Quỳ Xin Nữ Chủ Buông Tha Bổn Cá Mặn

Chương 64: Ồ?



Thẩm Dĩnh thực ra hơi mệt, nhưng khi nhìn thấy Cung Trĩ mở cửa xe, cô vẫn vô thức mỉm cười.

[Trị số hắc hóa 45]

Tăng lên.

Cung Trĩ hơi ngừng bước, nhưng Thẩm Dĩnh đã tiến lên, thảm lông trong tay bao lấy Cung Trĩ, làm nàng có cảm giác ấm áp. Cung Trĩ ngẩng đầu nhìn Thẩm Dĩnh, trong mắt đối phương ẩn chứa bất an. Nhưng khi nhìn về phía mình lại trở nên thản nhiên.

Bộ dáng như là lo được lo mất.

Cung Trĩ đưa tay vuốt ve mắt Thẩm Dĩnh, lại xoa xoa dưới mắt Thẩm Dĩnh.

"Ôi, phấn cả bàn tay." Thẩm Dĩnh cười, quay mặt sang bên trốn.

"Thâm hết rồi." Cung Trĩ thở dài, "Gần đây chị không ngủ à?"

"Không có gì... Chẳng qua làm nhanh cho xong." Thẩm Dĩnh dịu dàng trả lời, khi trong mắt cô không còn ác ý, vẻ dịu dàng trời cao ban cho liền lộ rõ, dường như chỉ nhìn thôi cũng có thể cảm giác được năm tháng tĩnh lặng.

Là loại năm tháng tĩnh lặng Cung Trĩ hằng mong muốn.

Cung Trĩ quay đầu, phất tay với Trương Sơn cách gần đó: "Anh Trương, tuyết lớn, mau trở về đi!"

Trương Sơn gật đầu, khóe miệng mỉm cười như bà mẹ già. Hắn luôn luôn đi theo Cung Trĩ, là người hiểu rõ nhất quan hệ của hai người, nhìn hai người rõ ràng chưa xác nhận quan hệ, mà lại cứ hành động như đôi vợ chồng già, cảm thấy vô cùng thần kỳ.

Cơ mà cũng là chuyện sớm hay muộn thôi...

Suy cho cùng, Cung Trĩ đối xử với Thẩm Dĩnh đã khác biệt ngay từ đầu, mà Thẩm Dĩnh cũng vậy.

Trương Sơn nhìn Thẩm Dĩnh vòng lấy vai Cung Trĩ, ôm nàng, thân thể hai người dính chặt, đi thẳng vào nhà.

"Hôm nay trời lạnh, đi tắm nước nóng cho ấm người trước đi." Vào cửa, Thẩm Dĩnh đẩy đẩy Cung Trĩ, cô đặt dép trước mặt Cung Trĩ, rồi cởi khăn quàng cổ, áo khoác từng chút một cho nàng, quay quanh nàng, bận rộn đến mức làm Cung Trĩ cảm thấy mình có cô vợ hiền.

"Ôi...chị đừng quay quanh em." Cung Trĩ bụm mặt, "Em cảm thấy như có thêm một cô vợ."

"Vợ thì phải quản lý em." Thẩm Dĩnh cũng cười, "Chị không phải chim hoàng yến em nuôi sao?"

Cung Trĩ trừng mắt nhìn Thẩm Dĩnh. Thẩm Dĩnh cũng nhìn nàng, cô há miệng, qua rất lâu, mới nói: "Nãy em đang nói chuyện với ai?"

"Tống Chỉ." Cung Trĩ trả lời, bỗng cười một tiếng, "Chị đang ghen à?"

Thẩm Dĩnh mím môi, chuyện cô thích Cung Trĩ đã sớm không còn là bí mật trong lúc hai người trò chuyện. Nhưng Cung Trĩ mãi không cho Thẩm Dĩnh câu trả lời.

Mà bây giờ, Thẩm Dĩnh không muốn nhẫn nhịn. Cô không muốn lúc nào cũng nghi kỵ, không muốn ánh mắt của người khác đổ dồn vào Cung Trĩ, nghĩ rằng nàng là một món mỹ vị vô chủ, ai cũng muốn cắn một miếng!

