Sắp tới lúc phải nói lời chia tay, các nút thắt trong truyện đã mở gần hết :(
Trong phòng nhị công tử Yến Trăn, hắn tóc tai bù xù nằm úp sấp trên giường chịu đòn. Lúc này hắn còn đâu vẻ kiêu ngạo ương ngạnh, điên cuồng ngấm vào xương tủy ngày nào, mặt mũi bầm dập, máu chảy đầu rơi lăn qua lăn lại. Người trong phòng như sát thần, mở to đôi mắt đỏ rực đi tới, Yến nhị công tử hét thảm thiết.
“Đại ca, người đừng đánh, đừng đánh ta.”
“Ta đánh chết ngươi, vương bát đản, dám sai người tung tin vịt. Mấy năm nay bao nhiêu lần ngươi làm chuyện mờ ám, ta đều nhớ kỹ ngươi là huynh đệ, nên không xuống tay. Bây giờ hay rồi, ngay cả chuyện như vậy ngươi cũng làm được, hôm nay ta đánh chết ngươi.”
Khuôn mặt tinh xảo hoa mỹ của Yến Kỳ tràn ngập sát khí, ánh mắt hung ác, chỉ cần nghĩ tới mọi người trong thành nói hắn là dã loiaj, hắn liền tức giận muốn giết người, cũng may hắn còn đủ lý trí phái người đi thăm dò, người nào dám truyền ra tin tức như vậy.
Thuộc hạ không tốn nhiều sức lực đã tra ra, bắt đầu từ vài tên du côn do Yến nhị công tử sai khiến nhận bạc truyền ra. Trước mắt những người này đã bị giết, chỉ còn một người duy nhất chính là Yến nhị công tử.
Lần trước Yến nhị công tử bị Yến Khang đánh cho nửa sống nửa chết nằm trên giường một thời gian dài. Thật vất vả khỏe lại một chút, không ngờ lại rơi vào tay Yến Kỳ, lần này chắc chắn hắn phải nằm rất lâu. Có điều không phải chuyện nằm hay không, nhìn dáng vẻ của Yến Kỳ rõ ràng muốn giết chết hắn.”
Yến nhị công tử khóc lên: “Đại ca, ta sai rồi, ngươi đừng giết ta, đừng giết ta...”
Yến Kỳ không thèm để ý tới hắn, hung hăng đã mạnh, Yến nhị công tử hét lên đau đớn, chân hắn đã bị gãy.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân vội vã, hạ nhân cung kính chào: “Vương gia, quận vương phi.”
Yến Trăn vừa nghe thấy giống như vớ được cọng cỏ cứu mạng hét ầm lên: “Phụ vương, cứu mạng, đại ca muốn giết ta.”
Yến Kỳ nghe Yến Khang tới, dừng lại động tác, đứng dưới ngọn đèn nhìn mọi người đi tới, dẫn đầu là Yến vương gia Yến Khang, Yến Trăn cố gắng xông tới ôm chân Yến Khang: “Phụ vương! Cứu con!”
Yến Khang lập tức nâng chân đá bay Yến Trăn, chỉ vào hắn mắng lớn: “Nghiệt tử, ngươi thật sự muốn chết, dám làm ra chuyện như vậy, đại ca ngươi không đánh chết ngươi, phụ vương cũng muốn đánh chết ngươi.”
Yến Trăn bị đá bay ra ngoài, nửa ngày mới đứng dậy được, miệng hắn hộc máu, ánh mắt dữ tợn: “Phụ vương, vì sao, tại sao đối xử với ta như vậy, ta mới là con trai trưởng Yến gia, ta mới danh chính ngôn thuận làm trưởng tử, ngươi vì một dã loại hại chết thần nhi, bức điên mẫu phi. Bây giờ còn muốn giết ta, được! Người giết ta đi, giết hết chúng ta, chỉ để lại dã loại này.”
Sắc mặt Yến Khang khó coi, ông không ngờ đã tới nước này. Nghiệt tử này còn dám mắng Yến Kỳ dã loại. Cả người Yến Kỳ phủ mưa rền gió dữ, âm trầm nhìn Yến Trăn, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn. Có điều trong lòng Yến Kỳ càng thất vọng về Yến Khang, vì sao để hắn rơi vào hoàn cảnh như vậy, vì sao không cươi mẫu vì hắn, để cho hắn trở thành dã loại trong miệng người đời.
