Quỷ Y Quận Vương Phi​

Chương 192: Chăm người ốm



Ma ma quản sự bên viện Yến vương phi kêu thảm, mười đầu ngón tay bị phế, máu tươi chảy ròng ròng, không động đậy được. Bà thật hối hận, tự cho mình đúng thể hiện lòng trung thành vào lúc này. Quận vương phi mới chưởng gia, khẳng định muốn giết gà dọa khỉ, giết một răn trăm, bà chính là người nhận đao, bây giờ tay bị phế, sau này làm một phế nhân, dù quận vương phi không sai người đánh chết, cuộc sống của bà chỉ sợ không bằng heo chó.

Phó ma ma khóc ngất đi, Vân Nhiễm không có nửa điểm đau lòng, khóe miệng nở nụ cười châm chọc, ánh mắt nhìn cửa viện Mặc Thấm, xác định không có ai mới ra lệnh cho Khương ma ma: “Được rồi, kéo người đi, ba ngày không cho ăn, nếu như có thể sống tiếp để cho bà ta làm nha hoàn thô sử, nếu đã đã chết thì cho người nhà mang về.

“Ân, quận vương phi.”

Khương ma ma cung kính lĩnh mệnh, vung tay lên, phía sau có hai bà tử kéo Phó ma mam ra ngoài, trên đường đi không ít người làm nhìn thấy, kinh hồn táng đảm, hồn phi phách tán, lo lắng đề phòng, cũng có người vỗ tay tỏ ý vui mừng. Trước kia Phó ma ma không ít lần bắt nạt người khác, mỗi lần muốn nhờ bà làm việc đều phải tặng lễ vật, bây giờ tốt rồi, bà người đầu tiên quận vương phi xử lý, đáng đời.

Vân Nhiễm thu hồi tầm mắt, chuẩn bị dẫn người tới phòng khách chờ Lệ Chi. Nàng còn tưởng, mình giết bà tử kia, bà ba sẽ xuất hiện ngăn cản, tốt xấu gì cũng là người của mình, thay bà làm bao nhiêu chuyện xấu trong nhiều năm, phụ tá đắc lực, chưa tới mức thấy chết không cứu. Ai Ngờ người này không xuất hiện, chuyện này cũng chứng minh một điều, trong mắt nữ nhân này người làm chỉ như con kiến, mệnh tiện, bà không coi bọn họ là người, nên làm như không biết.

Vân Nhiễm chưa đi vào phòng khách, bên ngoài đã có tiếng bước chân, nàng dừng lại nhìn Lệ Chi dẫn theo vài tỳ nữ tới cung kính hành lễ: “Chủ tử, ta đã thông báo cho quản sự các phòng các viện, mọi người sẽ lập tức tới phòng khách, nghe chủ tử truyền đạt.”

Vân Nhiễm gật đầu, cười nhìn Lệ Chi: “Có nơi nào quản gia từ chối không?”

“Không có, hắn cung kính phái người tới các viện thông báo chuyện này.”

“Umh, xem ra hắn thức thời, cũng thông minh, vốn ta còn đang nghĩ có nên đổi quản gia.”

Vân Nhiễm thản nhiên nói, nhấc chân đi vào phòng khách, quản gia phái người đi thông báo, nàng tự nhiên cho phép bọn họ có thời gian.

Có điều nàng xử Phó ma ma, không đồng nghĩa người khác sẽ sợ hãi an phận thủ thường, ví như những người bên tây phủ, họ ỷ có lão Yến vương phi, cậy già lên mặt, không nghe mệnh lệnh của nàng. Bọn họ lại không biết, nàng không quan tâm người tới từ đâu, tất cả đều đối xử bình đẳng.

Vân Nhiễm tiến vào phòng khách, uống một ly tra, chuẩn bị chút đồ, đang định tới phía trước thì nhị nha hoàn Đào Mộc khách sáo bẩm báo: “Quận vương phi, ma ma quản sự bên người lão vương phi tới viện Mặc Thấm, nói lão vương phi mời người tới Thu Thiện Đường một chuyến.”

“Bà ta mời ta sang vào lúc này.”

Mắt Vân Nhiễm sáng lên một chút, cười ý vị thâm trường: “Đi thôi, xem lão thái thái mời ta sang có chuyện gì, về phần các quản sự, để cho bọn họ chờ đi, rèn luyện tính nhẫn nại.

Đoàn người đi về phía Thu Thiện Đường.

Tuy đã vào cuối thu, nhưng hoa cỏ trong Thu Thiện Đường vẫn rất tươi tốt, lung linh dưới ánh mặt trời, hai bà tử nhìn thấy đám người Vân Nhiễm đi tới liền cung kính hành lễ, không dám đắc tội với vị quận vương phi này.

Tuy rằng nơi đây hơi xa viện chính, nhưng tin tức vương gia để Vân Nhiễm quản gia đã sớm truyền tới, không chỉ thế những người này còn biết quận vương phi đánh giết Phó ma ma quản sự bên người Yến vương phi, nàng không nể mặt chút nào.

Tâm phúc bên cạnh Yến vương phi còn có kết cục như vậy, huống chi là bọn họ. Cho nên những người trong Thu Thiện Đường thập phần cẩn thận, nơm nớp lo sợ không dám bất kính.

Vân Nhiễm đi qua chính đường, vượt qua hành lang dài đi tới noãn các sau Thu Thiện Đường, khác với những lần trước, nha hoàn bà tử đều cẩn thận hành lễ: “Gặp qua quận vương phi.”

Lão thái thái còn phái đại nha hoàn Hồng Trù ở bên ngoài nghênh đón nàng, vừa thấy nàng tới đã hành lễ: “Nô tỳ gặp qua quận vương phi, lão vương phi đang chờ người.”

Vân Nhiễm gật đầu đi theo Hồng Trù, vừa vào thấy lão vương phi đang ngồi chính giữa, mặc áo dệt kim màu nắng, đầu đội ngạch phỉ thúy, búi tóc cắm một cây trâm lục bảo, trông qua rất có tinh thần, thấy Vân Nhiễm bước vào, ánh mắt sáng lên, tràn đầy ý cười nhiệt tình tiếp đón.

“Nhiễm Nhi tới đây.”