"Chị chỉ là chim hoàng yến em nuôi mà." Thẩm Dĩnh tới gần Cung Trĩ, hai tay khẽ chống, liền nhốt Cung Trĩ vào trong không gian thu hẹp: "Tiểu Cung đổng, em muốn ăn cơm trước... Hay là, ăn, chị, trước?"

Cung Trĩ sững sờ, nhìn Thẩm Dĩnh liếc mắt đưa tình với mình, nhưng đôi mắt xinh đẹp này như trời sinh chứa nước, khóa chặt lấy mình, bên trong mang theo nhiệt liệt. Giống như là lửa cháy trong nước, mềm mại, nhưng lại không màng mọi thứ muốn cuốn nàng vào trong.

"A Dĩnh..." Cung Trĩ trầm thấp hô một tiếng.

"Ừ?" Thẩm Dĩnh dựa vào gần hơn.

Các nàng đã nghe được tiếng hít thở của nhau, Thẩm Dĩnh hơi mất kiểm soát, nhưng Cung Trĩ lại rũ mắt. Người phụ nữ này luôn luôn tự chủ, Thẩm Dĩnh biết, bởi vậy cô cũng chỉ có thể thận trọng tới gần, nhưng lại không dám vượt qua giới hạn.

Nhưng Cung Trĩ lúc nào cũng chiều chuộng cô, khiến Thẩm Dĩnh cảm thấy mình giống như nhảy múa trên mũi đao, sợ hãi cảm giác đau và khoái cảm cùng tồn tại khi rơi xuống. Làm cô càng muốn tới gần, càng muốn có được mà không thể tự kiềm chế.

Thẩm Dĩnh tới gần hơn, môi gần như dính vào khóe môi Cung Trĩ, ngay cả nói chuyện cũng cẩn thận từng ly từng tí, sợ không cẩn thận sẽ đụng vào: "Được không? Ăn chị trước?"

"Em...em vẫn còn không thể hoàn toàn..."

Cung Trĩ im bặt trước ngón tay dựng thẳng của Thẩm Dĩnh. Cánh môi của họ gần sát, chỉ cách mỗi ngón tay của Thẩm Dĩnh.

"Chỉ cần trả lời, muốn hay không muốn, là được."

Cung Trĩ cảm thấy, có lẽ mình hơi xúc động, nhưng nàng đã đôi mươi, là lúc thanh xuân rực rỡ nhất, khó mà tự kiềm chế xúc động. Bây giờ người này, tay ôm tấm chân tình, nhiệt liệt và hèn mọn tới gần, Cung Trĩ cảm thấy tóc gáy mình dựng đứng, dường như có dòng điện đang tán loạn.

"Muốn."

Vừa dứt lời, giữa hai người không còn ngăn cách.

Thẩm Dĩnh tiến lên, ngang ngược hôn lên cánh môi mà cô tơ tưởng đã lâu, như sói hoang đói bụng rất lâu cuối cùng cũng nếm được thịt. Bàn tay của cô vuốt ve sau lưng Cung Trĩ, an ủi thân thể run sợ của đối phương, đồng thời giúp nàng đứng vững.

Cung Trĩ cảm thấy không gian của mình lập tức bị nén lại, bất kể là không khí hay là cái gì khác. Dường như chỉ có người trước mặt là duy nhất, là tấm gỗ nổi nàng có thể leo lên khi chết chìm, Cung Trĩ bắt lấy cổ áo của Thẩm Dĩnh, giữa mỗi lần muốn hít thở sâu, Thẩm Dĩnh đều sẽ lại tiến lên, đi cướp đoạt dưỡng khí của nàng, nuốt trọn tiếng la hoảng sợ của nàng.

Dã man đi qua, là xoa dịu nhẹ nhàng.

Tận cùng của cướp đoạt, lại là thần phục cực hạn.

