Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi

Chương 85: Chương 85



CHƯƠNG 85: THỈNH VÂN TỰU LƯU LY NHẬP HÌNH BỘ
Editor: Luna Huang
Tường xây làm bình phong ở cổng, một vị lão bà tử tuổi chừng bốn mươi lăm chậm rãi đi tới trong đình viện, chỉ thấy gương mặt của phụ nhân nở nang, đạm miêu nga mi, không chút phấn son, giữ vững tướng mạo sẵn có, tóc mai đen đặc như nước sơn, cao kế buông xuống, trâm một cây hoa lan châu sai, thân thể tự nhiên, vòng tay san hô, tay áo thượng y đạm thanh sắc, phi bạch sắc thúy văn gấm áo choàng lông chim, son sắc đại quần đoàn hoa mạ vàng rơi xuống, khóe mắt lộ ra một nghiêm túc không giận mà uy, đôi mi thanh tú cong mà nhỏ cũng nghiêm túc không giận mà uy hòa để kẻ khác cảm thấy hiền hòa ôn nhu, phảng phất thiên nhiên mà thành quý khí tự nhất cử nhất động của nàng lưu lộ.
Khiếp sợ không chỉ Vương Thời, Vũ Thế Nhiên cũng là chấn kinh thật sâu, hôm nay nửa gia chủ Tiêu gia địa vị trong tam đại thế tộc, chính thê của Tiêu Phù Sinh, đại phu nhân Tiêu gia, Tiêu Mộc thị Mộc Cẩm Hoa, một nữ nhân cùng Tiêu Phù Sinh chưởng quản Tiêu gia to như vậy tròn hai mươi năm, vưu kì mười năm trước không có tiếng tăm gì địa vị liên tục tuột dốc, trái lại địa vị càng sâu, trải rộng toàn bộ Trạch quốc, thân là đệ nhất đại hoàng thương của Trạch quốc, lại cùng họ Hạ Hầu với hoàng thất.
Nghe đồn Tiêu gia sở dĩ phi suy phản thịnh, liền là bởi vì có Mộc Cẩm Hoa có ý nghĩ quyết đoán cùng thủ đoạn hoàn toàn không thua gì nam tử tồn tại, mới có thể để sinh ý cùng địa vị của Tiêu gia ở Trạch quốc liên tục cao, bởi vậy danh tiếng của Mộc Cẩm Hoa ở Tố thành thậm chí toàn bộ Trạch quốc so với Tiêu Phù Sinh vì người biết.
Nhưng mà một nữ tử như vậy lại ít xuất hiện trước mặt người khác, phần lớn thời gian nàng cũng nàng cũng là ở nội phật đường hậu viện của Tiêu gia ăn chay niệm phật, trừ phi có đại hình hoàng yến không có nữ chủ nhân Tiêu gia trình diện không được ra, tình hình chung nàng không tùy ý xuất hiện ở trong vòng các quý nhân quan lớn, nguyên nhân chính là như vậy, lúc này sự xuất hiện của nàng mới có thể để mọi người giật mình.
Mà khiến Vũ Thế Nhiên cùng Vương Thời giật mình lại không chỉ là nguyên nhân này, cũng bởi vì Tiêu gia cùng Bạch gia không vãng lai có mười năm dài, bọn họ cũng chưa từng nghe nói Tiêu gia cùng Bạch gia nối lại tình xưa, hôm nay Tiêu đại phu nhân tự mình đến Bạch gia, làm sao để bọn hắn không khiếp sợ? Như vậy cũng thôi, tựa hồ Tiêu đại phu nhân có ý tứ giúp Bạch Lưu Ly, vậy thì, sự tình sẽ trở nên khó làm.
“Nguyên lai là Hình bộ Thị lang Vương đại nhân ở đây, dân phụ không biết, mong rằng Vương đại nhân thứ tội.” Mộc Cẩm Hoa không nhanh không chậm đi tới chỗ Vương Thời, sau đó dừng chân hơi cúi đầu, thái độ kính cẩn hoàn toàn không giống nữ cường nhân trong lời đồn, ngược lại cùng phụ nhân nhà giàu sang tầm thường không quá mức khác biệt, nhiên một câu tự xưng “Dân phụ” của nàng lại làm cho Vương Thời cảm thấy đứng ngồi không yên.