Vừa nghĩ tới chuyện này, Yến Kỳ như muốn phát điên, hắn không muốn ở lại trong này. Hắn nhấc chân đi ra khỏi phòng.
Vân Nhiễm nhanh chóng kéo tay hắn lại, cả người Yến Kỳ cứng đờ, chậm rãi quay đầu nhìn Vân Nhiễm: “Nhiễm Nhi! Ta không cái gì cũng không có, nàng có nguyện ý theo ta rời khỏi vương phủ! Những thứ này không phải của ta, cho nên ta không muốn tiếp tục ở lại.”
Yến Khang ngẩn ra, nhanh chóng nhìn Yến Kỳ. Nói thật ông rất thích hắn, vì thế mới không nói cho hắn bí mật thân thế, bởi nói ra ông sẽ mất con. Nhưng bây giờ nghe Yến Kỳ nói vậy, trong lòng ông rất khó chịu.
Vân Nhiễm dịu dàng lên tiếng: “Được, bất kẻ chàng đi đâu, ta đều theo chàng.”
Lòng Yến Kỳ lạnh lùng cuối cùng cũng mềm mại một chút, kéo tay Vân Nhiễm đi ra ngoài, lúc đi qua người Yến Khang, cũng không thèm ngẩng đầu nói: “Phụ vương, ta lập tức rời đi Yến gia, sau này chuyện của Yến gia không có nửa điểm liên quan tới ta.”
Nói xong, hắn kéo Vân Nhiễm đi ra ngoài, Yến Khang hung hăng lườm Yến Trăn xoay người đuổi theo. Chỉ thấy Yến Kỳ dẫn théo Vân Nhiễm nhanh chóng đi thẳng về phía trước, có vẻ thật sự rời khỏi phủ Yến vương.
Yến Khang vội hét lên: “Yến Kỳ! Con đứng lại, chẳng lẽ con không muốn biết thân thế của mình sao. Chờ sau khi phụ vương nói xong, nếu ngươi muốn đi, phụ vương tuyệt không ngăn cản.”
Yến Khang nhớ tới hai mươi năm tình cha con, rốt cuộc cũng tới ngày này, trong lòng không khỏi đau đớn. Chẳng lẽ thật sự rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con chuột chỉ biết đào hang, con của ông không nên thân, con của tiên đế lại xuất sắc như vậy.
Lý Thấm, nguyện vọng của nàng vĩnh viễn đừng để cho hắn biết thân thế, đừng để hắn nhúng chân vào chốn cung đình. Nhưng ta không nhẫn tâm nhìn hắn mang theo suy nghĩ mình là dã loại, nên hôm nay ta chỉ có thể nói cho hắn sự thật.
Bước chân Yến Khang nặng nề rời khỏi Trăn viên, Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm dừng bước, yên lặng đi theo Yến Khang tới thư phòng.
Thuộc hạ không ai dám đi theo bọn họ, chỉ đứng ở đằng xa.
Vân Nhiễm lo lắng, Yến Khang muốn nói sự thật cho Yến Kỳ, chắc là về chuyện Tiêu Lý Thầm. Mặc dù ông có nỗi khổ gì, nhưng Tiêu Lý Thấm không gả cho ông là sự thật, thân phận Yến Kỳ quả thật không minh bạch, Vân Nhiễm nghĩ tới chuyện này liền đau lòng, nắm chặt tay Yến Kỳ, im lặng nói cho hắn, mặc kệ thế nào nàng đều ở bên cạnh hắn.
Nhờ có nàng trấn an, Yến Kỳ bình tĩnh hơn rất nhiều, đoàn người đi theo phía sau Yến Khang vào thư phòng.
Trong thư phòng rộng rãi, bày rất nhiều sách, ngoại trừ sách, còn có không ít tranh chữ của tác gia nổi tiếng, phong cảnh bốn mùa, khiến thư phòng sinh động tràn đầy sức sống.
Đây là lần đầu tiên Vân Nhiễm tới thư phòng của Yến Khang, không nhịn được quan sát đánh giá, nhìn tranh chữ càng thêm hiểu biết với vị phụ vương này. Xem ra ông cũng giống phụ vương mình, không chỉ là võ tướng, còn tinh thông văn thơ, được xem như văn võ song toàn.