Cung Trĩ bị Thẩm Dĩnh dẫn dắt, từ bị động đến chủ động, nàng cẩn thận từng ly từng tí, lại đầy cõi lòng sợ hãi. Chỉ là trong một lần ngẩng đầu nhìn, trông thấy người phụ nữ trước mắt thở hổn hển, trong mắt đều là lóng lánh nước, cho dù là một động tác nho nhỏ, mới lạ của Cung Trĩ cũng có thể làm khóe mắt Thẩm Dĩnh càng đỏ hoe.

Không biết là ai ăn hiếp ai.

Cung Trĩ nghĩ.

Trong đầu của nàng lại nảy lên ý nghĩ lúc trước.

Cô ấy thật là yêu tôi say đắm.

Khi thủy triều lắng lại, chiến trường đã di chuyển đến trên ghế sô pha. Cung Trĩ thở hổn hển, sắc mặt ửng hồng, trên trán đầy mồ hôi hột. Thẩm Dĩnh tới gần hơn, lại bị Cung Trĩ đẩy mặt ra ngoài.

Thẩm Dĩnh khẽ bật cười. Hơi thở hắt vào trong tay Cung Trĩ, để lại hơi ấm và ẩm ướt.

Cung Trĩ hơi đỏ mặt, muốn buông tay, nhưng có hơi lo lắng Thẩm Dĩnh lại đè xuống. Đang lúc khó xử, Thẩm Dĩnh duỗi tay, cầm lấy tay Cung Trĩ, nhắm mắt lại, hôn thật sâu vào lòng bàn tay của Cung Trĩ.

Cung Trĩ mở to hai mắt, Thẩm Dĩnh cười, cô nhìn về phía Cung Trĩ, khóe mắt vốn dĩ đỏ bừng còn chưa phai, ánh mắt mang theo sắc xuân, lóng lánh nước, tỏa ra vẻ đẹp nguyên bản của Thẩm Dĩnh.

"Chị..."

Cung Trĩ cảm thấy trái tim của mình bị cào ngứa, ngứa không thể tả. Thẩm Dĩnh hình như đang dụ dỗ mình? Cung Trĩ mau chóng gạt bỏ ý nghĩ này, có lẽ không phải là dụ dỗ, mà là nhất cử nhất động của cô đều tác động đến trái tim Cung Trĩ.

"Chị thích em." Thẩm Dĩnh nắm tay Cung Trĩ, tiến lên, cô nhìn vào mắt Cung Trĩ, "Chị yêu em, em có muốn, thử ở bên chị?"

Cung Trĩ mở to hai mắt, nàng không ngờ rằng Thẩm Dĩnh lại thẳng thắn như vậy. Nàng nhíu mày, hơi do dự: "Em, em..."

"Em thích chị không?" Thẩm Dĩnh nhỏ giọng dụ dỗ, thấy Cung Trĩ không đáp, lại hỏi, "Hoặc là nói, em có dục vọng với chị, đúng không?"

Cung Trĩ có chút xấu hổ, nàng quay mặt đi, bên tai đỏ ửng.

Thẩm Dĩnh nhìn lỗ tai nhỏ đỏ ngầu của Cung Trĩ, nhịn xuống dục vọng hôn lên và nhấm nháp, chỉ nói: "Chỉ cần có cảm giác, cho dù là thử một chút..."

"Là thích."

Cung Trĩ nhỏ giọng nói.

Thẩm Dĩnh dừng lại, cô có chút mờ mịt, chậm rãi nháy nháy mắt. Cung Trĩ không nghe thấy Thẩm Dĩnh đáp lại, bèn quay đầu nhìn Thẩm Dĩnh. Nàng cắn cắn môi dưới, mới lên tiếng: "Là thích. Nhưng mà, em chỉ không chắc thích đến mức nào."

"Nhưng, là thích."

Cung Trĩ còn nhớ, có lẽ ngay từ rất lâu rồi, khi nàng nhìn Thẩm Dĩnh, trong lòng phun trào luồng nhiệt, vì thế nàng còn chuyên môn tìm Khương Nhiên mượn phim về xem. Nàng còn cố gắng ăn diện để đi gặp Thẩm Dĩnh, chỉ vì sự xuất hiện của An Chi.