Vân Nhiễm quét mắt nhìn mọi người trong phòng, ngoại trừ lão thái thái còn có nhị phu nhân chi thứ hai Triệu thị, Yến Vi mặt trắng hồng hào, mắt hạnh có hồn, tuổi còn nhỏ đã là mỹ nhân bại hoại, đang mỉm cười nhìn Vân Nhiễm nhu thuận gọi: “Đại tẩu.”

Vân Nhiễm cười gật đầu với nàng, nhìn Yến Vi nàng lại nhớ công chúa Chiêu Dương Sở Y Y, không biết gần đây nha đầu đó ở trong cung thế nào? Còn có hoàng hậu? Nữ nhân Lam Tiểu Lăng leo lên vị trí Đức phi sẽ không gây bất lợi tới bọn họ chứ.

Vân Nhiễm vừa nghĩ, vừa hành lễ với lão vương phi: “Gặp qua tổ mẫu.”

“Đứng lên, ngồi đi.”

Lão Yến vương phi khách sao, Hồng Trù nhanh chóng ra ngoài mang tới vài món điểm tâm đặt bên cạnh Vân Nhiễm, đậu tây cuốn, bánh gạo nếp, mật mạn song tầng, bánh cúc hoa phật tủ, trà Long Tĩnh, tất cả rất ngay ngắn, thể hiện sự kính trọng với Vân Nhiễm.

Nàng cười như có như không, lão thái thái gọi nàng tới chỉ vì chuyện này?

“Không biết tổ mẫu mời ta tới đây có chuyện gì?”

Vân Nhiễm bưng trà Long Tĩnh Tây Hồ lên nhấp một ngụm, cũng không động tới điểm tâm. Yến Vi lại sáng mắt nhìn chằm chằm vào chúng, Vân Nhiễm cười cười vẫy tay gọi nha đầu sang ăn.

“Ăn ngon sao?”

“Rất ngon.”

“Ăn từ từ kẻo nghẹn.

Vân Nhiễm khẽ vỗ lưng nha đầu Yến Vi, sau đó nhìn lão vương phi, nhướng mày hỏi: “Tổ Mẫu! Nếu không có chuyện gì, ta muốn...?”

Vân Nhiễm chưa nói hết lời, lão vương phi đã cắt ngang: “Nhiễm Nhi, ngươi mới vào phủ, còn chưa quen thuộc với tình hình trong nhà, vương gia giao trọng trách quản gia cho ngươi tuyệt đối hông phải là chuyện tốt. Đừng nghĩ mình là quận vương phi, trong đám nô tài có một số người ỷ vào tổ tông ở Yến gia, không ngại làm khó ngươi, gây chuyện, tổ mẫu nghĩ để ngươi gánh vác chuyện này thật thiệt thòi, nên gọi ngươi tới đây hỏi một chút?”

Vân Nhiễm cười nhẹ nhàng, trong lòng hiểu rõ một hai, lão thái thái nhằm vào quyền chưởng gia, nhưng tuyệt đối đừng hòng cướp quyền trên tay nàng. Vân Nhiễm lạnh nhạt: “Là ý của phụ vương, nhị đệ bị thương, mẫu phi cần chăm sóc hắn, cho nên phụ vương tạm thời để ta quản gia.”

Ánh mắt lão Yến vương phi hơi tối lại, trong lòng thầm mắng con mình, nghiệt tử, quyền quản gia quan trọng như vậy lại không thông qua bà, trực tiếp giao cho con dâu mới vào phủ, trong mắt hắn còn có lão nương như bà sao?

Yến vương gia không giao quyền quản gia cho lão vương phi là vì, trước kia mới vào phủ không lâu mọi chuyện trong phủ do lão vương phi quyết định. Bà không chững đón chi thứ hai về, còn cầm đồ mang đi giúp đỡ Triệu gia, sau đó bị lão vương gia phát hiện, giận dữ tước bỏ quyền quản gia của bà, giao cho Yến vương phi.

Vì nguyên nhân sâu xa đó, nên Yến vương gia chưa từng nghĩ giao quyền quản gi cho lão vương phi.

Lão Yến vương phi căm tức không thôi, nhị phu nhân khẽ ho khan một tiếng, nhắc nhở bà bà, bây giờ không phải lúc tức giận, trước mắt phải lừa lấy quyền quản gia trong tay Vân Nhiễm, tới lúc đó đại bá có muốn nói cũng không được.

Lão Yến vương phi hồi thần, nhìn Vân Nhiễm cười nói: “Nhiếm Nhi, gần đây sức khỏe tổ mẫu không tệ, nếu ngươi không chê, ta có thể giúp quản gia, ngươi theo tổ mẫu học tập một chút, sau này sẽ dễ dàng hơn.”

“Tổ mẫu, ta quên nói với ngài một chuyện, lúc còn ở phủ Vân vương ta vẫn quản lý mọi chuyện trong phủ, cho nên quản gia với ta không phải là chuyện khó.”

Vân Nhiễm dễ dàng trả lời, khiến lão vương phi tối măt, trong lòng âm ỉ tức giận.

Nàng đã muốn đứng dậy, liếc mắt nhìn lão vương phi cùng nhị phu nhân, hào phóng lên tiếng: “Tổ mẫu cùng nhị thẩm từ từ nói chuyện, ta còn có việc cần làm.”

Nói xong, nàng xoay người làn váy lay động, tao nhã xinh đẹp rời khỏi noãn các.

Lão vương phi giận đen mặt, nửa ngày không nói câu nào.

Không ngờ đi tới cửa Vân Nhiễm dừng lại, nhìn lão vương phi cùng nhị phu nhâ: “Phải rồi, bây giờ ta quản gia, sẽ không nhân từ nương tay, bất kể là ai nếu rơi vào tay bản cung, không chết cũng tàn phế.”

Nháy mắt sắc mặt Vân Nhiễm âm u như vực sâu vạn trượng, lạnh lẽo tới cực điểm.

Hai người kia khẽ rùng mình, Vân Nhiễm đã dẫn người đi rồi, nhị phu nhân vung tay tát vào mặt nữ nhi: “Ngươi ăn, đồ tham ăn, quay về ta cho ngươi ăn không khí.”

