Ly chẳng những không vì lời của Mục Chiểu mà buông tay, trái lại nâng tay kia lên, trong tầm mắt đồng của Mục Chiểu hơi co lại lấy lòng bàn tay dán lên mu bàn tay của Bách Lý Vân Tựu, cạn tiếu đưa hắn lòng bàn tay của đưa hắn xuống phía dưới chậm rãi xoay lên.
Từ đầu chí cuối, Bách Lý Vân Tựu đều thờ ơ, mặc Bạch Lưu Ly cầm cổ tay của hắn, lại mặc nàng lật ngược tay của mình, không bài xích sự vô lễ của nàng, cũng không có bất mãn cử động của nàng vượt quá lễ nghi nữ tử, chỉ là lẳng lặng nhìn ánh mắt của nàng, nhìn nhan sắc nhạt nhẽo trên người nàng.
Chính như suy nghĩ trong lòng Mục Chiểu, mới vừa rồi nguy hiểm lâm đầu, Bách Lý Vân Tựu trong nháy mắt đó chần chờ cũng sẽ không phát sinh bất kỳ thay đổi thế cục nào, dù cho đối phương thân thủ cường đến nông nỗi để hắn rút huyền băng kiếm ra, dù cho hắn chần chờ thời gian lâu một chút nữa, hắn cũng vô pháp tổn thương hắn, chỉ là hắn vạn lần không ngờ sẽ có một người phía sau hắn đưa hắn đưa hắn ngã nhào xuống đất như vậy chỉ vì để hắn thoát khỏi nguy hiểm, động tác cùng trọng lượng của nàng vốn không đủ để đưa hắn áp đảo, nhưng lại trong nháy mắt đó tim của hắn lung lay một chút, nghĩ cứ như vậy tức thì ngã xuống cũng không có gì bất hảo.
Ha ha, thật là một quái nhân, bao nhiêu người ngóng trông hắn chết, nàng lại che chở hắn sống, hắn thấy được bí mật của nàng, nàng không phải là nên như mọi người một dạng ngóng trông hắn chết? Nếu là như vậy, mới vừa rồi chính là cơ hội tốt nhất, nàng đứng ở phía sau hắn, nàng đại khả có thể đưa hắn cố sức đẩy ra trước, đẩy đến phương hướng mưa kiếm, bất quá nếu là như vậy, chỉ sợ lúc này nàng liền không phải là đứng ở trước mắt hắn, mà là chết ở trước mặt hắn.
“Bạch cô nương nhìn có thể làm sao?” Nhìn tay trái của hắn, sao?
Khi Bách Lý Vân Tựu nói chuyện, lòng bàn tay trái của hắn đang bị Bạch Lưu Ly lộn lại, Bạch Lưu Ly nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm lòng bàn tay của hắn đồng thời bắt lên mạch hắn, nhãn thần nặng nề, quả nhiên.
Đó là một lòng bàn tay ngũ chỉ thon dài đầy vết chai, chỉ thấy trong lòng bàn tay hắn dày rộng đúng là một mảnh đen thùi, lệnh Mục Chiểu không khỏi cười nhíu mày, “Ngươi trúng độc?”
Khó trách hắn mới vừa rồi rút kiếm sẽ chần chờ, nhưng trừ hắn cùng Thính Phong còn có Vọng Nguyệt, vô nhân có thể dựa vào tiếp cận bên người hắn, càng không nói đến ai có thể hạ độc hắn, hắn luôn luôn nhạy cảm, những thứ hành vi không thấy được ánh sáng này luôn luôn không gạt được mắt hắn, hắn sao trúng độc? Chẳng lẽ là nàng ——?
Mục Chiểu ngước mắt nhìn về phía Bạch Lưu Ly, nhãn thần lạnh lùng, nhưng nếu là nàng, mới vừa rồi nàng vì sao còn phải cứu Tựu? Tựu không phải là người sơ suất, dù cho Tựu tin tưởng nàng cũng sẽ không trúng kế của nàng, như vậy độc này lại là từ đâu mà đến?
