Mới sáng sớm trời còn chưa sáng mọi người đã hô hoán nhau tới để xem Du Hạo làm phép.
A Minh chảy máu nhiều lắm, máu chảy xuống ướt đẫm quần áo, miệng thều thào xin mọi người thả mình xuống. Nếu cứ đà này thì anh sẽ mất máu mà chết.
Vy Vy thì không thấy mặt mũi đâu hết, Du Hạo thì giả thần giả quỷ khua tay múa chân tỏ vẻ như mình đang làm phép xua đuổi quỷ dữ trên người A Minh.
Hắn ta định dùng lửa thiêu đốt ngón tay của A Minh thì đột nhiên một người phụ nữ ăn mặc xuề xòa đầu tóc rũ rượi chạy ra hất đổ toàn bộ những thứ Du Hạo làm phép.
Âm thanh rùng rợn phát ra từ người phụ nữ đó,mọi người sợ lắm họ bảo nhau hình như người phụ nữ điên này bị ma nhập.
Đột nhiên cô ta chỉ vào Du Hạo rồi nói “Hắn…chính hắn…Hắn là quỷ vương …” Nói xong ả cầm một lá bùa lấy từ trong người ném vào Du Hạo.
Du Họa không kịp trở tay nên vô tình bị lá bùa đó xoẹt trên cánh tay một vết thương nhỏ.
“Hahahahaha…” Ả ta cười lên “Xem kìa hắn bị thương rồi…Hahhahaa…”
Mọi người trong làng cũng rén khi thấy một tấm bùa bình thường khiến Du Hạo bị thương.
Hắn ta vội vàng trấn an mọi người.
Hắn cẩm lá bùa lên xem xét “Lá bùa này có chứa tà quỷ!”
“Nói láo!”
Vy Vy bước ra gương mặt tái nhợt, đi theo cô là một nhà sư mặc áo cà sa đeo chuỗi hạt.
Vy Vy giật lấy lá bùa trên tay Du Hạo “Lá bùa này tôi lấy trên chùa về nhờ bà điên ở trong làng mang tới, có sư thầy ở đây thầy có thể làm chứng.”
Sư thầy nhìn Du Hạo cũng biết hắn ta là thứ gì, thầy chỉ chấp tay không đáp, nhìn hắn một cách nhân hậu.
Du Hạo bị đuối lý nhưng hắn là quỷ vương chuyện gì cũng có thể làm.
Du Hạo giả bộ tủi thân, hắn xịt soạt mũi “Quả thật ta không phải người bình thường…”
Người dân chứng kiến ở đó vội vã sợ hãi, nhưng các bà thím, các chị chỉ thấy hắn tội nghiệp mà không thấy chút sợ hãi gì.
“Thiệt ra tôi và cô ấy…” Chỉ Vy Vy “Là vợ chồng. Cô ấy bỏ tôi đi theo hắn ta…” Chỉ A Minh “Cô ấy có thể bỏ tôi nhưng đến cả đứa con ở nhà cô ấy cũng không quan tâm…Vì thế tôi không thể làm một người bình thường được nữa, tôi phải tìm vợ của mình về…”
Những giọt nước mắt của hắn rơi xuống, từng giọt từng giọt tuôn rơi, ai lấy đều chĩa mũi dùi vào Vy Vy.
“Có chồng đẹp trai tài giỏi như vậy mà không ở lại đi ở với tình nhân…”
"Đúng là người có thì không biết chân trọng, người không có thì thèm nhỏ dãi… "
“Ngu quá, quá ngu dốt…”
“…”
A Minh thì bị trói rất đau nên không thể giải thích giúp Vy Vy, Vy Vy thì không quan tâm tiếng chửi bới của họ vội lay người sư thầy tìm cách
“Thầy… thầy làm cái gì đi…”
“A di đà phật …” Thầy chắp tay lại, dường như thầy đã nhìn thấu hồng trần. Quay ra nhắc nhở Vy Vy "Duyên hai người sẽ rất khó cắt đứt, nếu thí chủ muốn cắt mối nghiệt duyên này thì chỉ có thể nhờ vào sức của chính mình. A di đà phật… "
Thầy nói chẳng đầu chẳng đuôi rồi về chùa.
Du Hạo thì càng ngày càng có được thiện cảm của mọi người, chẳng ai còn quan tâm chuyện hắn bị thương do bùa nữa.
Vy Vy cầm lấy con dao trừ tà của mình lên để vào cổ tay, ai lấy đều nghĩ Vy Vy điên rồi, điên vì thằng bồ không thèm người chồng đẹp trai này.
"Du Hạo thả A Minh ra, nếu không tôi thà chết trước xuống hoàng tuyền đợi A Minh! "
Bị ép Du Hạo cũng thương lượng để có lợi với mình “Chỉ cần em quay về bên anh, anh sẽ cố gắng giúp cậu ta!”
Cô tức giận quát “Đến lúc này mà anh còn giả bộ nữa à? Tôi đã cố gắng cởi bỏ sợi dây nhưng không thể rốt cuộc anh đã yểm bùa gì vào sợi dây đó?”
Du Hạo nhún vai tỏ ra vô tội "Anh đâu có làm gì? "
A Minh lúc này rất yếu, dù anh có thể nghe được toàn bộ mọi thứ nhưng miệng anh thì không thể phát ra tiếng.
Mọi người vẫn tin trong người A Minh có quỷ nên không ai dám lại gần, chỉ có Vy Vy là ôm lấy anh mà lo lắng.
“Gọi bác sĩ đi!!!”
Chẳng thấy ai nhúc nhích, họ sợ hãi nhìn A Minh.
Ông trưởng làng rón rén bước ra “Cậu Du, cậu thả con quỷ đó ra liệu…”
“Ta dành cả đêm qua trói con quỷ đó lại rồi” Hắn cầm một chiếc bình rượu nhỏ đã đóng lắp lên " Con quỷ đó đã được nhốt trong này, máu của A Minh chảy xuống đã được thanh tẩy gần hết, mặc dù tháo dây hơi sớm nhưng mà mọi người yên tâm."
Ông trưởng làng vội nói “Chưa thanh tẩy hết thì tháo xuống làm gì, trói lên lại đi, thanh tẩy hết đi rồi hãy thả xuống …”
Mọi người đều nhất trí đồng tình với ý kiến của ông trưởng làng.
Vy Vy nhìn họ mà đay nghiến “Mấy người …mấy người còn ác hơn cả lũ quỷ. Làm gì có ai dương mắt đứng đó nhìn một người sống sờ sờ chết đứng chứ!!!”
Ông Đàm chậm rãi bước ra xem xét tình hình của A Minh “Cậu ta rất yếu, mau khiêng vào nhà cầm máu trước rồi đưa cậu ta lên huyện xem người ta bảo gì.”
Ngay cả ông Đàm cũng đã lên tiếng nhưng chẳng ai trong làng dám di chuyển
Du Hạo vội vàng tới giúp đỡ Vy Vy vác A Minh vào nhà thì bị cô gạt đi không khiến anh động vào A Minh.
Chỉ cần Vy Vy đồng ý quay về thì dù cô có làm gì thì tâm trạng anh cũng rất vui vẻ.
Ông Đàm khẽ nhìn Du Hạo mà chân tay bất giác run sợ, có lẽ ông đã biết được điều gì đó.
Người phụ nữ điên đó đứng từ xa mà nhìn vào trong nhà.
Ả ta đứng đó im lặng quan sát, ánh mắt kiên định dương như không hề bị điên dại như người tròn làng bảo.