Yến Vi không rõ mình ăn đồ lại chọc tới mẫu thân, lão vương phi nghe thấy cháu khóc, trong lòng hơi bực trừng mắt liếc Triệu thị: “Ngươi đánh nha đầu làm gì.”

Triệu thị nhìn lão vương phi: “Mẫu thân, người xem chuyện này nên làm thế nào.”

“Còn làm thế nào nữa, an phận chút đi, nữ nhân kia không phải người tốt, không có việc gì đừng đi trêu chọ nàng, chỉ sợ nàng ta nói được làm được, nữ nhân này rất tàn nhẫn.

Lão vương phi không biết nên làm thế nào, chỉ thầm mắng con mình, nghiệt tử không giao quyền quản gia cho bà.

Mắt nhị phu nhân lóe lên, bà không cam lòng, lão thái thái quản gia cùng quận vương phi quản gia là hai chuyện khác nhau, hơn nữa nàng không tin ma ma quản sự trong viện lão thái thái không đi, nữ nhân kia dám đánh vào thể diện của bà.

Nhị phu nhân đáp ứng, kéo Yến Vi đi ra ngoài.

Trong phòng khách phủ Yến vương, tiếng nói chuyện ồn ào không ngừng, cơ bản quản sự các phòng đã tới đủ. Trước đó thủ đoạn Vân Nhiễm trừng phạt Phó ma ma bên người Yến vương phi đã truyền đi khắp nơi, khiến mọi người tỉnh nlaij, không ai dám tùy tiện thiệu thân, quận vương phi là nữ nhân ngoan độc lợi hại. Đắc tội nàng, bọn họ không chịu nổi, Phó ma ma chính là minh chứng rõ ràng, nghe nói chẳng những bị tát hai mươi cái, còn phế một đôi tay, sau này chính là đồ bỏ.

Dù Yến vương phi có thể nắm lại quyền quản gia, cũng không thể tiếp tục dùng bà.

Cho nên trước mắt, bọn họ vẫn nên thông minh một chút, quản sự các phòng nhắc nhở nhau, trăm ngàn ần không cần chọc giận quận vương phi.

Mọi người đang nói chuyện náo nhiệt, liền nghe thấy giọng quản gia: “Quận vương phi tới.”

Tất cả phòng khách im bặt tiếng nói chuyện.

Ngoài cửa một bóng dáng thướt tha yêu kiều đi tới, váy theo trăm hoa, áo màu hồng cánh sen, đầu vấn vãn vân kế, chính giữa cắm một cây trâm phượng, khẽ lay động ánh sáng vàng long lanh, hoa lệ, trước trán rủ xuống một viên ngọc bích rực rỡ rọi lên khuôn mặt kiều diễm quý khí phi pàm, giống như thần tiên khiến mọi người nhìn ngây người.

Tới tận khi Vân Nhiễm tiến vào giữa phòng, ngồi xuống, Lệ Chi không kiêu ngạo không siểm nịnh lên tiếng: “Được rồi, các vị quản sự có thể chào.”

Mọi người đột nhiên tỉnh lại, trong lòng thầm khen quận vương phi thật sự thủy linh mỹ lệ, giơ tay nhấc chân đều quý khí không kém công chúa hoàng thất, một thân uy nghi kinh sợ lòng người.

Quản gia dẫn mọi người tới chào, không ai dám có chủ ý quái dị.

“Nô tài/Nô tỳ gặp qua quận vương phi, quận vương phi vạn phúc.”

Xem ra những người này không phải kẻ ngốc.

“Các vị đã nghe nói, phụ vương hạ lệnh, bắt đầu từ hôm nay phủ Yến vương tạm thời do bản cung quản lý, dựa theo lý triều nào thần náy, bản cung sẽ xóa bỏ các chức quản sự trước kia.”

Vân Nhiễm vừa nói xong, mọi người bàn tán, hoảng sợ, đúng vậy, triều nào thần náy. Bọn họ đều là người của Yến vương phi, bây giờ quận vương phi nắm quyền, theo lý nên hạ bọn họ sau đó đưa người của mình lên.

Vân Nhiễm khẽ cười, bưng trà lên uống.

Một chiêu này của nàng, như ban cho bọn họ một khối đường, cũng đánh bọn họ một đòn, nếu ai cảm thấy đường kia ăn được thì nuốt xuống.

Có người đứng ta biểu thị lòng trung thành: “Quận vương phi, nô tỳ nhất định nghe theo sự sắp xếp của người, tuyệt không trái ý.”

“Đúng vậy, nô tỳ là người của phủ Yến vương, bất kể ai nắm quyền, chúng nô tỳ đều tận tâm chờ sai bảo.”

‘Xin quận vương phi tin tưởng, nô tỳ tuyệt đối không làm trái ý người.”

Lúc mới bắt đầu còn có người muốn trút giận cho quận vương phi, kiên định đi theo bà, chờ ngày lại lên đài. Nhưng bây giờ mặt hồ nổi sóng, lợi ích ngay trước mặt, ai cũng không dám lấy địa vị của mình ra làm trò đùa, quản sự vương phủ, tiền nhiều, người lám còn ân cần với bọn họ một chút, nếu bây giờ bị xóa bỏ chuyển sang làm việc nặng ai cũng không chịu được.

Vân Nhiễm buông chén trà: “Bản cung tạm thời chưa xóa bỏ, nhưng nếu có người vì cái gọi là trung thành tận tâm, tự nguyện để cho bản cung thu thập, ta cũng không khách sao. Có điều các ngươi tự nghĩ chức vụ quan trọng, hay trung thành quan trọng.”

Giọng Vân Nhiễm tuy nhẹ, nhưng vẫn mạnh mẽ truyền vào tai mọi người.

Ai cũng suy nghĩ tính toán, nhớ tới thân phận của Vân Nhiễm, muốn bóp chết bọn họ dễ như giết một con kiến.

Mọi người thông suốt đồng thanh lên tiếng: “Nô tài, nô tỳ tuyệt đối nghe theo quận vương phi.”

