Quỳ Xin Nữ Chủ Buông Tha Bổn Cá Mặn

Chương 56: Yêu là gì?



Cung Trĩ nắm điện thoại, mày nhíu chặt, nhìn bên ngoài phồn hoa không nói lời nào.

Điện thoại đã cúp máy rất lâu, nhưng Cung Trĩ vẫn không nói gì. Đây là thời đại bùng nổ thông tin, dù Cung Trĩ chưa yêu ai bao giờ, cũng biết phim tình yêu phủ sóng khắp nơi.

Yêu là gì nhỉ?

Ân, nghĩa của con với cha mẹ, quyền kiểm soát của cha mẹ với con cái.

Trả giá, hồi báo giữa nam và nữ, sự trung thành với nhau. Cung Trĩ cũng từng nghe nói rằng bên này kiểm tra điện thoại, WeChat, và tất cả thông tin cá nhân của bên kia là chuyện đương nhiên.

Nhân danh tình yêu để khống chế, bao gồm trong tiểu thuyết nam chính đối với nữ chính, cũng là như vậy.

Dường như phủ lên danh nghĩa của tình yêu, mọi tổn thương sẽ trở thành chuyện đương nhiên.

[Ký chủ, nữ chính không hề làm tổn thương cô.]

[Đúng vậy, nhưng vậy cũng không đúng.] Cung Trĩ trả lời.

[Vậy ký chủ, yêu là gì?]

Cung Trĩ im lặng rất lâu: [Tôi cũng không biết... Nhưng khiến người khác không thoải mái là không đúng.]

Ngay cả chính mình, trong lòng cũng khó chịu.

An Chi không ở lại nhà Cung Trĩ, Thẩm Dĩnh xếp cho nàng chỗ ở khác. Nhưng An Chi muốn ở thành phố A một đoạn thời gian, khoảng thời gian này, Thẩm Dĩnh phải dành rất nhiều thời gian lo cho nàng.

Thẩm Dĩnh xin lỗi với Cung Trĩ, nói rõ tình huống.

Cung Trĩ cũng có thể hiểu được.

Nhưng mà, nàng vẫn cảm thấy có hơi buồn bã.

Đây là không nên. Một người trưởng thành bình thường, nên có bạn, xã giao, người thân và người yêu. Người từng chịu tổn thương giống như Thẩm Dĩnh, người thân, bạn bè càng quan trọng hơn. Cung Trĩ hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra, nàng không nên hẹp hòi như vậy.

Tiếng bước chân truyền tới.

Cung Trĩ ngẩng đầu lên, nhìn thấy cha đi tới phía mình.

"Cha."

Cung Trĩ hô. Cung Chính Kỳ ừ một tiếng, ngồi ở trước mặt Cung Trĩ. Cung Chính Kỳ là một người đàn ông truyền thống, cần phải bảo trì uy nghiêm ở nhà, hắn tiếp xúc với Cung Trĩ không nhiều, lúc này chỉ có hai cha con, hai người đều cảm thấy có chút lúng túng.

"Thân thể của con thế nào?"

Cung Trĩ nhớ lại cảnh tượng tỉnh lại sau khi ngất, khi đó đôi mắt Cung Chính Kỳ cũng đỏ hoe, ánh mắt tràn đầy quan tâm. Sắc mặt Cung Trĩ trở nên dịu dàng: "Còn tốt, hẳn là không có gì đáng ngại."

Cung Chính Kỳ gật đầu, hai người lại im lặng, một lát sau, Cung Chính Kỳ nhìn Cung Trĩ: "Không thể chấm dứt với con bé kia sao?"

"Cha..." Cung Trĩ có chút bất đắc dĩ, nàng muốn nói mình cùng Thẩm Dĩnh không phải là quan hệ như vậy. Nhưng nàng chợt im lặng, nàng cảm giác được, nàng đối với Thẩm Dĩnh, có lẽ có khác biệt, nhưng mà trong đó rốt cuộc có bao nhiêu đặc biệt, Cung Trĩ do dự.

Nàng kinh nghiệm quá ít, lại quá mức bấu víu vào hình ảnh, sách và lý luận, vì vậy bây giờ rơi vào trên người nàng, nàng lại không tài nào xác định.

Cung Trĩ nuốt xuống lời giải thích muốn nói, sau đó nhìn Cung Chính Kỳ, yên lặng lắc đầu: "Cha, chuyện này cha không cần lo."