“Hạ quan, hạ quan gặp qua Tiêu đại phu nhân!” Mặt của Vương Thời vốn là trắng mập lúc này thay đổi trắng, phút chốc quỳ xuống trước mặt Mộc Cẩm Hoa, nhất phó dáng dấp chiến chiến nguy nguy, “Hạ quan không biết Tiêu đại phu nhân đến, thỉnh, thỉnh Tiêu đại phu nhân tha thứ hạ quan mới vừa rồi lỡ lời!”
Đây chính là Tiêu gia đại đại phu nhân, nữ nhân đến đương kim thánh thượng thấy đều phải cho mấy phần mặt mũi, không phải là hắn có thể được đắc tội được! Tuy rằng Bạch Lưu Ly đẹp đến hắn hận không thể lập tức ôm trở về ném xuống giường, nhưng hắn vẫn còn không đáng vì một nữ nhân cùng Tiêu đại phu nhân đấu đá!
Đột nhiên Vương Thời quỳ xuống để Vũ Thế Nhiên đang muốn kiến lễ với Mộc Cẩm Hoa nhất thời quỳ cũng không phải mà đứng cũng không phải, theo lý thuyết, hắn còn chưa phong, thân phận so với Hình bộ Thị lang Vương Thời thấp hơn, coi như là phong quan, cũng không có thể so với Hình bộ Thị lang quan chức chính tam phẩm này cao, mà cái tên mập mạp Vương Thời này cư nhiên hướng Tiêu đại phu nhân quỳ xuống, vậy hắn làm sao có đạo lý không quỳ, chỉ là quỳ lại để cho hắn cảm thấy không hợp thân phận. . .
“Tiểu thần Vũ Thế Nhiên, gặp qua Tiêu đại phu nhân.” Vũ Thế Nhiên kinh qua một phen đấu tranh tâm lý, cuối cùng hướng Mộc Cẩm Hoa quỳ xuống, lại không phải hai gối mà là một gối.
Hai nam nhân đều có thân phận quỳ hành lễ để mọi người vô cùng kinh ngạc, Mộc Cẩm Hoa cũng không thấy kinh ngạc, chỉ là hòa khí mỉm cười, hoàn toàn không có ý tứ không chịu nổi, “Hai vị đại nhân không cần hướng ta một giới dân phụ hành lễ lớn như thế lễ, dân phụ không chịu nỗi, hai vị đại nhân vẫn là mau mau đứng lên đi.”
Lúc Vũ Thế Nhiên cùng Vương Thời đang đứng dậy thì, ánh mắt ôn hòa của Mộc Cẩm Hoa dừng lại ở Bạch Lưu Ly cách nàng ba bốn trượng, chỉ thấy Bạch Lưu Ly hàm tiếu hướng nàng hơi khom người, cũng không có nói một câu, thần sắc trên mặt không sợ hãi, cùng thái độ cử chỉ của Vương Thời cùng với Vũ Thế Nhiên có thể nói cách biệt một trời, khiến Mộc Cẩm Hoa không khỏi quan sát thêm nàng vài phần.
Đây là Bạch Lưu Ly, nữ tử truyền thư đến cho nàng, cô nương có thể trị tốt cho An nhi của nàng? Thật thật rất có phong tư sáu bảy phần của Noãn muội.
“Phò mã gia, phụ phụ nghe giữa những hàng chữ của ngươi mới vừa rồi đều ở đây khẳng định Bạch cô nương có tội, xin tha thứ dân phụ lớn tuổi nhĩ lực bất hảo, không có nghe rõ Bạch cô nương đã phạm tội gì, có thể không thỉnh phò mã gia cùng Vương đại nhân trước khi giải Bạch cô nương đến Hình bộ cùng dân phụ nói một chút, Bạch cô nương đến tột cùng phạm vào tội gì?” Ôn hòa rồi lại không mất thanh âm trầm ổn, không khỏi để mỗi một người ở đây lúc nàng nói chuyện cũng không khỏi đem lực chú ý đến trên người của nàng, thanh âm của nàng phảng phất có một loại quyết đoán trời sinh, kẻ khác lúc nàng nói chuyện đều sẽ tự động ngưng thần chú ý nghe, đến Bạch Lưu Ly cũng không ngoại lệ.