Vân Nhiễm gật đầu, trầm giọng: ‘Ta không hạ bệ các ngươi, nhưng nếu ai gây chuyện, cũng đừng trách ta. Còn nữa sau này ta sẽ phái người giám sát, nếu để ta tra ra có người muốn làm thiêu thân, sẽ không đơn giản chỉ là xóa bỏ chức vị mà trực tiếp đánh chết. Từ giờ trong các phòng các viên, nếu có người gây sự, không những người gây chuyện bị cắt giảm ngân lượng, quản sự cũng bị cắt.”

Vân Nhiễm lạnh lẽo lên tiếng, mọi người rùng mình, không ít người sợ hãi càng thêm lo lắng, mình cũng bị trừ tiền, mỗi thàng được năm lượng hai, cắt giảm thì còn bao nhiêu.

Vân Nhiễm nhìn nhiều người sợ hãi lại ôn hòa lên tiếng: “Nhưng nếu nghiêm túc làm việc, không gây chuyện, an phận công tác, bản cung sẽ không bạc đãi, mỗi tháng sẽ có người khảo sát các phòng, quản sự biểu hiện tốt, mỗi tháng ngân lượng được tăng gấp đôi.”

Câu cuối cung hấp dẫn lực chú ý của mọi người, ngân lượng tăng gấp đối.

Đối với các quản sự mà nói, ngân lượng gấp đôi đại biểu cho chuyện gì, đó chính là cuộc sống của mình gấp hai lần cảnh giới của người khác.

Phía dưới một mảnh nghị luận, hiện tại ngân lượng của các quản sự là năm lượng hai, gấp đôi chính là mười hai.

Vân Nhiễm quét mắt nhìn các quản sự, đại khái khoảng hai mươi người, chẳng sợ cả hai mươi người đều tăng lên gấp đôi, mỗi tháng cũng chỉ mất thêm một trăm lượng bạc.

Mọi người cao hứng bàn tán, giống như đã quên mất trước đó Vân Nhiễm từng nói nếu có người làm gây sự ngay cả quản sự cũng bị phạt. Bây giờ mọi người chỉ chú ý tới tiền thưởng, làm tốt ngân lượng tăng gấp đôi, ai ai tinh thần cũng nở rộ, sáng lạn.

Vân Nhiễm lên tiếng: “Tất quản gia, điểm danh một chút, xem có ai vắng mặt.”

Ánh mắt Tất quản gia sắc bén, nhanh chóng lên tiếng: “Bẩm quận vương phi, trước đó nô tài đã kiểm tra một chút, các phòng đều tới đây, chỉ còn thiếu Phó ma ma bên người Yến vương phi, ngoài ra còn có quản sự trong viện lão vương phi.”

“Ồ!” Vân Nhiễm nhướng mày, vừa rồi lão thái thái mới gọi nàng qua gõ một phên, không ngờ liền làm ra chuyện như vậy, tỏ vẻ bất mẫn với mình sao?

Vân Nhiễm nở nụ cười, phất tay ra lệnh cho Tất quản gia: “Đi, ngươi dẫn theo hai người đích thân đi mời.”

Tất quản gia lập tức lên tiếng, dẫn theo hai người đi mời quản sự Thu Thiện Đường.

Mọi người im lặng ngắm nhìn quận vương phi đang ngồi ngay ngắn, ung dung quý khí, ngẩng đầu cúi đầu đều đoan trang, như thần tiên, chỉ là thủ đoạn rất tàn nhẫn, vừa ra tay đã phế tay của Phó ma ma. Quản sự viện lão vương phi lại cố ý làm khó nàng, có khi nào quận vương phi nổi bão, hay là nể mặt lão vương phi chuyện to hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có.

Người người nhỏ giọng thì thầm, nhưng đã số đều nhắc tới chuyện ngân lượng tăng gấp đôi, dù có chuyện phạt tiên, nhưng không mấy ai để ý.

Vân Nhiễm uống trà ngồi chờ đợi.

Tất quản gia rất nhanh đã trở lại, một bóng người béo ục ịch, mặc áo hoa xanh cùng giày vải đi vào, tóc vấn bàn kế, cắm hai cây trâm, mặt mũi hiền lành tươi cười đi tới trước mặt Vân Nhiễm: “Quận vương phi, lão nô bồi lão thái thái một lát nên chậm trễ, quận vương phi đừng trách, sau này lão nô không dám.”

Vân Nhiễm miễn cưỡng nâng mắt nhìn ma ma quản sự, mắt bà ta lóe lên không dám đối diện với nàng, rõ ràng có điểm khác thường, Vân Nhiễm nhếch miệng, đột nhiên đập mạnh tách trà xuống mặt bàn, phát hỏa với Tất quản gia.

“Tất quản gia, ngươi có phái người đi báo với người trong viện lão vương phi, bản cung mời mọi người tới.”

Tất quản gia ngẩn ra nhanh chóng bẩm: “Quận vương phi, nô tài đã phái người đi.”

Dứt lời, hắn nhìn một đám bà tử: “Hạ ma ma, trước đó ta phái ngươi tới Thu Thiện Đường thông báo, đã làm chưa.”

Hạ ma ma sợ trắng mặt, nhanh chóng bước ra khỏi hàng bẩm báo: “Bẩm quận vương phi, nô tỳ đích thân tới Thu Thiện Đường báo cho Phòng ma ma.”

Phòng ma ma chính là ma ma quản sự trong viện lão vương phi, giờ khắc này thấy vẻ mặt Vân Nhiễm lạnh như băng, trong lòng sợ hãi, bất an, cố gắng tươi cười: “Quận vương phi, các nàng đã báo với lão nô, vừa rồi lão nô hầu chuyện lão vương phi, nên mới chậm trễ một chút.”

“Ồ!” Vân Nhiễm nhướng mày, nhìn chằm chằm Phòng ma ma, bà ta sợ hãi, chân hơi mềm, trong lòng hối hận, vì sao nghe lời nhị phu nhân cố tình làm khó quận vương phi. Trước đó nàng ta đã đánh giết Phó ma ma bên cạnh Yến vương phi, sao mình còn chưa hiểu.

Huống chi lão vương phi cũng không nói để mình làm khó quận vương phi, đây là mình tự tìm sao? Phòng ma ma sợ hãi không dám nhìn Vân Nhiễm.