Chỉ là nam nử như vậy thế nào lại có một đoạn nhân duyên xấu, ông thích Tiêu Lý Thấm nhưng không cưới nàng mà cưới muội muội nàng Tiêu Dĩ Nhu, mới khiến thân phận Yến Kỳ vướng mắc như vậy.
Phụ vương mình mình thích mẫu phi, nhưng nàng lại nghe nói mẫu phi thích tiên đế.
Chuyện gì đây.
Yến Khang tiến vào thư phòng, ý bảo bọn họ ngồi xuống, Yến Kỳ vẫn bất động, ánh mắt bình tĩnh nhìn Yến Khang, gằn từng chữ: “Phụ vương, vì sao người thích mẫu phi lại không cưới nàng, vì sao không cưới nàng làm thê tử.”
Cuối cùng hắn đã hiểu, vì sao sau khi Yến Thần chết, Tiêu Dĩ Nhu hận hắn như vậy, bởi vì bà hận hắn cướp đoạt mọi thứ của con bà, hận một dã loại như hắn nắm giữ tất cả.
Yến Kỳ đột nhiên cười rộ lên, lạnh bạc, thản nhiên như gió: “Nếu phụ vương sớm nói cho con biết, con chỉ là một dã loại, con tuyệt đối không cần cái gọi danh tự thế tử.”
Yến Khang quay đầu lườm hắn, mạnh mẽ khiển trách: “Con nói linh tinh gì đó, đừng nói tước vị thế tử, thân phận của con không hề thấp so với thế tử.”
Nói xong, ông đi tới một góc thư phòng, bấm vào một cơ quan nho nhỏ, phía sau là một khoảng rỗng, ông lấy ra một chiếc hộp gấm thật dài.
Ánh mắt Yến Khang âm trầm nhìn hộp gầm trên tay, đây là thánh chỉ tiên đế gia lưu lại. Ông nói, nếu một ngày nào đó, Yến Kỳ hoang mang về thân thế của mình, thì giao cho hắn. Yến Khang vẫn luôn không muốn động tới thánh chỉ này, nhưng bây giờ không còn cách nào khác. Nếu ông không lấy ra, trong lòng Yến Kỳ có một chướng ngại không thể vượt qua, Yến quận vương luốn cao cao tại thượng sao có thể chấp nhận mình là dã loại.
Yến Khang cười khổ, trong lòng rất đau, chậm rãi cầm hộp gấm đưa cho Yến Kỳ, trầm ổn nói: “Bí mật thân thế của con nằm ở trong này, mở ra xem đi.”
Yến Kỳ có chút không rõ, hắn cầm lấy hộp gấm, nhẹ nhàng mở ra, chỉ thấy bên trong là một đạo thành chỉ.
Thân là quận vương Đại Tuyên thường xuyên nhìn thấy thánh chỉ, hắn vừa liếc nhìn đã biết đây là một đạo minh hoàng thánh chỉ.
Yến Kỳ kinh ngạc, thân thế của hắn liên quan gì tới thánh chỉ.
Trong lòng hắn có chút bất an, nhưng không chần chờ nhanh chóng mở thánh chỉ ra.
Chỉ thấy trên thánh chỉ viết: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Yến quận vương Yến Kỳ là trưởng tử của trấm, mẫu phi Tiêu hiền phi sớm qua đời, trẫm lo lắng con trai ở trong cung bị người khác hãm hại, nên gửi nuôi tại Yến gia. Ngày khác hướng người trong thiên hạ chứng minh thân phận, trưởng tử huyết mạch hoàng thất chính thống, tên gọi Sở Kỳ. Khâm chỉ.
Thánh chỉ trong tay rơi xuống đất tạo tiếng vang dội, Yến Kỳ kinh hãi, đây nghiễm nhiên là di chiếu của tiên đế. Hơn nữa hắn căn bản không phải người phủ Yến vương, hắn là con trai trưởng của tiên đế Sở Kỳ, chuyện gì đang xảy ra, Yến Kỳ nâng mắt nhìn Yến Khang. Ông cười khổ lui người ngã xuống ghế.
Con rốt cuộc không phải của ông, nuôi lâu như vậy, cuối cùng cũng phải trả lại cho người ta.