Nàng lúc nào cũng quá khoan dung với Thẩm Dĩnh, cũng quá dễ mềm lòng.

Nếu đây không phải là thích, vậy cái gì mới là thích chứ?

Chỉ là khi nhận ra tình cảm này nàng liền hiểu, so với những gì Thẩm Dĩnh đã cho thì nàng có thể cho dường như quá ít.

Nàng luôn luôn vô thức quy hoạch ra một phần tình cảm đồng giá trong lòng. Người khác cho ra bao nhiêu, nàng cũng phải trả lại bấy nhiêu, Cách thức ở chung này đa phần đều có thể khiến người ta cảm thấy dễ chịu, không đến mức mất cân bằng.

Nhưng tình yêu mà.

Tình yêu vốn dĩ không phải chuyện lý trí.

Thẩm Dĩnh ôm chặt Cung Trĩ, giọng cô kích động và hỗn loạn: "Không sao, chỉ cần có thích là được rồi."

"Nhưng, như vậy không phải là bất công với chị sao?" Cung Trĩ bị ôm đầy cõi lòng, dán thật chặt vào lòng Thẩm Dĩnh, nàng nghe thấy tiếng tim đập loạn xạ của Thẩm Dĩnh.

Âm thanh đó gõ vào lòng Cung Trĩ, là vui sướng, là hồi hộp.

"Không sao, em có thể dùng nhiều thời gian hơn. Tích lũy dần dần. Nhiều hay ít có sao đâu, chỉ cần em thích là được rồi."

Cung Trĩ chần chờ, nàng vươn tay, chậm rãi vòng lấy eo Thẩm Dĩnh. Thẩm Dĩnh hơi cứng người lại, ngay sau đó mềm xuống, tiện cho Cung Trĩ có thể ở trong lòng mình dễ chịu hơn.

"Được rồi."

Cô bé trong ngực phát ra thanh âm yếu ớt, có chút buồn bực không vui: "Nhưng nói không chừng em thích cơ thể của chị hơn..."

Vì cảm giác rung động và sung sướng ban nãy, cũng khiến Cung Trĩ khắc sâu ấn tượng, làm nàng cảm thấy...

Có lẽ mình không phải là lãnh cảm. Hic hic, nàng bẩn rồi.

Cằm Thẩm Dĩnh tựa vào đầu Cung Trĩ, khẽ giật giật, bị Cung Trĩ vỗ xuống: "Cằm thật nhọn, đâm đau."

Thẩm Dĩnh thoáng nâng cằm lên, đổi lại dùng gò má cọ mái tóc mềm mại của Cung Trĩ: "Thích cơ thể chị cũng không sao. Không bằng nói, chị cũng rất thích em thích cơ thể của chị."

Cung Trĩ: "... ???"

Ngôn ngữ gợi tình gì thế này, luôn cảm thấy tiếp theo sẽ nghe được ngôn từ không thể nghe được ở Tấn Giang.

Cung Trĩ không nhịn được rụt rụt, nhưng nàng lập tức lại bị ôm chặt, ôm chặt sau đó lại tách ra. Thẩm Dĩnh nhìn Cung Trĩ cười, nụ cười của cô thật dễ thương và quyến rũ, lúc này Cung Trĩ mới phát hiện, gương mặt động lòng người của Thẩm Dĩnh với biểu cảm quyến rũ như vậy, không hề mâu thuẫn chút nào, thậm chí còn mang vẻ dịu hiền, khiến người ta muốn chinh phục cướp đoạt.

"Chị còn nhớ kiếp trước em lớn hơn chị bây giờ một chút." Ngón tay Thẩm Dĩnh vuốt ve cánh môi Cung Trĩ.

Môi Cung Trĩ là màu phấn hồng, ngón tay cọ sát, cũng mềm mại như cánh hoa. Thẩm Dĩnh cười, tiến tới bên tai Cung Trĩ, giọng đè thấp mềm mỏng như tơ: "Chị ơi, có muốn nếm thử hương vị của em?"

Cung Trĩ im lặng, sau đó màu đỏ lan tràn lên cổ, nóng đỏ cả mặt.