Vân Nhiễm cười khẽ, ôn hòa nhỏ nhẹ: “Phòng ma ma, theo lý mà nói, ngươi là người bên cạnh lão vương phi, ta nên kính. Nhưng ngươi phải biết, lúc này ta nắm quyền quản gia, cần người để tăng nhuệ khí, bản cung nghĩ đánh một Phó ma ma đã đủ để cảnh cáo. Nhưng ngươi thì sao, tự bước lên lưỡi đao, không thể trách bản cung. Giống như ngươi nói, ngươi hầu chuyện lão vương phi. Nhưng từ lúc bản cung ra lệnh đã khoảng một canh giờ, bản cung cũng tò mò ngươi nói chuyện quốc gia đại sự gì với lão vương phi, cần nhiều thời gian như vậy.”

Dứt lời, Phòng ma ma không chịu nổi áp lực, quỳ xuống xin tha: “Quận vương phi tha mạng, sau này nô tỳ không dám.”

“Ngươi nhớ kỹ cho ta, bản cung vĩnh viễn không có sau này, sai chính là sai, đừng nghĩ chuyện cầu xin tha thứ, nhất là cố tình phạm sai lầm.”

Vân Nhiễm nhìn Khương ma, trầm giọng ra lệnh: “Kéo ma ma này xuống, đánh ba mươi gậy, nếu còn sống mang về Thu Thiện Đường.”

“Ân,” Khương ma ma đáp lời, bà vung tay lên vài nha hoàn bà tử thô kệnh lao tới kéo Phòng ma ma ra ngoài.

Bà ta không hiểu cầu xin tha thứ: “Quận vương phi tha mạng, nô tỳ không dám, nô tỳ không dám.”

“Đánh mạnh cho ta, tất cả mọi người mở to mắt ra nhìn, bất luận kẻ nào phạm lỗi, đừng mong chạy thoát, nhất là cố tình gây chuyện.”

Trong phòng nghị sự một mảnh tĩnh lặng, không ai dám ho ho tiếng nào, người người kinh khủng.

Quận vương phi quản gia, liên tục đánh giết hai người, con đều là tâm phúc của Yến vương phi cùng lão vương phi. Giờ khắc này mọi người đều nhớ kỹ, không cần gây chuyện, không cần chọc vào quận vương phi.

“Được rồi, tiếp theo bản cung nói vài lời, hy vọng sau này mọi người cố gắng làm việc, an phận thủ thường, không cần gây chuyện làm tốt chức trách của mình. Không nên có ý đồ khác, các ngươi là người phủ Yến vương, bất kể ai nắm quyền, đều không liên quan, các ngươi cần trung thành với phủ Yến vương chứ không riêng người nào. Nếu các ngươi còn chưa hiểu rõ, vậy cách cái chết không xa.”

Nói tới đây Vân Nhiễm dừng lại, Sơn Trà lập tức dâng tới một ly trà, nàng nhấp một ngụm.

Mọi người nghe tiếng roi đánh bên ngoài, cùng tiếng kêu thê thảm, liền sợ hãi nhanh chóng nói: “Nô tài/ Nô tỳ nghe theo quận vương phi sai khiến.”

Vân Nhiễm vừa lòng gật đầu, buông chén trà ra gọi Khương ma ma tới: “Đây là Khương ma ma, chưởng quản hình đường, sau này ai phạm lỗi sẽ giao cho ma ma xử phạt.”

Khương ma ma mỉm cười tiêu sái đi tới, dõng dạc lên tiếng: “Xin mọi người chiếu cố.”

Người làm toát mồ hôi, có người sợ hãi nhìn bà, vóc dáng cao lớn rất tuy hiếp, vừa nhìn đã sợ.

Vân Nhiễm vừa lòng gật đầu, lại nhìn Lệ Chi: “Lệ Chi là đại nha hoàn bên người bản cung, sau này là đại quản sự nội viện, các ngươi có chuyện bẩm báo với nàng trước, nàng sẽ báo lại cho bản cung.

Mọi người quét mắt nhìn Lệ Chi, trải qua một thời gian rèn luyện, cực kỳ trầm ổn, không kiêu ngạo không siểm nịnh lên tiếng: “Hy vọng sau này các vị tận tâm làm việc, vạn sự nhân hòa, nếu có chuyện gì có thể báo cho ta, ta sẽ tận lực phối hợp giúp đỡ.”

“Gặp qua Lệ Chi cô nương.”

Lệ Chi gật đầu.

Vân Nhiễm liếc mắt nhìn mọi người, trai qua một lần uy hiếp, bây giờ đã an phận hơn nhiều, về phần đám người có tâm tư khác, nàng sẽ từ từ thu thập.

Bên ngoài cửa, hai ma ma kéo Phòng ma ma máu chảy đầm đìa vào, Vân Nhiễm liếc một cái nhìn Tất quản gia: “Đưa người về viện lão vương phi, phải rồi, nói với lão thái thái để cho ngài tuyển lại một ma ma quản sự khác, lão bà này không thể tiếp tục làm quản sự.”

“Lão nô lập tức đi.”

Tất quản gia không dám sơ ý, ngay cả Phòng ma ma quận vương phi còn không sợ, thì sợ ai?

Vân Nhiễm đứng dậy phất tay, ý bảo mọi người giải tán, chính mình dẫn người trở về viện Mặc Thấm.

Bên Thu Thiện Đường, Phòng ma ma bị đưa về rất nhanh đã tới tai lão vương phi, bà nổi giận đùng đùng.

“Ngay cả người của ta, nàng cũng dám động.”

Lão vương phi nghẹn thở, Phòng ma ma luôn là quản sự bên người bà, giờ bị đánh máu tươi đầm đìa, không thể động, bà ta nhìn lão vương phi gào khóc: “Lão vương phi, lão nô không thể tiếp tục hầu hạ người, không thể làm việc cho người.”

“Khốn khiếp, đám làm ra chuyện như vậy, ta muốn đi hỏi một chút, ai cho nàng lá gan.”

Nhị phu nhân đắc ý nở nụ cười, hừ nàng muốn để lão thái thái đấu với quận vương phi, như vậy có thể đoạt quyền quản gia.