Không khí trong thư phòng biến hóa kỳ lạ, Vân Nhiễm nhìn Yến Khang, lại nhìn Yến Kỳ. Yến quận vương luôn bình tĩnh, lúc này hiện lên vẻ mặt khó tin, bất đắc dĩ. Vân Nhiễm thấy kỳ lạ nhanh chóng nhặt thánh chỉ lên, mở ra xem, ngay cả nàng cũng kinh hãi. Nàng tưởng mình nhìn lầm rồi, mở to mắt nhìn thêm một lần, cuối cùng dậy sóng, nâng mắt nhìn Yến Kỳ, không rời mắt.
Yến Kỳ là con của tiên đế, hắn là người Sở gia, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Vân Nhiễm không hiểu, cuối cùng nhìn Yến Khang trầm ổn hỏi: “Phụ vương, chuyện gì thế này, sao Yến Kỳ lại là con tiến đế, chàng không phải con của phụ vương sao?”
Yến Khang nâng mắt nhìn, tràn đầy bất đắc dĩ, chậm rãi thở dài: “Kỳ Nhi, con ngồi xuống, phụ vương kể lại chuyện năm đó cho hai người.”
Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm áp chế kinh hãi trong lòng, chậm rãi ngồi xuống. Yến Khang nhìn bọn họ vô lực lên tiếng.
“Kỳ Nhi, con quả thật không phải con trai của ta, mà là con của tiên đế, là trưởng tử hoàng thất.”
Nhắc tới người này, ánh mắt ông u ám, lộ rõ vè chìm vào hồi ức.
“Ta cùng tiên đế, còn có Vân Tử Khiếu thời niên thiếu kiêu ngạo, bốc đồng, không chỗ nào không tới, chúng ta là ba tiểu ác ma ở Lương Thành. Dân chúng vừa thấy chúng ta liền đau đầu, nhưng bởi vì thân phận của chúng ta không ai dám làm gì, chúng ta ngày càng thêm lợi hại, khiến mọi người rất thất vọng, cho rằng không thể trông cậy được.”
Yến Khang nói tới đây, Vân Nhiễm lại càng thêm ngạc nhiên. Nàng không ngờ phụ vương mình cùng tiên đế, cũng có thời bất lương chuyện ác nào cũng làm. Thật sự nhìn không ra, nhất định năm đó đã xảy ra chuyện gì khiến bọn họ thay đổi, nếu không chỉ sợ ba người không thành được châu ngọc, lại càng không thể một thành hoàng đế, hai người trở thành vương gia nắm giữ trọng binh.
Yến Khang vì nhớ lợi, ánh mắt rất sáng, như thể biến thành một người khác, chuyện năm đó vẫn in sâu trong đầu ông như mới xảy ra.
“Tới khi ba chúng ta gặp Lý Thấm ở phủ trưởng công chúa, nàng tựa như tiên nữ trên trời phái xuống giải cứu chúng ta. Nàng chẳng những xinh đẹp, còn tài hoa uyên bác, hơn nữa nàng chưa bao giờ cho rằng chúng ta hết thuốc chữa. Nàng nói mỗi thiếu niên đều có thời kỳ phản nghịch, chỉ cần qua giai đoạn này sẽ trưởng thành nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất. Nàng giảng cho chúng ta lý tưởng khát vọng, còn đánh cược tương lai chúng ta nhất định thành bá chủ một phương. Khi đó trên người bọn ta như được thay máu, người người đều muốn thay đổi, trở thành nam tử hán, chúng ta từ biệt, đi thay đổi chính mình.”
“Tiên đế bắt đầu chấp nhận sự sắp xếp của mẫu phi, nghiêm túc học tập, ta cùng Vân Tử Khiếu cũng không cam chịu lạc hậu tới quân doanh huấn luyện.”
“Chúng ta dần dần thay đổi, từ bất lương biến thành kiêu ngạo, rất nhiều người đón nhận sự thay đổi này. Nhưng chỉ bản thân bọn ta biết, chúng ta thay đổi vì Tiêu Lý Thấm, nàng luôn cổ vũ, động viên cho nên chúng ta mới làm được. Trong khoảng thời gian đó bọn ta dần dần yêu nàng, rất yêu, chúng ta hiểu được tâm ý của đối phương, ai cũng muốn cưới nàng.”
“Nhưng chúng ta có ba người, mà chỉ có một Tiêu Lý Thấm, nên bọn ta giao ước cạnh tranh công bằng.”