Nguyên lai đây chính là Tiêu gia đại phu nhân Mộc Cẩm Hoa, mặc dù không biết nàng đến tột cùng là có phải như lời đồn nói nữ nhân cường hơn so với nam nhân giỏi về kinh thương, nhưng chỉ cần từ ngôn hành cử chỉ chỉ khoảng nửa khắc này của nàng, không khó nhìn ra nàng là đích xác có thể cùng nam nhân sánh vai thậm chí siêu việt thiên thiên vạn vạn nam nhân.
“Biểu. . . Bạch gia chủ nàng phạm vào tội giết người, giết tiểu thần chi thê, Hạ Hầu Lạc công chúa.” Vũ Thế Nhiên trả lời bất cấp bất loạn, hắn không tin của của một Tiêu đại phu nhân có thể so sánh với bản lĩnh của Mẫn quý phi còn lớn hơn, người Mẫn quý phi quyết ý phải xử tử, một Tiêu đại phu nhân có thể cứu?
“Không chỉ có như vậy, Bạch gia chủ dưới cơn thịnh nộ còn ý đồ muốn giết luốn tiểu thần.” Vũ Thế Nhiên nói, hơi kéo ra vạt áo của mình, lộ ra băng vải được quâns trong ngực, có thêr thấy rõ ràng vết máu lớn trên vải băng, đang lúc mọi người cũng không khỏi vì vết máu trên ngực Vũ Thế Nhiên kinh hãi, hắn mới chậm rãi khép lại vạt áo, tiện đà ngước mắt nhìn về phía Bạch Lưu Ly nhất phái tĩnh táo, “Bạch gia chủ hận ta thú công chúa có thể hiểu được, chỉ là công chúa vô tội, ta có thể bao dung Bạch gia chủ đâm ta vô số kiếm, thế nhưng ta không có cách nào trơ mắt nhìn thê tử của ta chết không nhắm mắt. . .”
(Luna: Thanh niên này diễn sâu ghê)
Vũ Thế Nhiên nói đến lòng chua xót thống khổm, chỉ thấy hắn hơi cúi đầu, giơ tay lên khẽ vuốt khóe mắt, mơ hồ có thể thấy được khóe mắt của hắn thoáng hiện thủy quang.
“Vậy ý tứ của phò mã gia là chính mắt thấy dung mạo của Bạch gia chủ?” Mộc Cẩm Hoa vấn.
“Đúng vậy.” Vũ Thế Nhiên trước sau như một mặt không đỏ tim không đập bịa lời nói dối, “Bởi vì lúc tiểu thần đang cùng Bạch gia chủ giao thủ khăn che trên mặt của nàng rớt, lúc tiểu thần khiếp sợ phân thần, mới trúng một kiếm của nàng.”
“Không biết canh giờ lúc nào?”
“Giờ tý.”
Tiêu đại phu nhân nghe xong của của Vũ Thế Nhiên, nét mặt không khỏi lộ ra vẻ nghi hoặc, “Không biết phò mã gia có phải nhìn lầm hay không, giờ tý đêm qua, Bạch gia chủ đang cùng dân phụ chơi cờ ở Tiêu phủ, làm sao có thể đến trạng nguyên phủ hành hung?”
Tiêu đại phu nhân một lời vừa ra, đừng nói Vũ Thế Nhiên, đó là Bạch Lưu Ly đều giật mình, Tiêu đại phu nhân này dĩ nhiên giúp nàng như vậy, xem ra tin tức Bách Lý Vân Tựu cho nàng không giả, bệnh của Tiêu An Tâm không nhẹ, thậm chí sớm tối nguy hiểm, nên Tiêu đại phu nhân thập phần khẩn cấp người có thể chửa trị bệnh chứng của nhi tử nàng.
Đáng thương thiên hạ phụ mẫu tâm, nàng bất quá chỉ là để Sa Mộc thay nàng mang thư đến Tiêu gia mà thôi, ngược lại cũng không nghĩ tới Tiêu gia sẽ tin tưởng nàng, càng không nghĩ, cư nhiên Tiêu đại phu nhân tự mình đến đây.
Tiêu gia thiếu công tử Tiêu An Tâm đến tột cùng là bệnh bất trị như thế nào, đến nỗi Tiêu đại phu nhân nói dối giúp nàng không tiếc đối nghịch với Mẫn quý phi?