“Ân.” Đối với ninh mi nghi vấn của Mục Chiểu, Bách Lý Vân Tựu chỉ là nhàn nhạt lên tiếng.

“Chuyện khi nào?” Mi tâm của Mục Chiểu chưa giãn, “Ai hạ độc?”
“Đêm qua.” Bách Lý Vân Tựu thu hồi tay bị Bạch Lưu Ly nắm, chỉ trả lời Mục Chiểu một vấn đề trước, không trả lời một vấn đề sau.
Mục Chiểu biết hắn là biết mà không cáo, nhưng không có dự định để hắn biết toàn bộ sự thực, chỉ là, “Ngươi nếu biết mình trúng độc, mới vừa rồi vì sao còn phải rút kiếm?”
Vội vã chịu chết? Lãnh diện nam này cư nhiên chưa nói cho hắn biết chuyện hắn trúng độc!
“Sơ suất thôi.” Không có giải thích nhiều, Bách Lý Vân Tựu chỉ là dùng ba chữ trả lời nghi vấn của Mục Chiểu.
“Ngươi ——” Mục Chiểu thập phần không vui thái độ của Bách Lý Vân Tựu, kéo vạt áo của hắn muốn đá hắn.
“Bởi vì trước đó, Vương gia cũng không biết hắn trúng độc.” Thanh âm của Bạch Lưu Ly bình tĩnh thanh lãnh ngay thời điểm Mục Chiểu kéo vạt áo của Bách Lý Vân Tựu vang lên, nhìn mắt phải của Bách Lý Vân Tựu không có mặt nạ che, nhìn hắn mặt không thay đổi mặt không thay đổi, phảng phất thấy nội tâm hắn ý tưởng chân thật một dạng không nhanh không chậm nói, “Lưu Ly nói có đúng không? Vương gia?”
“Đúng là như vậy.” Đúng như là theo như lời nàng, khi hắn giơ tay lên cầm chuôi kiếm một khắc kia, hắn vẫn chưa biết mình trúng độc, cũng như chính hắn nói, là hắn sơ suất.
trúc chuồn chuồn đêm qua, để hắn nhớ lại quá nhiều chuyện cũ, nhìn trúc chuồn chuồn kia nhìn không ra màu sắc nguyên bản, hắn hoảng hốt thấy được người kia trong chỗ sâu ký ức, lâu lắm lâu lắm không có thấy quá thứ đó, để lòng của hắn bình tĩnh như tử thủy trong nháy mắt đó lắc lư, khiến hắn giơ tay lên liền đem con trúc chuồn chuồn kia cầm ở trong tay, cuối cùng cũng để cho nó trong lòng bàn tay hóa thành tán cốt, vô nghi ngờ, thầm nghĩ để nó rất nhanh từ trong mắt hắn tiêu thất.
Mà tay của hắn bóp nát trúc chuồn chuồn, chính tay trái của hắn.
Nếu hắn nhớ không lầm, nàng tựa hồ gợi Bạch Trân Châu, thực sự là “có lòng”.
“Độc gì lợi hại đến ngươi vô phát giác?” Mục Chiểu đem mi tâm túc càng chặt hơn, cũng buông lỏng vạt áo của Bách Lý Vân Tựu ra, mơ hồ luôn cảm thấy sự tình không chỉ là đơn giản như có người đến ám sát vậy mà nói.
“Bởi vì ở trước đó, Vương gia không có chân chính vận khí.” Bạch Lưu Ly lại một lần nữa thay Bách Lý Vân Tựu trả lời vấn đề của Mục Chiểu, ánh mắt sắc bén của Mục Chiểu nhìn chằm chằm nàng, Bách Lý Vân Tựu còn lại là giơ tay lên nhẹ nhàng phủi lại vạt áo bị Mục Chiểu kéo, chỉ nghe Bạch Lưu Ly hơi cạn tiếu nói, “Trong phủ Lưu Ly có lá trà mới, Vương gia có hay không phải đến phủ ngồi một chút, thuận tiện uống một chút trà nóng? Tuy rằng ban đêm uống trà không tốt lắm.”