Nói tới đây Yến Khang cười khổ, cúi đầu thở dài: “Có lẽ mỗi người đều có nhân duyên định sẵn, Tiêu Lý Thấm cùng tiên đế mới là một đôi chân chính.”
“Có một thời gian, gia đình Tiêu Lý Thấm gặp chuyện không may, không nói với bất kỳ ai rời khỏi Lương Thành, phụ mẫu nàng bị chết trong trận hỏa hoạn, hai tỷ muội nàng được thị vệ cứu ra. Đó là giai đoạn đau khổ nhất trong cuộc đời nàng, cha mẹ chết thảm, gia tộc chẳng những không giúp đỡ, còn liều mạng cướp đoạt tài sản của các nàng. Tiên đế là người đầu tiên nhận được tin, cho nên Lý Thấm vừa rời khỏi Lương Thành tiên đế đuổi theo sau, lúc chúng ta không biết ngài vẫn ở bên cạnh Lý Thấm, giúp nàng lo liệu chuyện hậu sự, đối phó với đám họ hàng lang sói, cuối cùng giúp nàng bán gia sản, dẫn theo muội muội về kinh, bố trí cho tỷ muội bọn họ ở trong phủ trưởng công chúa.”
“Chờ tới khi bọn ta biết tin, Lý Thấm đã thích tiên đế.”
Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ sững sờ, nhất là Yến Kỳ, nghe chuyện về cha mẹ mình, trong lòng mềm mại, bởi vì cha mẹ hắn yêu nhau sinh ra hắn, hắn không phải dã loại, cũng không phải đứa nhỏ bị ghét bỏ, hắn có thể tưởng tượng ra cha mẹ yêu hắn tới nhường nào.
Vân Nhiễm không nhịn được lên tiếng: “Nếu tiên đế thích Lý Thấm, vì sao không cưới nàng, có phải sau đó ông có nữ nhân khác.”
Vân Nhiễm dứt lời, Yến Khang nhanh chóng lắc đầu: “Con đừng nói xấu tiên đế, ngài không phải là người như vậy. Ông là người thâm tình, cả đời chỉ có mình Lý Thấm. Sai ở chỗ ông là hoàng tử hoàng thất, là đứa con duy nhất của hoàng thái thái hậu. Bà ta là một nữ nhân cường thế, muốn đẩy con mình đăng cơ, bà không thể chấp nhận một nữ nhân mồ côi như Lý Thấm làm hoàng hậu. Không những thế, thái hậu rất không thích, tiên đế chỉ thích mình một nữ nhân, cho nên âm thầm hạ độc Lý Thấm.”
Nhắc tới người này, Yến Khang đột nhiên dừng lại. Sắc mặt Yến Kỳ khó coi, nắm chặt lại, ánh mắt khởi động sát khí.
“Lúc đó có hai lựa chọn, giữ người lớn bỏ đứa nhỏ, hoặc giữ đứa nhỏ bỏ người lớn. Lý Thấm không cần nghĩ quyết định bảo vệ đứa nhỏ, ba chúng ta cầu xin nàng bỏ đứa nhỏ, thậm chí tiên đế quỳ xuống cầu xin nàng đều vô tác dụng. Một khi nàng đã quyết định không ai có thể thay đổi. Không những thế nàng còn không cho Yến Kỳ tiến cung, nàng sợ hãi đứa nhỏ mình vất vả sinh ra sẽ bị tranh đấu trong cung đình hại chết. Vì để cho nàng an tâm, bổn vương đồng ý cưới Dĩ Nhu, để cho Yến Kỳ trở thành thế tử phủ Yến vương.”
Cả người Yến Khang vô lực, ông yêu Lý Thấm không hề kém so với tiên đế, nếu không sao ông đồng ý cưới một một vương phi mình không thích.
“Thái hoàng thái hậu cũng biết sự tồn tại của Yến Kỳ, nên dùng hắn để uy hiếp tiên đế, bắt ngài nạp phi duy trì huyết mạch hoàng thất. Nếu không bà ta phái người diệt trừ Yến Kỳ, vì bảo vệ Yến Kỳ tiên đế đồng ý điều kiện của thái hậu. Nhưng rốt cuộc ngài vẫn chết trẻ, chưa tới bốn mươi đã qua đời.’