Có điều lão thái thái đi vài bước liền dừng lại, bà nhớ lời trưởng công chúa từng nói, nếu còn bắt nạt nghĩa nữ của nàng, nàng sẽ phơi bày từng chuyện xấu của bà ra, để cho người người đều biết.

Lão vương phi dừng bước, bất kể thế nào bà cũng không muốn để lộ chuyện cũ năm xưa. Bà mạnh cả đời, không thể để tới khắc cuối bị người đời chỉ trỏ, nếu chuyện này lộ ra, dù thật sự nắm quyền quản gia, cũng bị người ta nói xấu sau lưng.

Nếu Vân Nhiễm tình nguyện giao quyền, bà có thể cầm. Nhưng bây giờ phải đoạt lấy, con bà không ủng hộ, Vân Nhiễm không phải kẻ hiền lành, nàng dám đánh ma ma quản sự của bà chính là cảnh cáo, nếu tìm nàng gây chuyện, nàng nhất định không để yên.

Nhị phu nhân thấy sắc mặt lão thái thái thay đổi, sợ bà không chịu đi tìm Vân Nhiễm tính sổ, nhanh chóng nháy mắt với Phòng ma ma.

Phòng ma ma khóc lên: “Lão vương phi, nô tỳ nói quận vương phi nể mặt ngài, tha cho nô tỳ một lần, nhưng quận vương phi không thèm để ý, chẳng những ra lệnh cho người đánh nô tỳ. Còn lệnh cho nô tỳ về nói với lão vương phi tuyển ma ma quản sự không, nàng rất xem thường lão vương phi.”

Triệu phu nhân lập tức tiếp lời: “Mẫu thân, quận vương phi quả thật khinh người quá đáng, sao có thể đánh người của mẫu thân, nàng cũng quá kiêu ngạo, cho dù là đại tẩu cũng không dám động tới người của ngài nha.”

Phòng ma cùng Triệu phu nhân hợp xướng, đáng tiếc lão phu nhân đã bình tĩnh lại, bà nhìn Phòng ma ma lạnh giọng: “Nàng gọi người tới phòng nghị sự, vì sao ngươi chậm trễ một canh giờ mới tới, thời gian dài như vậy ngươi làm gì?”

Phòng ma ma cả kinh, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn nhị phu nhân, không dám nói là bà ta kéo mình đi uống trà, là nhị phu nhân bảo bà hạ thanh thế của quận vương phi.

Nhị phu nhân muốn lên tiếng, lão vương phi vừa liếc mắt đã nhìn ra ảo diệu trong đó, sắc mặt trầm xuống. Nghĩ triệu phu nhân lòng như lửa đốt nhìn quận vương vương phi quản gia, không nói ai cũng hiểu, lão vương phi lạnh lùng.

“Đừng tưởng ta không biết ngươi đánh bàn tính gì, nghĩ ta hồ đồ rồi đúng không? Ngươi muộn lòng muốn ta quản gia, rõ ràng muốn chiếm tiện nghi từ ta, ngươi chết tâm đi. Còn nữa, sau này dám sai người làm loạn, liền cút ra ngoài cho ta.”

Lão vương phi căm tức, con lớn vì sao không cho bà quản gia. Còn không phải vì có một lần bà ốm, để cho nhị phu nhân nắm quyền một chút, ai ngờ nữ nhân này tham lam, sau bị con lớn phát hiện, nên mới đoạt lại quyền, bây giờ nàng ta lại muốn đánh chủ ý.

Lão phu nhân càng nghĩ càng tức giận, chỉ vào nhị phu nhân bốc hỏa: “Ngươi! Cút ra ngoài cho ta, còn có ngươi, tự tìm chết, không có sự đồng ý cảu ta liền cùng nhị phu nhân làm ra chuyện như vậy, người đâu, kéo Phòng ma ma xuống.”

Phòng ma mặt xám như tro tàn, trong lòng tuyệt vọng không thôi. Sớm biết như vậy, bà không nghe lời nhị phu nhân, tự diệt tiền đồ. Chờ bà khỏe lại, quản sự Thu Thiện Đường vẫn là mình sao. Huống hồ quận vương phi đã hạ lệnh lão vương phi tuyển quản sự mới.

Phòng ma ma vừa đi vừa khóc nhanh chóng bị người kéo ra ngoài.

Trăn Viên.

Yến Trăn còn chưa tỉnh lại, sắc trời đã hơi tối, trong phòng chưa thắp đèn, Tiêu Dĩ Nhu ngồi bên cạnh nắm chặt tay con, không dám buông ra. Bà sợ chỉ cần thả ra sẽ giống như năm đó mất đi Yến Thần. Cuối cùng hắn vẫn nhắm mắt, vĩnh viễn không nhìn bà.

Bên ngoài có người đi tới, đại nha hoàn Nguyên Sương bên người Yến vương phi nhanh chóng bẩm báo: “Vương phi, bên nghị sự đường đã xông, tất cả mọi người đều bị quận vương phi kinh sợ, nàng chẳng những đánh Phó ma ma, còn đánh cả Phòng ma ma bên Thu Thiện Đường, nhưng lão vương phi không đi tính sổ với nàng.”

Nữ nhân trong phòng tức nhỏ máu, bàn tay nắm chặt lại, tàn nhẫn nói: “Phế vật, một đám vong ân phụ nghĩa, trước kia bản vương phi cũng không bạc đãi bọn họ.”

Nguyên Sương không dám lên tiếng, người chết vì tài, chim chết vì ăn, có ai lại không mưu tính vì tiền đồ của mình.

Quận vương phi chẳng những có thân phận quý trọng, còn là chủ tử đứng đắn trong phủ, lại nhìn Yến vương phi, nhị công tử gây chuyện, chẳng những thua tiền, còn dưỡng nam sủng. Khiến nhiều người không dám trông cậy, Yến vương phi biết dựa vào ai? Quận vương sao.

Nguyên Sương còn nghiêm túc suy nghĩ, có nên khuyên vương phi đừng đấu với quận vương phi, mềm mỏng có gì không tốt, đó là con dâu của bà, cũng không xấu, bà sợ cái gì.