"..." Cung Chính Kỳ trầm mặc rất lâu, hắn nhìn Cung Trĩ, thấy dáng vẻ Cung Trĩ lại nhớ tới lúc nàng nằm ở trên giường bệnh hầu như không còn thở, hắn muốn nói lại thôi rất nhiều lần, cuối cùng mới nói, "Vậy thì tốt, cha mặc kệ. Nhưng cha chỉ có một yêu cầu, chuyện này, không cho phép truyền ra."

Cung Trĩ suy nghĩ một chút, cũng gật đầu.

Cung Chính Kỳ liền cười: "Thằng bé nhà họ Hoàng kia nhân phẩm chẳng ra làm sao, các con không nên thâm giao. Nhưng gần đây phải giúp cha qua loa lấy lệ, nhà họ Ông mới ngã, chúng ta phải tìm người có thể thay thế. Coi như con giúp cha tỏ thái độ đi."

Đương nhiên, cũng có một phần nguyên nhân là vì lót nền cho Cung Trĩ, lỡ xảy ra chuyện gì, cũng tránh bị nói ra nói vào.

"Đã xác định là nhà họ Hoàng sao?" Cung Trĩ có chút hiếu kỳ hỏi.

Cung Chính Kỳ nhìn Cung Trĩ, cũng không có nói gì, giải thích: "Còn có một nhà đang tiếp xúc chúng ta, xem ra cũng không tệ. Nhưng nhà họ Hoàng ấy mà... Biết gốc rễ, không dễ xảy ra sai lầm."

Cung Trĩ nâng cằm suy nghĩ, không nói gì. Cung Chính Kỳ biết con gái mình luôn luôn có chủ kiến, thấy bộ dáng này của nàng, cũng hơi tò mò ý nghĩ của nàng, bèn cười hỏi: "Con có ý kiến gì, nói xem?"

"Chỉ có một nhà tham dự, vậy cũng không có cái so sánh, dù biết gốc biết rễ thì có ích gì. Nói cho cùng, sản phẩm đều là cho người dùng, người khác dùng tốt, mới có thể kiếm tiền." Cung Trĩ cũng không khước từ, chỉ nói, "Con lại cảm thấy, đều thử xem, cũng không có gì không tốt."

Cung Chính Kỳ đăm chiêu, mà Cung Trĩ thì nhìn ngoài cửa sổ, lẳng lặng ngẩn người.

Bây giờ trị số hắc hóa vẫn còn, nhưng nếu biết hệ thống cùng ý thức thế giới sẽ dốc toàn lực cứu tính mạng của mình, vậy Cung Trĩ không có nóng vội nữa. Trước đây trị số hắc hóa lên cao, nàng sẽ vội vàng cuống cuồng đi dỗ Thẩm Dĩnh, chỉ vì không muốn đau khổ như lúc đột tử thôi.

Lớp gông xiềng treo trên tính mạng mình bỗng lỏng ra một nửa, cũng làm cho Cung Trĩ có nhiều thời gian để suy nghĩ những chuyện khác.

Cảnh này giống như khi mình đã từng thoát khỏi hệ thống, những hoài nghi về chính mình khi đó, sự tương tác với Thẩm Dĩnh, thỉnh thoảng sẽ cảm thấy mặt đỏ tim đập đều lập tức xuất hiện.

Cung Trĩ nâng cằm, than thở: "Hầy..."

Sau đó nàng liền bị gõ một cái: "Trẻ nít than thở gì, tài vận sắp bay đi hết rồi, nhanh đi tìm mẹ con đi."

Cung Trĩ đành sờ đầu đứng lên, lẩm bẩm: "Cha, cha muốn đánh con lâu lắm rồi phải không?"

Cung Chính Kỳ không nhịn được bật cười, sau đó lại ngừng cười, sầm mặt: "Nói mê sảng cái gì, lúc nào mới giống người lớn!"

"Dạ dạ dạ." Cung Trĩ than thở, nàng đi ra mấy bước, lại quay đầu nhìn Cung Chính Kỳ, "Cha, sau này nhà họ Ông sẽ như thế nào?"