“Nghe nói Tiêu đại phu nhân xưa nay tin phật, người phật gia từ trước đến nay không nối dối, Tiêu đại phu nhân xác định đêm qua cùng người đánh cờ đích thật là Bạch gia chủ không thể nghi ngờ sao?” Vũ Thế Nhiên muốn dồn Bạch Lưu Ly vào tử địa, đây không chỉ có liên quan đến sĩ đồ của hắn, càng liên quan đến tính mạng của hắn, lần này nếu không thành công xóa đi Bạch Lưu Ly trong mắt thế nhân, hắn mất đi không chỉ là sĩ đồ của hắn mà thôi! Bởi vì người kia, hắn trăm triệu lần đắc tội không nổi!
Nên, hắn không cho phép bất luận kẻ nào trở ngại hắn, chính là Tiêu đại phu nhân cũng không được!

Mặc kệ Tiêu đại phu nhân xuất phát từ mục đích gì đến giúp Bạch Lưu Ly, Mẫn quý phi cùng người kia đều muốn Bạch Lưu Ly chết, vậy nàng thì không thể không chết! Cũng vì như vậy, Vũ Thế Nhiên lúc này mới dám bất ty bất kháng nghi vấn Tiêu đại phu nhân, cũng hách sát Vương Thời, tâm thình thịch, sợ mệnh của mình bị Vũ Thế Nhiên liên lụy.
“Tiểu thần cùng Bạch gia chủ quen biết mấy năm, chưa từng nghe nói qua Bạch gia chủ biết kỳ nghệ.” Vũ Thế Nhiên bất ty bất kháng nói, bình tĩnh tĩnh táo thái độ hoàn toàn không có như Vương Thời khiêm tốn đối với Tiêu đại phu nhân, ngụ ý của hắn quá rõ ràng, hoặc là Tiêu đại phu nhân giúp Bạch Lưu Ly, hoặc là Tiêu đại phu nhân ở trước mắt bao người nói dối bao che Bạch Lưu Ly hung thủ giết người này.
Nói chung, hắn là một mực chắc chắn Bạch Lưu Ly có tội giết người.
Nhiên vì thân phận của Vũ Thế Nhiên bày ra, muốn dưới tình huống Tiêu đại phu nhân vì Bạch Lưu Ly nói dối là chơi cờ làm bằng chứng mạnh mẽ áp sự tình đó là không có khả năng, lúc này hắn có thể làm, chỉ có thể là tiếp tục cắn chặt tội của Bạch Lưu Ly, chỉ cần đưa Bạch Lưu Ly đến Hình bộ, địa phương Mẫn quý phi trấn giữ, dù cho có nhiều Tiêu đại phu nhân hơn nữa, cũng cứu không được mệnh của Bạch Lưu Ly.
“Phò mã gia thực sự là biết nói đùa, dân phụ tuy rằng lớn tuổi chút, nhưng mắt vẫn là tốt, sẽ không đến người ngồi đối mặt với dân phụ cả đêm cũng nhìn không ra thật giả.” Tiêu đại phu nhân nghe Vũ Thế Nhiên chất vấn, chẳng những không có tức giận, trái lại cười đến ôn hòa, “Nếu nói là như vậy, dân phụ còn không bằng sớm nằm ở trong quan tài cho thỏa đáng.”
“Còn có, phò mã gia cũng không phải Bạch gia chủ, lại có thể nào khẳng định Bạch gia chủ không biết kỳ nghệ như vậy? Tài đánh cờ của Bạch gia chủ là phi thường cao, lệnh dân phụ bội phục.” Tiêu đại phu nhân ngay lúc Vũ Thế Nhiên hơi há mồm đang muốn giải thích thì vẫn không cho hắn cơ hội nói chuyện, mà là tiếp tục nói, “Đêm qua dân phụ cùng phò mã gia trong cùng một canh giờ đều nhìn thấy Bạch gia chủ, như thế cũng chỉ có thể nói chắc chắn nhất phương nhìn thấy Bạch gia chủ là giả, tại sao chúng ta không hỏi Bạch gia chủ một chút giờ tý đêm qua người ở chỗ nào?”
“Tiêu đại phu nhân. Nếu là hung thủ giết người vì bản thân lấy ra chứng cứ không ở hiện trường đều có thể tùy ý tin tưởng, còn chứng nhân có tác dụng gì?” Vũ Thế Nhiên nhìn Tiêu đại phu nhân nói cung kính, hắn lần này bày ra cục đến Mẫn quý phi đều tin, tuyệt không thể để cho bất luận kẻ nào hủy đi cục của hắn.