Nhưng Nguyên Sương còn chưa lên tiếng, Yến vương phi đã sắc bén nói: “Nàng nghĩ mình có thể làm bao lâu, ngươi chờ xem, bản cung sẽ không để nàng chiếm quyền quản gia, ta nhất định đòi lại.”

Nguyên Sương im lặng, tiêu sái đứng sang bên cạnh đốt đèn, rất nhanh trong phòng sáng lên.

Yến vương phi dịu dàng nhìn Yến Trăn nằm trên giường, nhẹ nhàng nắm tay hắn, giống như đang che chở bảo bối. Nguyên Sương thở dài, không rõ vì sao vương phi không thích quận vương, cũng không thích quận vương phi, nhưng nha hoàn như nàng không có quyền lên tiếng.

Trong viện Mặc Thấm, ánh đèn dịu dàng lưu chuyển.

Lệ Chi đang sai người dọn đồ ăn, Yến Kỳ đang mát xa cho Vân Nhiêm, vừa xoa bóp vừa mềm giọng: “Nghe nói chiều này nàng đánh hai bà tử.”

“Đúng vậy, thật mệt.”

Vân Nhiễm kéo miệng, nhướng mày nhìn Yến Kỳ, dưới ngọn đèn, mắt nàng đen như ngọc thạch, Yến Kỳ cười cười nhéo mũi nàng, hắn thích nàng làm nũng, chỉ có ở trước mặt hắn, nàng mới chân thật nhất.

“Vi phu xoa bóp cho nương tử.”

“Umh, tiểu Yến Tử, bóp vai cho ta.”

Vân Nhiễm vươn tay ra, tư thái đẹp đẽ giống như thái hậu, Yến quận vương thành tiểu thái giam, ân cần bóp tay cho nàng, hai người vừa đùa vừa cười, Lệ Chi cùng đám người Sơn Trà vừa chuẩn bị đồ ăn, vừa cười.

Nhìn quận vương cùng quận vương phi ân ái, các nàng cũng cao hứng.

Tuy rằng Yến quận vương rất mỹ, nhưng nếu muốn để các nàng làm thị nữ cho người, các nàng không dám.

Bởi vì các nàng hiểu, trong mắt quận vương, người khác chỉ là cỏ, không, còn không bằng cọng cỏ, người chỉ có mình quận vương phi. Nên không ai dám đánh chủ ý làm nha hoàn thị tẩm của quận vương.

Đợi thức ăn được dọn lên, Lệ Chi đi tới cung kinh phúc thân mình: “Quận vương, quận vương phi, bữa tối đã dọn lên mười ngài dùng bữa.”

Vân Nhiễm đứng dậy lôi kéo Yến Kỳ đi tới bàn ăn.

Trên bàn đều là món bọn họ thích, tám món ăn, cộng thêm một liễn canh thịt bò nấu cáy, bỏ thêm hoa cỏ, hạt không, trần bì, hạt tiêu rất thơm.

Tam món ăn có, đậu tằm, bông cải xào mộc nhĩ, thịt vịt xào hạnh nhân, huyết việt cửu hương, bí đỏ trân châu, tôm cúc hoa bóc vỏ, cá hương sốt đậu, cá đuôi phượng chiên.

Sắc vị đầy đủ, vừa nhìn đã khiến người ta thèm ăn, bận rộn cả nửa ngày, Vân Nhiễm kéo Yến Kỳ ngồi xuống hai người vừa ăn vừa nói chuyện, Vân Nhiễm hỏi Yến Kỳ: “Chàng đã hỏi phụ vương?”

Mắt Yến Kỳ hơi tối, gật đầu, gắp con tôm bóc vỏ thả vào chén Vân Nhiễm. Món này hắn đặc biệt dặn đầu bếp làm vì Nhiễm Nhi thích ăn lại lười bóc, hắn sai người bóc sẵn rồi chiên lên.

“Phụ vương vẫn nói như trước đây.”

‘Hay là ta tra giúp chàng, Phó ma ma còn bị giam sau viện, người này hầu hạ Yến vương phi nhiều năm, có thể biết chút chuyện.”

Yến Kỳ lắc đầu: “Trước kia ta đa tra qua, không tìm ra chứng cứ, ma ma kia năm đó cũng không hầu hạ nữ nhân kia, nghe nói sau khi ta sinh, hầu như tất cả người bên cạnh đều bị đổi, mọi người không biết chuyện năm đó.”

“Chàng nói lão vương phi có biết không?” Vân Nhiễm ngả đầu hỏi Yến Kỳ: “Chắc là không, nếu biết bà sẽ lấy chuyện này uy hiếp phụ vương, quyền quản gia đâu lạc tới tay nàng.”

“Phụ vương cũng thật là, vì sao lại không nói.”

Vân Nhiễm bất mãn hừ lạnh, Yến Kỳ lại gắp thức ăn cho nàng, dịu dàng nói: “Bỏ đi, đã đợi bao nhiêu năm, không cần gấp gấp nhất thời.”

Yến Kỳ đột nhiên có chút bất an, cảm thấy biết chân tướng chưa chắc đã là chuyện tốt. Nếu không sao phụ vương phải gạt hắn, nhất định có chuyện xấu, vẫn nên thuận theo tự nhiên đi.

Hai người đổi đề tài nói chuyện, nhắc tới chuyện thu thập đám ma ma chiều nay. Vân Nhiễm đã chuẩn bị sẵn tinh thần lão vương phi tới gât sự.. Nàng sẽ mời phụ vương tới, không ngờ bà ta không tới, xem ra lần trước bị nghĩa mẫu dọa.

Hai người dùng bữa xong, tản bộ trong hoa viên, đã sắp cuối thàng mười, trời ngày càng lạnh, Yến Kỳ kéo Vân Nhiễm về phòng, vừa đi vừa dặn: “Đã sắp tới cuối năm, địa tô, cùng thu chi các cừa hàng đều phải nộp lên, nàng thấy khó hiểu thì để ta phái hai người giúp.”

Vân Nhiễm nghĩ nghĩ tán thành, nàng lười phải ngồi cả ngày trong phòng xem sổ sách, Yến Kỳ phái người tới giúp để Lệ Chi cùng bọn họ làm đi.”

“Vậy đi, ta không muốn xem, giao cho Lệ Chi là được rồi.”