"Ông Nam muốn giết con, cha sẽ không dễ tha cho hắn." Cung Chính Kỳ nói, "Con không cần quá lo lắng, nhà họ ngã, nhưng trong nhà vẫn còn có chút nền tảng, không chết đói được... Hay là, con cảm thấy cha nên giúp đỡ họ?"

Đối mặt với ánh mắt dò xét của Cung Chính Kỳ, Cung Trĩ lắc đầu: "Không cần, cứ như vậy đi."

Cung Trĩ xoay người.

[Trị số hắc hóa 97]

Cung Trĩ hơi dừng bước, tiếp tục đi về phía trước, coi như không nghe thấy. Nàng đi tới bên cạnh thùng rác, tiện tay ném máy nghe lén vào. Máy nghe lén trộn chung với những rác rưởi khác, phát ra tiếng, Cung Trĩ không hề để ý đến.

Trị số hắc hóa của Thẩm Dĩnh lúc lên lúc xuống, Cung Trĩ đã quen, với lại, bây giờ mạng của mình ràng buộc với thế giới, nàng cảm thấy, mình nên nghĩ về những vấn đề khác thì hơn.

Cung Trĩ ở Cung gia ba ngày mới trở về.

Mỗi ngày trị số hắc hóa của Thẩm Dĩnh sẽ thi thoảng nhấp nhô lên xuống, Cung Trĩ cũng sẽ quan tâm một chút. Bất kể là về phương diện nào, Cung Trĩ nghĩ, dù là bạn thì sao? Nàng cũng không hề muốn Thẩm Dĩnh sa vào quá khứ.

Nhưng Thẩm Dĩnh bình thường sẽ nói mình không sao, cũng hỏi Cung Trĩ lúc nào trở về. Cung Trĩ sẽ trả lời bằng giọng điệu lười biếng "Sắp rồi".

Nhưng Cung Trĩ vẫn chưa nghĩ ra mình nên đối mặt với Thẩm Dĩnh như thế nào.

Với nàng, Thẩm Dĩnh khẳng định là quan trọng, dù xét về chi phí chìm*, Thẩm Dĩnh cũng khác biệt.

(*Chi phí chìm là một thuật ngữ trong kinh tế học, mô tả những chi phí đã bị tiêu tốn trong quá khứ và không thể thu hồi lại được.)

Nhưng phần khác biệt này, xen lẫn rất nhiều thứ, Cung Trĩ có chút đoán không ra.

Hệ thống rất thức thời: [Nếu ký chủ đã thế chỗ của nam chính, hoàn toàn có thể thử yêu đương với nữ chính mà. Trị số hắc hóa hạ xuống, còn có thể cảm nhận được ý tưởng của mình, tốt biết bao?]

Cung Trĩ lắc đầu: [Vậy tôi thích Thẩm Dĩnh, phải chăng cũng là do cốt truyện an bài?]

[Ký chủ, cốt truyện chỉ thúc đẩy mọi người tập hợp, nhưng cảm xúc của ký chủ vẫn là của mình.] Hệ thống than thở, cái lý luận này nó đã nói với Cung Trĩ từ rất lâu rồi.

Thậm chí hệ thống còn có thể điều ra vẻ mặt bình tĩnh như thường của Cung Trĩ lúc ấy từ kho dự trữ của mình, nhưng loài người quả là phức tạp, khi loại chuyện huyền học này rơi vào trên người mình, Cung Trĩ liền bắt đầu suy nghĩ rất nhiều.

Nói cho cùng, nàng xuyên qua, cũng đầy khó lường, Cung Trĩ cảm thấy mình hơi...sợ.

Ba ngày sau, Cung Trĩ vẫn trở về nhà mình.

Cửa mở, là Cung Trĩ tự mở, Bò Sữa cùng Nước Chanh ùa ra, kêu meo meo với Cung Trĩ. Cung Trĩ ngồi xổm xuống xoa đầu miu miu, sau đó hô: "Em về rồi."

Trong phòng trống không, không có ai trả lời.

Không ai, Thẩm Dĩnh xin nghỉ nửa ngày, đi chơi với bạn thân của mình rồi. Cung Trĩ hừ một tiếng, vừa xoa mèo vừa nói: "Các em cũng rất cô đơn phải không, nhỏ vô lương tâm kia cũng vứt bỏ các em tự mình đi chơi sao?"

Thẩm Dĩnh nhìn video, nghe thấy câu này, nhịn cười không được: "Rốt cuộc là ai vô lương tâm."