“Đây ngược lại cũng có đạo lý, dân phụ lớn tuổi, có chút hồ đồ.” Tiêu đại phu nhân nhẹ nhàng vỗ vỗ trán của mình, có chút xấu hổ nói, sau đó ngước mắt đảo trên người Bạch Lưu Ly, hòa khí cười nói, “Phò mã gia nói Bạch gia chủ không biết chơi cờ, dân phụ lại tán tài đánh cờ của Bạch gia chủ tốt, đã như vậy, dân phụ nghĩ, Bạch gia chủ có thể chơi cờ hay không là mấu chốt đến cùng Bạch gia chủ trong chúng ta nhìn thấy là giả, Bạch gia chủ, ngươi biết đánh cờ không?”
Bạch Lưu Ly hàm tiếu hướng Tiêu đại phu nhân hơi cúi đầu khom người, khách khí nói: “Hôm qua cùng Tiêu đại phu nhân luận bàn kỳ nghệ, đêm rất khuất vẫn cảm thấy vẫn chưa tận hứng, kỳ nghệ của Tiêu đại phu nhân tinh thâm, lệnh Luue Ly cam bái hạ phong, nếu là phu nhân không ngại Lưu Ly ngu dốt, Lưu Ly rất muốn bái phu nhân vi sư.”
“Phò mã gia nếu là không tin ta biết chơi cờ, ta không ngại để thị nữ bưng tới bàn cờ ra tự mình chơi một bàn trước mặt phò mã gia cùng Vương đại nhân.” Tiêu đại phu nhân nếu đã cho nàng một cây thang, nàng sao không thuận thế leo lên, chung quy đối với nàng hữu lực, bất quá lời nói dối của Tiêu đại phu nhân này thật là cảm xả, vạn nhất nàng không biết chơi cờ?
Tuy rằng kiếp trước nàng không biết tài đánh cờ cho lắm, nhiên Bạch Lưu Ly của thế giới này đối với kỳ đạo rất có nghiên cứu, chẳng qua là trong lòng Vũ Thế Nhiên chưa bao giờ chân chính có nàng, nên không chân chính quan tâm nàng, đến nỗi nàng biết đánh cờ cũng không biết.
Bạch Lưu Ly đối mặt với Vũ Thế Nhiên một mực chắc chắn nàng có tội không hiện thái độ hoảng loạn chút nào, phản là một bộ dáng dấp thản đãng đãng, kẻ khác phải hoài nghi nàng đến tột cùng là thực sự giết Hạ Hầu Lạc công chúa hay không.
Bởi vậy, mọi người lại nghĩ tới bản thân nghe được về một chuyện hai phiên bản của trạng nguyên phủ hôm qua, nếu Bạch Lưu Ly thực sự nhớ mãi không quên trạng nguyên, như vậy động cơ sát nhân của nàng là có thể thành lập, mà nếu nàng hôm qua thực sự là thụ yêu thỉnh của trạng nguyên tới trạng nguyên phủ, như vậy động cơ nàng muốn giết công chúa liền đáng giá hoài nghi.
Lại nhìn dáng dấp nhất phó thản đãng đãng, cùng với thái độ đối mặt trạng nguyên, chút nào nhìn không ra nàng đến tột cùng điểm nào còn đối với trạng nguyên nhớ mãi không quên đến nỗi không giết công chúa không được, ngược lại dáng dấp như nhìn người xa lạ, như vậy, nếu không phải nàng giết công chúa, còn có thể là ai không muốn sống dám đi ám sát công chúa?

Vũ Thế Nhiên nghe lời của Bạch Lưu Ly, đáy mắt hiện lên một chút hàn mang, Bạch Lưu Ly biết kỳ nghệ? Làm sao có thể? Cùng với để hắn tin tưởng cái não ngu xuẩn của Bạch Lưu Ly biết kỳ nghệ, không bằng để hắn tin tưởng thái dương mọc từ hướng tây.
Tuy rằng hắn rất muốn hạ uy của Bạch Lưu Ly trước mặt mọi người, bởi vì hắn không tin lời của Tiêu đại phu nhân, lần này mục đích của hắn tới Bạch gia là giải Bạch Lưu Ly đến Hình bộ do Mẫn quý phi tự mình vấn tội, mà không phải đắc tội Tiêu đại phu nhân, hắn còn có tự mình hiểu lấy, Tiêu gia hiện nay hắn trăm triệu lần không đắc tội nổi.