Hai người vào trong viện Mặc Thấm, hiếm khi được đêm quận vương không ép buộc, hai người chỉ ôm nhau ngủ.

Nửa đêm, đột nhiên Sơn Trà tới bẩm báo.

“Quận vương, quận vương phi? Xuân Đường Hiên cho quản sự tới báo, Yến vương phi bị sốt, để cho quận vương phi tới chăm sóc.”

Yến Kỳ xoay người xuống giường, tóc rũ trên áo trung y, ánh mắt hung ác nham hiểm, chăm sóc, dám để Nhiễm Nhi tới chăm, bà ta muốn làm gì?

“Nàng đi?” Yến Kỳ đang muốn nàng từ chối. Vân Nhiễm đã ngăn cản, tuy rằng nữ nhân này đáng giận ghê tởm. Nhưng bây giờ trên danh nghĩa bà ta vẫn là mẫu phi của Yến Kỳ, bà bà sinh bệnh để cho nàng tới chăm, nàng không đi chỉ sợ cả kinh đô đều nói nàng bất hiếu. Ở cổ đại chữ hiếu lớn như trời, mỗi người nhổ một bãi nước bọt đủ dìm chết nàng. Thật ra Vân Nhiễm cũng muốn từ miệng nữ nhân này moi ra một số chuyện, nếu như mọi người năm đó đều biến mất, chỉ có thể bắt đầu từ nữ nhân này. Không phải bà ta phát sốt sao, nóng tới hồ đồ, có thể dễ dàng hỏi.

Mắt Vân Nhiễm sáng lên nở nụ cười, nhìn Yến Kỳ, khẽ nói: “Nếu nàng phát sốt, chúng ta tới xem đi, ngươi cũng đừng gấp, bà bà ốm, theo lý ta nên tới chăm.”

Cuối cùng Yến Kỳ không nói gì, sắc mặt khó coi. Nếu Yến vương phi thật sự là mẫu phi, tuyệt đối sẽ không đưa ra yêu cầu như vậy, hai người vừa thành thân lại để cho nàng dâu đi chăm sóc, loại chuyện này chỉ có bà bà ác độc mới làm ra được.

Hai người mặc quần áo, sửa sang một chút rồi ra ngoài, Sơn Trà cùng Đào Mộc đang chờ, vừa thấy bọn họ đi tới nhanh chóng phúc thân: “Quận vương, quận vương phi.”

“Đi thôi, tới Xuân Đường Hiên.”

Xuân Đường Hiên.

Đại phu đã kiểm tra xong, cung kính bẩm báo Yến vương gia: “Vương gia, Yến vương phi phát sốt là vì trong người quá nóng, không thể tiêu tán, ta bốc chút thuốc, để người uống xem có thể hạ hỏa.”

“Ngươi đi đi.”

Yến vương gia dặn dò đại phu đi bốc thuốc, trên giường gỗ lê, Yến vương phi nằm quay mặt vào trong không thèm nhìn vương gia. Rõ ràng rất tức giận, mặt bà đỏ bừng, mắt sưng lên, không nói câu nào.

Triệu trắc phi cùng Hà di nương đứng trong góc, ngoài ra còn có Yến Lăng, Yến Tương, Yến Quân.

Yến vương phi là vợ cả, thân là tiểu thiếp cùng thứ nữ thứ tử, bọn họ phải tới.

Yến vương gia không nói gì, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, có người truyền: “Quận vương, quận vương phi.”

Hai người tiến bào, một đôi người như ngọc khắc dưới ánh đèn, đẹp không tả xiết. Yến vương gia cười ôn hòa, Yến vương phi nằm trên giừng bất mãn ánh mắt độc ác, bàn tay bấu chặt thành giường.

Sao có thể như vậy, con bà thê thảm, bọn họ vẫn phong cảnh vô hạn.

Con bà không tốt, người khác cũng đừng mong dễ chịu.

Yến vương phi hung thăng thề, nhược điểm của Yến Kỳ chính là nữ nhân này, bà chỉ cần? Trong mắt Yến vương phi bắn ra tia sáng khác thường.

Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm khom người hành lễ: “Phụ vương.”

“Umh! Các con tới, mẫu phi hơi sốt, đại phu đã bốc thuốc, các con về nghỉ đi.”

Yến vương gia không biết, Yến vương phi phái người tới làm khó Vân Nhiễm bắt nàng tới chăm. Ánh mắt Yến Kỳ u ám, khóe môi ẩn sóng ngầm chậm rãi nói: “Mẫu phi gọi Nhiễm Nhi tới chăm.”

“Để cho Nhiễm Nhi chăm sóc?”

Yến vương gia nhướng mày: “Xuân Đường Hiên không thiếu nha hoàn bà tử, sao phải dùng tới Nhiễm Nhi, các con về đi.”

Yến Lăng nhu thuận nói: “Nếu không để con chăm mẫu phi đi.”

Yến vương phi xoay lại nhìn Yến vương gia: “Vương gia, có phải người ước gì ta chết, ta cùng Trăn Nhi chết ông mới cam lòng. Nàng là dâu của ta, ta sốt, để nàng tới chăm thì đã làm sao? Ta sai chỗ nào.”

Vân Nhiễm liếc nhìn Yến Khang: “Phụ vương đừng lo, ta ở lại chăm sóc mẫu phi, nếu bà có chỗ nào không khỏe, ta biết chút y thuật.”

Yến vương gia còn muốn nói tiếp, Yến vương phi đã khóc lên: “Yến Khang, ông có ý gì, nếu ngươi nhìn hai mẹ con chúng ta không thuận mắt, liền hưu ta đi. Ta bây giờ còn là Yến vương phi đâu, ngươi đối xử với ta như vậy, ta gọi con dâu chăm sóc thì đã làm sao. Chẳng lẽ nàng không phải là dâu của ta, Yến Kỳ không phải con ta, trước mặt đại gia ngươi nói một tiếng, nếu phải ta sẽ không bắt nàng chăm sóc?”

Ánh mắt Vân Nhiễm u ám, biến hóa kì lạ nhìn chằm chằm Yến vương gia, mắt Yến Kỳ cũng hơi mị lên nhìn phụ vương, ông sẽ nói gì? Không phải sao.