Nháy mắt thư phòng trở nên yên lặng, cả người Yến Kỳ lạnh lẽo. Không ngờ cha mẹ hắn còn có một đoạn tình như vậy, bọn họ số khổ, nhất là mẫu thân hắn vì hắn không tiếc hy sinh tính mạng. Nghĩ tới mẫu thân, lại nghĩ tới Tiêu Dĩ Nhu, đột nhiên hắn thấy không khổ sở, mình còn có mẫu thân yêu tới tận xương tủy.
Trong chuyện này, đáng giận nhất là thái hoàng thái hậu, lão yêu bà hại chết cha mẹ hắn.
Vân Nhiễm động lòng, không ngờ tiên đế là người thâm tình như vậy, còn có mẫu thân Yến Kỳ. Tình yêu của mẹ là vĩ đại nhất trên thế giới này, nếu như bà còn sống, nhất định sẽ là người mẹ yêu con nhất thiên hạ.
Vân Nhiễm từ cha mẹ Yến Kỳ, biết phụ vương mình thích Tiêu Lý Thâm, vậy ông cưới mẫu phi làm gì.
“Phụ vương! Phụ vương con cũng thích Tiêu Lý Thấm, vậy sao sau này ông lại cưới mẫu phi con, con nghe nói mẫu phi thích tiên đế.”
Yến Khang thở dài thật mạnh: “Đây cũng là nghiệt duyên, từ nhỏ mẫu phi con đã thích tiên đế, vẫn là cái đuôi đi theo ngài. Thái thượng hoàng cũng rất thích mẫu phi, cảm thấy nàng đáng yêu, liền hạ chỉ ban hôn cho mẫu phi con với tiên đế. Sau đó tiên đế thích Lý Thấm, liền ầm ĩ muốn từ hôn, mẫu phi con không chịu nổi đả kích tự sát không thành. Phụ vương con vì giúp tiên đế nên đã chủ động tiến cung xin thái thượng hoàng chỉ hôn cưới mẫu phi con.”
Cuối cùng Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm cũng hiểu chân tướng chuyện năm đó. Hóa ra tiên đế, Vân vương gia, Yến vương gia đều thích Tiêu Lý Thấm. Phụ vương nàng cưới mẫu phi chẳng qua để giúp đỡ tiên đế, về phần Yến Kỳ, hắn không phải thế tử Yến gia, hắn là người trong hoàng thất.
Nói xong chuyện này, Yến Khang như già đi cả chục tuổi, cà người vô lực dựa vào ghế.
Yến Kỳ nhìn ông bỗng dưng đau lòng: “Phụ vương.”
Yến Khang vung tay áo: “Các con về đi, về tin đồn bên ngoài, con phái người đi xử lý một chút.”
“Ân! Phụ vương.”
Yến Kỳ cung kính đáp lời, cầm thánh chỉ đi ra ngoài. Vân Nhiễm theo sau hắn, nhìn thánh chỉ, cảm thấy như nằm mơ, Yến Kỳ là hoàng tử hoàng thất.
Vân Nhiễm nhìn trời đêm, đột nhiên nhớ tới lời dặn của sư phụ, trong số câu minh quân có Yến Kỳ. Phải chăng khi đó sư phụ đã đánh giá hắn là minh quân? Cho nên người mới giao cho nàng nhiệm vụ xuống núi tìm người. Vân Nhiễm càng nghĩ càng để ý, trong lòng đột nhiên dâng lên hi vọng, có lẽ nàng có thể hoàn thành tâm nguyện của sư phụ, giao bảo tàng cho Yến Kỳ, giúp hắn thành minh quân.
Yến Kỳ căn bản không biết suy nghĩ trong lòng Vân Nhiễm. Hắn chỉ lo phân phó Trực Nhật: “Lập tức dẫn người ra ngoài, nói nhị công tử mơ mộng vị trí thế tử vị cho nên mới tung tin đồn nhảm.”
“Ân! Thuộc hạ lập tức đi làm.”
Trực Nhật nhanh chóng biến mất trong màn đêm, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.
Yến Kỳ kéo Vân Nhiễm đi ra ngoài, không thấy nàng nói gì, hắn dừng bước nhìn nàng: “Nhiễm Nhi! Làm sao thế?”
Vân Nhiễm nở nụ cười ấm áp, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Yến Kỳ, dịu dàng: “Yến Kỳ, không ngờ chàng là hoàng tử Đại Tuyên, xem ra minh quân mà sư phụ nói, chính là chàng. Thật không ngờ ta đi một vòng lớn, cuối cùng người gọi là minh quân luôn ở bên cạnh ta.”