“Nếu là Bạch gia chủ muốn chơi cờ, đến Hình bộ chơi cho Mẫn quý phi xem.” Thanh âm của Vũ Thế Nhiên trở nên có chút lãnh, hắn không muốn sẽ ở Bạch phủ hao tổn thời gian với Bạch Lưu Ly, nên ném Mẫn quý phi ra, có thân phận của Mẫn quý phi áp, Tiêu đại phu nhân dù cho muốn che chở chỉ sợ chỉ sợ cũng không dám ngoài sáng cùng Mẫn quý phi đối nghịch.
Bạch Lưu Ly đang muốn há mồm, Tiêu đại phu nhân lại trước nàng một bước nói: “Như vậy, Bạch cô nương, ta liền theo người đến Hình bộ một chuyến chứng mình thuần khiết của ngươi, để tránh khỏi trên công đường ngươi không có một chứng nhân.”
“Chung quy đêm qua Bạch cô nương là ở Tiêu phủ cùng ta chơi cờ, bất kể là nguyên nhân gì, ta đều phải làm chứng nhân cho Bạch gia chủ.” Trong ánh mắt bình hòa của Tiêu đại phu nhân có tinh lệ để người không phát giác,” Không dám nói muốn thu một đồ đệ, thật thật muốn có một người cùng ta bầu bạn thường xuyên chơi cờ mà thôi.”
Tâm trạng của Vũ Thế Nhiên nghiến răng nghiến lợi, nhìn về phía Vương Thời bên cạnh tựa hồ không có phản ứng, tâm trạng khinh bỉ thật sâu, nhìn Bạch Lưu Ly nói: “Đã, Bạch gia chủ, mời đi, chớ để cho Mẫn quý phi nương nương đợi lâu, ta không muốn nhìn thấy Bạch gia chủ thụ nổi khổ da thịt không cần thiết.”
“A. . .” Bạch Lưu Ly nhẹ giọng cười nhạt, “Đa tạ phò mã gia quan tâm, ta tất nhiên sẽ bình yên vô sự từ đại môn Hình bộ đi trở ra.”
Tiêu đại phu nhân nếu khẳng đặt chân đến Bạch phủ cũng vì nàng làm chứng giả, liền đủ để chứng minh nàng tuyệt đối sẽ để cho nàng an toàn từ Hình bộ đi ra, bởi vì bản thân Tiêu đại phu nhân, chỉ sợ trong lòng đều là vội.
Bạch Lưu Ly lại đi đến bên cạnh thân Vũ Thế Nhiên đối với hắn lộ ra cười ý vị thâm trường, đem thanh âm đè thấp đến một mình Vũ Thế Nhiên có thể nghe được, “Kế tiếp, phò mã gia muốn tìm ai làm đá kê chân?”
Đáy mâu của Vũ Thế Nhiên kinh ngạc, Bạch Lưu Ly cạn tiếu cùng hắn gặp thoáng qua, một khắc đó lệnh đáy lòng Vũ Thế Nhiên sinh ra một hối hận, lúc đầu hắn vì sao không có phát hiện Bạch Lưu Ly đẹp mê người như thế? Nếu là hắn sớm phát hiện, có thể hắn liền sẽ không để cho Hạ Hầu Lạc giết nàng mà thú Hạ Hầu Lạc rồi.
Bạch Lưu Ly nữ nhân này, có thể đem nàng một lần nữa giữ ở bên người cũng không sai ——
(Luna: Ý nghĩ biến thái =.=)
Vân vương phủ.
Thái tử Hạ Hầu Sâm cùng Hình bộ thượng thư Lý Tại Đông mang toàn bộ quan binh đến ở cửa Vân vương phủ, cũng không phải là không có cho phép của Bách Lý Vân Tựu, mà là bởi vì bọn hắn ngừng ngại.
Người trong Tố thành, chỉ sợ không có mấy người dám bước vào ngôi phủ đệ này, huống chi sáng nay thấy mười cổ thi thể ở đầu pháp trường thái thị thành tây bị ánh mắt của Quỷ Vương gia giết chết, càng không có dám tới gần nơi này ngôi phủ đệ này, huống chi nói là bước vào.