Bạch Lưu Ly nói, tiến lên nửa bước tới gần Bách Lý Vân Tựu, thấp giọng cười nhạt: “Nếu là Vương gia không muốn ngày sau thụ người chế trụ.”

Nói xong Bạch Lưu Ly lui về cước bộ, hướng Bách Lý Vân Tựu cong mày lên mỉm cười xoay người hướng đại môn Bạch phủ đi đến.
“Ta đây liền cung kính không bằng tòng mệnh, Thính Phong, lĩnh người đem sính lễ phủng tiến Bạch phủ.” Bách Lý Vân Tựu vừa nói vừa hướng phương hướng Bạch phủ đi.
“Ngươi tin tưởng lời của nàng?” Mục Chiểu chặn trước mặt của Bách Lý Vân Tựu, trên mặt không có mỉm cười, “Ta ngươi đều nhìn ra được, tâm tư nàng không cạn.”
Mặc dù hắn không biết trong lòng Bạch Lưu Ly đánh tính toán gì.
“A Chiểu, ta biết ngươi quan tâm ta, bất quá, vô sự.” Bách Lý Vân Tựu dừng bước lại, nhìn Mục Chiểu lãnh trầm trầm, cười cười, “Thấy A Chiểu cười nhiều rồi, bộ dáng này trái lại đã lâu không gặp qua.”
Mục Chiểu sửng sốt, sau đó tránh ra nói, cả giận: “Bỏ đi, tiểu gia mới lười quan tâm tới ngươi lãnh diện sửu nam này, ngày nào đó chết đến nơi đừng tìm tiểu gia nhặt xác!”
Bách Lý Vân Tựu đạp Mục Chiểu tránh ra nói tiếp tục hướng đại môn của Bạch phủ đi, Mục Chiểu tức giận đến tỵ khổng trực phún khí, trừng Bách Lý Vân Tựu một lát, dùng hừ một tiếng vẫn là phất tay áo đi theo, Thính Phong khẽ thở dài một hơi.
Bách Lý Vân Tựu giơ tay trái lên, nhìn một vết đen thui mở rộng trong lòng bàn tay, thần sắc bất biến, đưa tay một lần nữa rũ xuống, ngước mắt nhìn về phía màu sắc duy nhất nhìn về phía dẫn đường phía trước.
Kỳ thực, lý do hắn không thú Bạch Lưu Ly không được còn có một cái, lý do chủ yếu nhất, hắn không có nói cho A Chiểu.
Đồng trong âm dương, hồn trong nhân quỷ, lấy hôn vi kế, lấy huyết vi môi, ảm nguyệt chi dạ, diệu nguyệt u đô, chủ quy quốc phục.
Bách Lý Vân Tựu chợt xốc lên mặt nạ phân nửa bên trái đeo vào trên mặt, lấy tay cố sức đè lại má trái của hắn, đè xuống dấu vết huyết tú sắc chung quanh con mắt trái của hắn, sắc mặt trắng bệch, phảng phất chịu được thống khổ cực lớn, đến nỗi móng tay hắn thật sâu khảm trong da thịt trên mặt, tựa hồ như vậy mới giảm thiểu thống khổ.
Nhiên mặt phân nửa bên phải của hắn, ngoại trừ sắc mặt trắng bệch ra, thần sắc không có bất kỳ biến hóa nào, vẫn là thái độ lãnh đạm nhất phó gợn sóng không sợ hãi.
“Ta biết, không cần nhắc nhở ta.” Chợt nghe Bách Lý Vân Tựu trầm thấp nhỏ giọng nói một câu, như là lẩm bẩm, hoặc như là đối với người bên cạnh nói, duy bên cạnh hắn không một người, chính là Mục Chiểu đều ở phía sau hắn cùng hắn cùng hắn cách một đoạn khác xa, duy thấy sợi tóc trên vai bên tai hắn phất động, nhưng rõ ràng lúc này không có gió.
Bách Lý Vân Tựu đưa tay từ trên mặt một lần nữa cài nút mặt nạ, thần sắc bình tĩnh, coi như mới vừa rồi chuyện gì cũng không có phát sinh qua.
Dược các.
