Bên kia Tiểu Bạch trở về Đông viện nhưng anh chỉ nhớ tới hình ảnh tân nương của Vy Vy dù Đường Nguyệt có lải nhải gì bên cạnh anh cũng chẳng quan tâm.
Tuấn Lãng và Linh Lung xuất hiện.
“Ngữ Hành cô nương bị bắt rồi sao?” Tuấn Lãng trách vấn mọi người “Nếu bị bắt rồi thì sao mọi người lại còn ở đây, tại sao không ở lại Diệp Phủ bảo vệ Diệp thiếu gia?”
Đường Nguyệt gắt giỏng “Huynh hỏi nhiều thế? Có kẻ chết thay rồi lo gì.”
“Ai?” Tuấn Lãng hỏi
“Là con nhỏ luôn lẽo đẽo theo Tiểu Bạch đó, cô ta thay thế chô cho Ngữ hành rồi nên nếu có chết thì cô ta cũng chết thay cho Diệp thiếu gia.”
Nhận được cái gật đầu chắc nịch của Đường Nguyệt, Linh Lung và Tuấn Lãng kinh hãi nhìn nhau.
Không giải thích hai người vội tới Diệp phủ.
Đêm nay Vy Vy đang trong giấc nồng đột nhiên cô ngửi thấy mùi oán linh đâu đó ở nơi này.
Bên ngoài có một hình bóng thoắt ẩn thoắt hiện, cái bóng cứ lượn lờ bên ngoài.
Vy Vy rút ra thanh đao trấn yêu của mình ra rồi vội vã mở cửa.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Trước mặt Vy Vy là một linh hồn nữ, mái tóc cô ta tung hay xõa xuống gương mặt.
Theo phản xạ Vy Vy giơ thanh đao vào người ả ta.
Ả ta nhìn Vy Vy với ánh mắt lạ lẫm.
“Ngươi là ai chẳng lẽ là kẻ chết thay?” ả ta nhìn Vy Vy
“Còn cô là ai?”
Thế nhưng ả không trả lời
Nhận thấy nguy hiểm cho Diệp thiếu gia nếu như ả bước vào nên Vy Vy bèn nói “Ra ngoài!” Vy Vy mặt không thay đổi đuổi cô ta ra.
“Cô thật thú vị không như nhưng kẻ khác nên ta không lỡ giết cô”
Ả ta muốn bước vào phòng với chiếc móng tay vừa dài vừa nhọn, ả ta muốn tới để giết thiếu gia đang ngủ đó nhưng bị thanh đao của Vy Vy cản lại.
“Hôm nay chỉ có một người sống, cô sống hoặc hắn ta sống, cô chọn đi.”
Vy Vy đáp “Chỉ có trẻ con mới chọn, người lớn lấy hết!”
Ả bật cười “Thú vị thật đấy!”
“Người đàn ông trong kia là người của ta rồi nếu muốn giết thì tìm người khác mà giết.”
“Cho một cái tên đi.”
Vy Vy không biết nói ra ai bèn nhớ tới một người “Cô biết Ngữ Hành chứ?"
“Biết!”
“Vậy thì cô đi giết kẻ đã bắt Ngữ Hành đi, kẻ đó đáng chết.”
Đột nhiên sắc mặt cô ta thay đổi trong phút chốc “Tại sao ta phải nghe cô?”
“Thì cô đang hỏi ta là nên giết ai mà”
Ả ta bật cười “Cô tên là gì ta thấy thích cô rồi đó”
“Cô tên gì?”
“Ta là Thẩm Ngữ Lan em gái của Ngữ Hành.”
“Sao?” Vy Vy không hiểu
“Nếu đêm nay người thành thân là Ngữ Hành thì chắc chắn tỷ ta sẽ chết trong tay ta nhưng ai ngờ người xui lại là cô, nhưng quả thật ta không lỡ giết cô, cô chọn đi cô chết hay hắn ta chết!”
“Tại sao cô lại định giết tỷ tỷ của mình?”