"Cậu đang xem ai thế?"

Vừa nói, An Chi vừa chụm đầu tới. Nàng nhìn video trong camera, lại một lời khó nói hết nhìn Thẩm Dĩnh: "...Cậu... Không nhìn ra, cậu có chút biến thái nha."

Thẩm Dĩnh sững sờ, mặt cũng đỏ lên. Cô có đặt một ít vật nhỏ vào quần áo của Cung Trĩ, nhưng camera trong phòng là để trông mèo, không hề liên quan gì đến cô. Nhưng Thẩm Dĩnh vẫn hơi có tật giật mình, có điều cô rất nhanh điều chỉnh lại: "Không phải, đây là vì trông mèo. Không, không phải là vì nhìn em ấy."

An Chi nhìn chăm chú vào mặt Thẩm Dĩnh.

Thẩm Dĩnh có chút bồn chồn. Đời trước, An Chi luôn giúp cô, Thẩm Dĩnh biết quá rõ lòng nhiệt tình trong con người An Chi. Dù sống lại một đời, Thẩm Dĩnh cũng hiếm khi mất cảnh giác đối với An Chi, đối xử với nàng càng giống chính mình của kiếp trước.

Cho nên An Chi rất nhanh liền nhìn ra sự bất thường của Thẩm Dĩnh. Nàng nhìn camera, lại nhìn Thẩm Dĩnh, a một tiếng: "Em ấy chính là người cậu thích?"

Thẩm Dĩnh gật đầu bất đắc dĩ.

Cô cũng không muốn gạt An Chi, cô biết An Chi sẽ không để ý những cái này, bởi vì An Chi chính là cong.

Quả nhiên, An Chi bật cười: "Trước kia tớ cứ tưởng cậu là thẳng, không ngờ cậu là người đồng đạo à."

Thật ra Thẩm Dĩnh cảm thấy bản thân mình không có khả năng yêu ai, nhưng Cung Trĩ... Mặt cô lộ vẻ nhu hòa nhìn camera. Cung Trĩ nhọc nhằn ôm lấy Nước Chanh, Nước Chanh là con mèo vàng béo bự, béo hơn chị em của mình rất nhiều, Cung Trĩ ôm có chút cật lực.

Nhưng bộ dáng này ở trong mắt Thẩm Dĩnh cảm thấy rất đáng yêu.

An Chi cũng nhìn theo.

Kiểu camera theo dõi trong nhà này độ phân giải không cao, còn sẽ có ít kéo duỗi, nhưng vẫn có thể thấy được cô bé trong video eo nhỏ chân dài, có gương mặt đẹp hơn đại đa số người. An Chi lại nhìn vẻ dịu dàng trong mắt chị em mình, bèn hỏi: "Khi cậu nhìn em ấy, là cảm giác gì?"

"Rất đáng yêu." Thẩm Dĩnh trả lời.

"Vậy cậu xong rồi." An Chi khoa trương quơ quơ tay, trả lời trước vẻ mặt thắc mắc của Thẩm Dĩnh, "Gợi cảm không bì được với đáng yêu. Khi cậu cảm thấy em ấy đáng yêu mà không phải là gợi cảm, đã nói lên cậu yêu thật rồi."

"... Thật, thật sao?" Thẩm Dĩnh có chút sững sờ.

An Chi cười, nàng biết Thẩm Dĩnh trước kia rất khổ. Mặc dù bây giờ Thẩm Dĩnh ăn mặc đẹp, khí chất quanh người cũng hơi khác xưa, nhưng sự u ám trên người cô không chỉ không tiêu tan, ngược lại càng nồng hơn. Nếu Thẩm Dĩnh có thích ai, mà đối phương lại đáng để thích, vậy có gì không tốt chứ? Tình bạn không thể thay thế tình yêu, không thể thời thời khắc khắc bầu bạn.

Nếu có người có thể yêu Thẩm Dĩnh, có thể làm cho cô cảm thấy hạnh phúc, vậy An Chi tuyệt đối giơ hai tay hai chân đồng ý.

"Em ấy thích cậu không?"

Thẩm Dĩnh im lặng, qua một hồi lâu mới nói: "Tớ không biết..."

An Chi a một tiếng, không phải là không thích, mà là không biết. Nàng vỗ tay một cái: "Được rồi, vậy chúng ta đi thử xem."