Mục Chiểu vừa vào dược các liền như bản thân, cũng không nhìn tình huống, chỉ thấy hé ra tháp liền thẳng chạy tới, gác chéo chân nằm, một bên hướng Bách Lý Vân Tựu còn có Bạch Lưu Ly khoát khoát tay, dùng dùng hào phóng nói: “Không cần phải quản ta, phu thê hai người các ngươi tự tiện, tự tiện a.”
“Vương gia, mời ngồi.” Bạch Lưu Ly chỉ vào ỷ song mà đưa cái ghế hướng Bách Lý Vân Tựu làm động tác “Thỉnh”, sau đó nhìn về phía Mục Chiểu thái độ nhất phó thản nhiên tự đắc, lãnh đạm nói: “Mục đại công tử nếu nằm xuống liền xin không nên đi loạn động, chờ làm dơ sách của Bạch mỗ.”
Bách Lý Vân Tựu hướng các trong nhẹ nhàng cước bộ, lần đầu tiên nhìn thấy đó là sách bày ra đầy đất, tường lần lượt đặt vài rương lớn bên trong chất đầy sách, Mục Chiểu lúc này liền nằm ở tháp trung gian đống sách, chỗ hắn đi qua, nguyên bản bày sách chỉnh tề bị hắn đá loạn, Bạch Lưu Ly chính khom lưng đem sách bị hắn đá loạn cẩn thận nhặt lên, cẩn thận hơn đặt lại vào trong rương.

Phòng các nam diện trên tường đinh tiểu ngăn trang dược liệu sở dụng, thành phiến bích thế kiếp trước hé ra mộc chế mộc chế trường án, trên án bày tiểu thiết xưng, có rất nhiều giấy, còn có dược khổ không đồng nhất cùng chày giã dược, toàn bộ phòng tràn ngập thảo dược mùi thơm ngát nhàn nhạt, không giống với dược tứ bên ngoài quanh năm bay vị thuốc đông y nồng đậm, trái lại có một loại cho người ngửi cảm thấy tâm tình cảm giác yên lặng.
Có nữa vài món đơn giản bản nhỏ cùng trúc chế quyển trục họa trên tường, chỉnh gian phòng không đồ thừa thải khác, sáng sủa rộng mở, ngắn gọn thanh thoát.
Bạch Lưu Ly không biết từ cái góc nào nhảy ra một bộ trà cụ không biết bám bao nhiêu lớp bụi phủng đến trước mặt Bách Lý Vân Tựu, Mục Chiểu ở một bên phình bụng cười to, Bách Lý Vân Tựu chỉ là mặt không đổi sắc đem một bộ trà cụ bị phủ bụi đến màu sắc nguyên bản cũng nhìn không thấy dời qua một bên, không quên hướng Bạch Lưu Ly nói một tiếng, “Đa tạ nhiệt tình của Bạch cô nương, ta nghĩ ta hiện tại không cần uống trà.”
“Đã như vậy, liền thỉnh Vương gia lần thứ hai vươn tay trái của người, để Lưu Ly vì người bắt mạch một lần, cũng một lần nhìn tình huống lòng bàn tay người.” Bạch Lưu Ly vừa nói vừa cầm trong tay mạch chẩm cầm trong tay phóng tới bàn nhỏ bên người Bách Lý Vân Tựu, trên mạch chẩm vỗ nhẹ nhẹ phách, hướng Bách Lý Vân Tựu loan mi cười.
Mục Chiểu nằm ở tiểu có nhiều hăng hái nhìn Bách Lý Vân Tựu, Bách Lý Vân Tựu không chần chờ, cũng không do dự, giơ tay trái lên, lòng bàn tay hướng về phía trước mạch chẩm đặt cổ tay lên, lập tức một mảnh đen thui trong lòng bàn tay hắn nhảy vào mi mắt của Bạch Lưu Ly, lệnh tiếu ý trong mắt nàng liễm.
Một mảnh nhỏ đen thùi mới vừa rồi, lúc này cũng đã đầy toàn bộ lòng bàn tay trái của Bách Lý Vân Tựu, tựa hồ chính đang từ từ hướng cánh tay hắn mở rộng.
