Lúc đó Nhược Hy trong phòng ngồi ngẩn ngơ trên chiếc giường nhìn vào khoảng không với ánh mắt vô hồn, bàn tay lặng lẽ đặt lên chiếc bụng có phần lớn lên của mình. Có lẽ cô đang suy nghĩ nên làm cách nào để giải quyết một cách thỏa đáng nhất, dù sao người trong cuộc cũng là cô, cô nên bảo vệ cho chính bản thân mình.
Trong đầu không biết bao nhiêu viễn cảnh có thể xảy ra nhưng chưa có một cái nào khiến cô hài lòng, bất lực chỉ có thể thở một hơi dài trong không gian linh thiêng chỉ nghe thấy tiếng đọc kinh phật của ông Triệu ngoài nhà.
…
Vy Vy và Phú An vội đưa Ngữ Hành vào nhà nhưng thần giữ cửa đã cản lại, dù có cố gắng xin nhưng thần giữ cửa cũng chỉ làm đúng nhiệm vụ của mình. Phú An đành để Ngữ Hành nằm tạm trên chiếc ghế đá trong sân nhà còn bản thân vội vã ba chân bốn cẳng vào nhà xin ông làm lễ cho phép linh hồn Ngữ Hành vào nhà trị thương.
Thế nhưng làm gì có chuyện ông đồng ý. Nhà còn có rất nhiều vị thánh làm sao có thể để một linh hồn lảng vảng nơi này.
Chiếc ghế đá chảy xuống những hàng máu đỏ, mùi tanh của máu được gió thổi lên sộc thẳng vào mũi Vy Vy, mặc dù bản thân Ngữ Hành chỉ là linh hồn nhưng linh hồn cũng có thể chết, nói cách khách chết thêm lần nữa thì cánh cửa chuyển sinh sẽ không còn.
Vy Vy dùng thuốc cố gắng cầm máu nhưng thuốc chỉ có thể chữa cho con người bình thường làm sao có thể chữa cho linh hồn.
Bất lực không biết làm thế nào thì Nhược Hy trong phòng nghe thấy tiếng động chạy ra xem nhưng chỉ thấy Vy Vy ngồi ở đó với một vũng máu, ghế đá vẫn còn đang chảy xuống sàn không ngừng.
“Vy Vy cậu sao thế?” Nhược Hy tưởng rằng Vy Vy bị thương nên vội tới đó xem.
Ngữ Hành vội hét lên “Đừng để cô ta lại gần tôi… Con quỷ đó sẽ ăn lấy linh hồn tôi mất…”
“Khoan đã Nhược Hy!” Nhược Hy bèn dừng lại “Cậu mau vào trong nhà đi, chỗ này nguy hiểm lắm.”
Nhược Hy cũng vội lùi lại không dám tiến thêm một bước.
Chẳng lẽ bản thân mình vô dụng như vậy sao?
Đã không thể làm gì lại còn mang nghiệt chủng…
Nhược Hy cứ luôn trong suy nghĩ, nội tâm cô cứ luôn dằn vặt giằng xé lấy chính mình, bản than lủi thủi đi vào trong phòng.
Từ một nàng Streamer vui vẻ nay bỗng trở thành người luôn overthinking, quả thật môi trường xung quanh sẽ ảnh hưởng tới một con người.
…
Vy Vy chỉ có thể dương mắt nhìn Ngữ Hành đau khổ, vật vã. Bởi cô là thầy pháp mục tiêu của cô chỉ có thể trấn ma trấn quỷ, chứ còn cứu người thì đây quả thật không thuộc phạm trù của cô.
Lúc đó may sao Du Hạo tới, anh cũng xắn tay áo lên giúp Vy Vy cứu Ngữ Hành. Du Hạo quả nhiên có cách, chẳng mấy chốc máu cũng ngừng chảy các vết thương cũng không hở lớn như lúc đầu nữa. Trời cũng bắt đầu trở giông, gió bắt đầu kéo tới, mây đen ngất trời xanh, báo hiệu một điều chẳng tốt lành đang tới.
Mưa chuẩn bị chút xuống thì Phú An chạy ra hô lớn có thể để Ngữ Hành vào trong nhà.
Nhờ sự giúp đỡ của Du Hạo mà Ngữ Hành đã có thể nói chuyện bình thường, cô ngồi dậy dựa vào tường vẻ mặt có chút đau đớn dùng giọng nói yếu ớt định kể cho Vy Vy nghe những gì bản thân đã gặp phải.
Vừa mới nói được răm ba câu thì ông Triệu trong phòng làm phép đi ra, thấy ông nét mặt Ngữ Hành cũng thay đổi trở nên dè dặt hơn sợ hãi hơn. Thế nhưng chẳng ai để ý nét mặt sợ hãi đó của Ngữ Hành, chỉ cô biết và ông Triệu biết.
Ông Triệu khé hắng giọng “Tất cả ra ngoài đi ông có chuyện cần nói với cô gái này.”
Ngữ Hành sợ hãi nắm chặt lấy đôi tay của Vy Vy nhưng ý ông đã quyết thì Vy Vy cũng chẳng dám cãi lại. Tất cả ra ngoài để Ngữ Hành và ông nói chuyện cùng với một cặp mắt trong phòng ngủ lén nhìn ra.
Ngữ Hành rơi hai hàng lệ trên gương mặt đau khổ, cô không can tâm ngước nhìn ông rồi hỏi “Tại sao ông lại giúp hắn?”
“Ta không giúp hắn, ta đang giúp cô.”
“Ông đưa bùa cho hắn khiến ta không thể lại gần như thế chẳng phải giúp hắn còn gì?”
Ông Triệu ngồi xuống đối diện với Ngữ Hành, ông đợi cô bình tĩnh rồi mới nói tiếp “Nhân quả báo ứng, chuyện hắn làm với chuyện cô biết chưa chắc đã đúng. Ta không phải thần tiên nhưng ta có thể ngăn cản cô làm chuyện ngu ngốc. Nếu hắn làm chuyện xấu thì cứ để nhân quả tìm đến hắn, không sớm thì muộn. Còn cô, cô không nên có dã tâm như vậy như thế chỉ có hại mình, hại người mà thôi.”
Ngữ Hành im lặng cô cắn chặt đôi môi để kìm nén ngọn lửa đang cháy trong mình, cô sợ rằng nếu bản thân phát hỏa thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Ông cũng biết tâm trạng của Ngữ Hành lúc này “Đứa cháu gái Vy Vy của ta coi cô là bạn vì thế ta cũng coi cô như là cháu gái thay vì chỉ là một linh hồn bình thường, thế nên ta không thể nào dương mắt nhìn cô đi vào con đường sai trái.”
“Ông nói thì hay lắm… ông thử là tôi đi rồi biết.”
“Tôi không biết cuộc đời cô như thế nào nhưng tôi biết rằng hiện giờ cô đang lợi dụng cháu gái của tôi.”