Yến Kỳ nhướng hàng mi hẹp dài, sờ đầu Vân Nhiễm, ánh mắt hắn tràn đầy sủng nịnh, ôn nhu lên tiếng: “Nhiễm Nhi! Ta sẽ không làm hoàng đế, nàng đã quên mình thích tự do sao, ta nguyện ý cùng nàng du sơn ngoạn thủy, tiêu sái dạo thiên hạ, nếu ta tiến cung, ngồi lên vị trí kia, ta không có thời gian ở cạnh nàng. Đó không phải ý nguyện của ta.”
Cho tới bây giờ hắn chưa từng nghĩ trở thành hoàng đế Đại Tuyên, cho nên dù đã biết thân phận của mình, hắn cũng không định ngồi lên vị trí kia. Huống hồ nghe chuyện tiên đế cùng mẫu phi, hắn không có nửa điểm tình cảm với Sở gia. Nếu không vì lão yêu bà thái hoàng thái hậu, hắn đâu mất mẫu thân, lớn lên không có ai thương.
Vân Nhiễm nghe Yến Kỳ nói vậy, ánh mắt tối lại, vừa rồi nàng chỉ lo cao hứng, ngược lại quên mất những chuyện khác. Nếu Yến Kỳ làm hoàng đế, hắn chính gánh vác không chỉ là Yến gia mà toàn bộ giang sơn Đại Tuyên. Chỉ sợ lúc đó hắn không có thời gian ở cạnh nàng, đó là điều nàng muốn sao? Nghĩ vậy, tâm trạng nàng bối rối, nàng không muốn Yến Kỳ làm hoàng đế, chính mình tự do tiêu sái vẫn thích hơn, nàng nhanh chóng kéo tay đi ra ngoài.
Dọc đường đi, hai người không nói gì thêm, mãi tới khi về tới phòng, không có người ngoài, Vân Nhiễm không nhịn được cảm thán: “Yến Kỳ! Không ngờ thân thế của chàng lại như vậy, tựa như một giấc mộng, khó trách tiên đế gia thích chàng, hóa ra ngài là phụ hoàng của chàng, mẫu phi chàng là người tiên đế yêu nhất.”
“Yến Kỳ! Chàng xác định không cần khôi phục thân phận sao, không cần tước vị hoàng tử sao?”
“Trước mắt Sở Dật Kỳ thành hôn quân, nếu để người trong thiên hạ biết thân phận của chàng, biết đâu bọn họ sẽ ủng hộ chàng thành hoàng đế Đại Tuyên.”
Vân Nhiễm nói không ngừng, Yến Kỳ kéo nàng vào trong lòng, dấu đầu vào cổ nàng, bất động một lúc lâu, trầm giọng lên tiếng.
“Nhiễm Nhi, hoàng thất thật đáng sợ. Ta không muốn ngồi lên vị trí kia, không muốn xúc phạm tới nàng. Ta chỉ hy mọng chúng ta sống vui vẻ bình yên, chuyện này dừng ở đây đi.”
Hắn chỉ cần biết mình không phải dã loại, về những chuyện khác, hắn thật sự không muốn nghĩ.
“Được!” Vân Nhiễm nói như chém đinh chặt sắt. Thật ra nàng cũng không mong Yến Kỳ trở thành hoàng đế Đại Tuyên. Xưa nay hoàng đế vốn vô tình, nếu Yến Kỳ thành hoàng đế biết đâu cũng vậy, từ từ trở nên lạnh lùng tàn nhẫn, toan tính vì giang sơn xã tắc, tình yêu hóa thành hư ảo. Chỉ cần nghĩ nàng đã cảm thấy bất an, Vân Nhiễm vươn tay ôm lấy thắt lưng Yến Kỳ, nói nhanh: “Chúng ta quên chuyện này đi.”
“Umh!”Yến Kỳ cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ tươi mềm mại của Vân Nhiễm, hai người triền miên dây dưa, chậm rãi quên đi chuyện vừa rồi, đổ người nằm xuống giường, màn sa trướng mỏng nhẹ bay, uyên ương vẫy cánh, lê hoa áp hải đường, ân ái tới nửa đêm mới ngủ.