“Chưa từng nghe nói qua Bạch cô nương biết y thuật.” Bách Lý Vân Tựu đem ánh mắt nhìn đen thùi trong lòng bàn tay chuyển qua nét mặt Bạch Lưu Ly, chỉ thấy Bạch Lưu Ly bắt mạch của hắn, mí mắt hơi rũ, suy nghĩ sâu xa, đạm đạm nhất tiếu, “Lưu Ly cũng chưa từng nghe nói qua Vương gia biết võ.”
“Trên đời này chuyện không muốn người biết nhiều lắm, lại có ai có thể ai có thể biết mọi chuyện, không phải sao Vương gia?” Bạch Lưu Ly chỉ thấy cảm thụ được mạch tượng của Bách Lý Vân Tựu, ngước mắt đón nhận tầm mắt của hắn, “Tựa như Vương gia lúc này trong lòng nhất định là hoài nghi sở tác sở vi của Lưu Ly, cũng không ngồi ở đây mà để Lưu Ly bắt mạch?”
“Lưu Ly nói qua, nguyện cùng Vương gia phối thành một đoạn giai thoại mà không phải một đoạn chê cười, như vậy Vương gia thì sao?” Nếu có thể có được tương trợ của Bách Lý Vân Tựu, vậy không thể nghi ngờ là một chuyện tốt không thể tốt hơn được, nỗ lực tương ứng đại giới không bao lâu.
“Trong lời nói của Bạch cô nương còn có chuyện, xem ra độc trong lòng bàn tay ta rất nghiêm trọng.” Bách Lý Vân Tựu cũng mỉm cười, rõ ràng không cười, khóe mắt hơi cong đã có phong tư nói không hết, cận bên dung nhan, lại cũng đủ cho người vì thế, “Cho tới bây giờ chỉ biết có ở trên trời nhân gian có được vài lần văn.” Phong tư mê say, “Đợi Bạch cô nương cùng ta trở thành phu thê chân chính, chuyện nương tử mong muốn làm, có gì trượng phu không thể giúp đỡ?”
Muốn mượn lực lượng của hắn cũng vị thường bất khả, cũng muốn xem nàng có hay không đáng giá hắn tương trợ.
Truy ái’ của Phong quốc, Vương gia cảm thấy nặng hay không nặng?” Bạch Lưu Ly an tĩnh mà cười, “Truy ái chi độc vô sắc vô vị, vô khổng bất nhập, người trúng độc nếu không vận khí vận công, nó liền không độc vô hại, mà một khi người trúng độc vận khí thôi công, nó tựa như kịch độc chậm rãi ăn mòn huyết mạch người, giải độc chi kỳ chỉ có ba ngày, một khi độc tố đến tâm mạch, người trúng độc liền sẽ biến thành tâm trí bảo lưu nhưng không cách nào điều khiển tự động mà chỉ có thể là khôi lỗi nghe lệnh của người hạ độc.”
“Nghe đồn đây là độc dược của một danh nữ tử Phong quốc bị người yêu phản bội sáng chế, vì chính là để người yêu vĩnh viễn ở lại bên cạnh nàng.” Bạch Lưu Ly thu hồi tay vì Bách Lý Vân Tựu bắt mạch, lấy tay chống trán, hơi nghiêng đầu nhìn Bách Lý Vân Tựu, “Vương gia đây là tổn thương lòng của cô nương nào, đến nỗi nàng muốn người cả đời cũng như khôi lỗi tỏa bên người?”
“Dĩ nhiên, độc này cũng không phải là không có phương pháp giải.” Tiếu ý của Bạch Lưu Ly bỗng nhiên trở nên có chút sâu.
“Biện pháp gì?” Mục Chiểu tựa hồ so với Bách Lý Vân Tựu trúng độc càng hăng hái hơn.
“Cùng người hạ độc hành vân hành vân thủy chi hoan.” Bạch Lưu Ly nhìn chằm chằm ánh mắt của Bách Lý Vân Tựu, tiếu ý thật sâu.
—— đề lời nói ngoài ——
Canh hai dâng, các cô nương cuối tuần khoái trá, thúc cầu đặt!