Cô ta thản nhiên trả lời “Chẳng lẽ không được sao?”
Đúng là điên hết thuốc chữa mà.
Ngữ Lan định đánh lén Vy Vy nhưng may thay Tuấn Lãng đã tới hất ả ra xa.
“Không sao chứ?” Linh Lung hỏi thăm tình hình
Vy Vy lắc đầu vẻ mặt không hiểu chuyện gì đang xảy ra có lẽ cô không hề biết chuyện Ngữ Lan định đánh lén mình.
Tuấn Lãng đứng chắn trước Vy Vy bảo vệ cho cô, anh hướng thanh kiếm sáng loáng vào Ngữ Lan.
“Yêu nữ lần này ngươi khoanh tay chịu trói đi, lần này tên Mạc Uy kia cũng không tới cứu ngươi được đâu.”
Ả ta cười lớn “Không cần Mạc Uy ta cũng có thể giết ngươi một cách dễ dàng.”
Cứ như thế cả hai người họ xông thẳng vào đấu với nhau không biết bao nhiêu hiệp.
Ả như có kim thân hộ thể nên những vết chém của Tuấn Lãng không thể đả động được tới ả.
Thấy Tuấn Lãng mất sức dần đi Linh Lung cũng tiếp chiêu.
Nghe thấy tiếng giao tranh người nhà họ Diệp cũng lấp ló ngó nhìn.
Vy Vy thì khá lo cho Tuấn Lãng dù sao trong tiềm thức của cô vẫn khẳng định Tuấn Lãng là kiếp trước của Du Hạo.
Tưởng chừng Tuấn Lãng và Linh Lung có thể bắt được ả thế nhưng…
Đột nhiên trợ thủ của ả cũng tới chính là tên người không phải người ma không phải ma kia.
Cứ như thế thế cân bằng lại tiếp tục.
Không ngờ linh hồn ở kiếp trước lại có thể mạnh đến như vậy, đến cả tiểu tiên mà cũng khó đối phó vậy những linh hồn trước đây Vy Vy gặp qua chẳng phải đều là tép riu trong mắt họ sao, quả nhiên quay về quá khứ là điều đúng đắn nhất để học thành tài.
Tên Mạc Uy kia đánh một chưởng vào ngực Linh Lung khiến cô ngã xuống, vì để đỡ lấy Linh Lung mà dù đang dùng phép chế ngực ả ma nữ kia thì Tuấn Lãng vội bỏ ngang để đỡ cô nên bị phản lại tác dụng lại.
Cả hai ngã xuống.
“Ta quên mất nói với muội là ta đã bắt được Ngữ Hành rồi.”
Ngữ Lan vẻ mặt tức giận tát cho Mạc Uy một cái “Vậy sao huynh không nói sớm!” thế nhưng khi ả nhìn Vy Vy đang giúp đỡ hai kẻ thua cuộc kia thì lại nở nụ cười “Dù sao gặp được một kẻ thú vị coi như ta tha cho huynh. Tỷ ấy đang ở đâu, chúng ta cần sống chết cùng tỷ ấy.”
“Ta để cô ta ở căn nhà nhỏ vùng ngoại thành.”
Cả hai người họ hóa thành làn khói đen bay đi.
Tuấn Lãng cầm chặt lấy tay Vy Vy “Vy Vy ta có điều này…” huynh ấy phụt máu ra có vẻ bị nội thương rất nặng
“Huynh định nói điều gì?” Vy Vy đau lòng nhìn Tuấn Lãng chảy máu
Tuấn Lãng đặt tay ra sau gáy Vy Vy kéo cô lại gần mình để dặn dò.
Tiểu Bạch chạy vội vã từ ngoài cửa bước vào nhưng chân anh như bị dính chặt lại cửa khi nhìn thấy Tuấn Lãng và Vy Vy mặt kề mặt, huynh tưởng hai người họ đang hôn nhau nên bản thân không dám tiến tới làm phiền.