Nếu nói là còn có mấy người dám tiến phủ đệ nhìn đều là một khí tử vong như vậy, vậy Lý đại nhân cùng thái tử điện hạ bọn họ đó là hai trong rất ít người, cũng may Lý đại nhân cùng thái tử điện hạ không có ra lệnh cho bọn họ cùng nhau vào phủ, mà là để cho bọn họ ở bên ngoài phủ chờ, bằng không chỉ sợ bọn họ đi vào mà ra không được.
Chỉ mong thái tử điện hạ cùng Lý đại nhân có thể đem Quỷ Vương gia hung thủ giết người hung thủ giết người xem mạng người như cỏ rác kia thuận lợi bắt, trăm triệu lần không thể xảy ra điều gì bất trắc, thái tử điện hạ là thiên chi kiêu tử, Quỷ Vương gia dù cho có gan lớn hơn nữa, cũng không dám thương tổn thái tử điện hạ mới phải.
Hạ Hầu Sâm xưa nay cũng không tin nghe đồn trên phố về mắt biết sát nhân của Bách Lý Vân Tựu, gia chi đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn tiến nhập Vân vương phủ, là dĩ bộ phạt ổn định, mà Lý Tại Đông là một thanh quan cũng không tin nhân thần quỷ phật, niên kỷ năm mươi, vóc người nhỏ gầy, cả người nhìn làm cho một loại cảm giác lão thư sinh, hết lần này tới lần khác một đôi mắt thùy của hắn lấp lánh hữu thần như binh sĩ thanh niên, mỗi đi một bước đều là đĩnh đến thẳng tắp, hoàn toàn không bị nghe đồn trên phố ảnh hưởng mà đối với hiện tại vị trí của Vân vương phủ có bất kỳ cảm giác e ngại nào, chỉ ngẩng đầu ưỡn ngực theo sát phía sau Hạ Hầu Sâm, dưới dẫn đường gia đinh gia đinh câm điếc đi đến tiền thính tiếp khách.

Gia đinh lĩnh Hạ Hầu Sâm cùng Lý Tại Đông đến tiền thính tiếp khách, Bách Lý Vân Tựu đã ngồi ở chủ vị đợi bọn họ đến, lúc này thấy hai người bước vào cánh cửa, chậm rãi đứng lên đối với hai người làm một cái thủ hiệu mời, khách khí nói: “Thái tử điện hạ cùng thượng thư đại nhân đại giá quang lâm tệ phủ, không có từ xa tiếp đón, mong rằng điện hạ cùng Lý đại nhân thứ lỗi, nhị vị, mời ngồi, Thính Phong, dâng trà.”
Bách Lý Vân Tựu hôm nay, một kiện trường bào ngân tuyến ám hoa tay áo hẹp, trên mặt mang mặt nạ hắc sắc không có ngũ quan gia chi tóc đen của hắn thùy tán ở đầu vai, xả xuống, làm cho một loại cảm giác quỷ quái không đầu, lệnh Lý Tại Đông thấy hắn mắt đầu tiên không khỏi hơi nhíu mày nhíu mày.
“Vân vương gia, hạ quan nghĩ, người ứng đương tri đạo hạ quan cùng thái tử điện hạ, hôm nay đến Vân vương phủ vì chuyện gì.” Lý Tại Đông tựa hồ rất bất mãn phản ứng của Bách Lý Vân Tựu, cự tuyệt ngồi xuống, chỉ nhìn chằm chằm mặt nạ trên mặt Bách Lý Vân Tựu nghiêm túc dị thường nói, thanh âm hồn hậu hữu lực, kẻ khác hoàn toàn tưởng tượng không ra hắn dáng vẻ thư sinh tiểu lão đầu nhỏ gầy râu mép bán hoa như vậy sẽ có thanh âm hùng hồn có thể so với võ sĩ.
Chỉ nghe thanh âm hắn lạnh lùng, trên mặt mỗi một đạo khe rãnh đều viết nghiêm túc bất cẩu ngôn tiếu, chính khí độc thuộc về nghiêm nghị của thanh quan từ trong mắt lão nhi hắn lộ ra, cùng Vương Thời Hình bộ Thị lang kia hoàn toàn cảm giác không giống nhau, thấy hắn người như vậy, mới phát giác triều đình của Trạch quốc nhất phái thanh túc.
Lý Tại Đông ngay thẳng sống lưng không muốn ngồi xuống, Hạ Hầu Sâm cũng thoải mái ngồi xuống, đưa tay nhận lấy nước trà Thính Phong đưa tới, còn mở nắp khẽ hớp nước trà nóng hổi, sau đó hàm tiếu nhìn về phía Bách Lý Vân Tựu bình tĩnh ngồi ở chủ vị đang bị Lý Tại Đông chất vấn.
Thế nhân chỉ nói Bách Lý Vân Tựu là một Vương gia vô lực vô năng có nguy với đất nước với dân, lại hầu như không ai biết, Bách Lý Vân Tựu, không chỉ có chỉ là một Vương gia uất ức khác họ mà thôi, lực lượng của hắn có lẽ sẽ đáng sợ làm cho người khác căn bản đoán không được, hắn mặc dù còn chưa rõ ràng Bách Lý Vân Tựu có lực lượng bao nhiêu, nhưng hắn biết, lực lượng của hắn tuyệt không có thể làm dễ dò xét, bởi vì người có thể để cho phụ vương cố kỵ bảy phần, văn sở vị văn.
Đây cũng là hai năm trước hắn vô ý từ trong miệng phụ vương biết được, hay hoặc giả là phụ vương làm bộ vô ý mà đem lời tiết lộ cho hắn, bởi vậy trong hai năm qua, hắn thời thời khắc khắc chú ý Bách Lý Vân Tựu thậm chí nhất cử nhất động của người trong Vân vương phủ, sau đó hắn phát hiện, Bách Lý Vân Tựu, đích xác không đơn giản.
Cùng với nói không đơn giản, không bằng nói nguy hiểm, đối với bộ tộc họ Hạ Hầu mà nói, là một nguy hiểm cực đại tồn tại, này đây hắn cần tra rõ tồn tại của Bách Lý Vân Tựu, điều tra rõ sự việc hắn cảm thấy nguy hiểm, lúc này chính là một cơ hội tốt.
Nếu là có thể thành công đưa Bách Lý Vân Tựu đến Hình bộ, vậy mười cổ tiện mệnh, liền chết có giá trị.
(Luna: Hóa ra là vậy, thâm thật)
Chỉ là, muốn Bách Lý Vân Tựu ngoan ngoãn nhận tội thúc thủ chịu trói, chỉ sợ không đơn giản như vậy.
“Bổn vương không biết bổn vương phạm vào tội gì, còn thỉnh Lý đại nhân báo cho bổn vương biết.” Bách Lý Vân Tựu nhàn nhạt mà nói, không có chút ngạc nhiên nào, phảng phất đang nói không phải là về chuyện của hắn.
“Hôm nay trời còn chưa sáng, pháp trường hoang vu ở thái thị đầu thành tây xuất hiện mười cỗ thi thể, tất cả mọi người nghi Vân vương gia giết chết, hạ quan đến quý phủ thỉnh Vương gia theo hạ quan đến Hình bộ một chuyến, hiệp trợ hạ quan điều tra án này.” Lý Tại Đông hướng Bách Lý Vân Tựu ôm quyền vừa chắp tay, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
Mắt phượng hẹp dài của Hạ Hầu Sâm chăm chú nhìn Bách Lý Vân Tựu, nhất phó dáng dấp cũng không tính mở miệng nói bất luận cái gì, bởi vì hắn đang quan sát, bởi vì lúc này còn chưa đến nông nỗi để hắn mở miệng, Bách Lý Vân Tựu nếu có lực lượng kẻ khác đoán không được, tất nhiên sẽ không ngoan ngoãn đến Hình bộ, đến lúc đó mới cần hắn mở miệng.
“Đã như vậy, vậy liền đi thôi.” Nhiên, phản ứng của Bách Lý Vân Tựu lại vượt qua xa phạm vi dự liệu của Hạ Hầu Sâm, đó là Lý Tại Đông đều kinh ngạc không thôi, hắn làm quan hơn mười năm, vì chưa từng thấy qua người không vì một câu nói làm sáng tỏ của mình ngoan ngoãn cùng hắn đến Hình bộ! Phải biết rằng, vào Hình bộ không có bao nhiêu người có thể đi ra!
(Luna: Cả ta cũng ngạc nhiên @@ nhanh như vậy đã đáp ứng rồi, hay ca có dụng ý vào cứu vương phi tương lai)
Nhãn thần của Hạ Hầu Sâm âm âm bất khả tin tưởng, phản ứng của Bách Lý Vân Tựu thế nào lại là như vậy?