Trời gầnấáng, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân vội vàng, rõ ràng có việc gấp mà tới, Yến Kỳ mở mắt, quát lớn: “Chuyện gì?”
Trực Nhật bẩm báo: “Bẩm quận vương, đại công chúa về kinh, cho người tới báo, mời quận vương cùng quận vương phi tới phủ trưởng công chúa một chuyến.”
Ánh mắt Yến Kỳ trầm xuống, nghe tới trưởng công chúa, hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện. Nhiễm Nhi là nữ nhi của trưởng công chúa, vậy hắn với nàng là biểu huynh, biểu muội. Có nên nói chuyện này cho Nhiễm Nhi biết, Yến Kỳ suy nghĩ, bây giờ hắn đã biết vì sao Vân vương phi đổi nữ nhi của trưởng công chúa. Nàng ta biết sau khi mình chết đi nữ nhi của mình sẽ sống không tốt, cho nên mới đổi con với trưởng công chúa, thứ nhất để vì yêu con, thứ hai để trả thù trưởng công chúa đón mẫu thân hắn vào kinh.
Yến Kỳ đang suy nghĩ, Vân Nhiễm bên cạnh đã tỉnh lại, mở to mắt hỏi: “Chuyện gì?”
“Trưởng công chúa về kinh, phái người tới mời chúng ta tới phủ.”
Vân Nhiễm cao hứng, xoay người xuống giường: “Người đã trở lại, nếu người đã tới mời, chúng ta tới xem có chuyện gì.”
Vân Nhiễm dứt lời, Yến Kỳ không phản đối, dặn dò Trực Nhật: “Ngươi nói với người phủ trưởng công chúa, chờ chúng ta một lát.”
“Ân! Quận vương.” Trực Nhật lắc mình rời đi, Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm thức dậy mặc quần áo, dẫn vài tên thuộc hạ rời khỏi phủ. Vừa tới cửa phủ, thị vệ thấy bọn họ liền cung kính hành lễ: “Gặp qua quận vương, quận vương phi.’
Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm gật đầu, trên xe ngựa phủ Yến vương, thị vệ xoay người lên ngựa, đoàn người cấp tốc đi về phía trưởng công chúa.
Trên đường đi, Vân Nhiễm nghĩ tới một chuyện: “Lần này trưởng công chúa tới Vân Sơn để mởi thái hoàng thái hậu, chẳng lẽ bà ta về kinh.”
Nàng vừa nói xong, bên trong xe ngựa lạnh băng. Vân Nhiễm ngẩng đầu phát hiện sắc mặt Yến Kỳ lạnh lùng, ánh mắt ám trầm. Vân Nhiễm nhớ tới chuyện Yến Khang kể, vì vị thái hậu ngăn cản, nên mẫu phi hắn mới trúng độc mất mạng.”
“Được rồi, chàng đừng giận, có lẽ thái hoàng thái hậu không rời núi, là ta suy nghĩ nhiều.”
Thần thái Yến Kỳ hòa hoãn một chút, nhưng ánh mắt sắc bén, bởi vì hắn cảm thấy trưởng công chúa nóng vội như vậy, nhất định có việc, không biết có liên quan tới thái hoàng thái hậu không.
Trong phòng khách phủ trưởng công chúa.
Ngoại trừ trưởng công chúa, chính giữa có một lão thái thái tóc bạc, tinh thần sáng quắc, mặc áo dài màu xanh tím, giơ tay nhấc chân đều thể hiện sự uy nghi, ánh mắt sáng rực bắn ra bốn phía. Tuy rằng tuổi cao nhưng hết sức tinh thần, bà khép mắt ngồi yên. Bên cạnh còn có Yến Khang của Yến vương, Vân Tử Khiếu phủ vân vương, bọn họ là huynh đệ như tay chân của con trai bà. Hai người còn sống khỏe mạnh, con bà lại sớm qua đời.
Vừa nghĩ tới chuyện này, trong lòng thái hoàng thái hậu cực kỳ khó chịu, dù trên mặt không nhắc tới nhưng vẫn đau đớn, thậm chí hối hận. Nếu bà sớm biết con thích nữ nhân kia như vậy, bà sẽ không ngăn cản, nhiều nhất để cho nàng ta làm sủng phi là được rồi. Con sẽ không sớm qua đời, chính vì như vậy bà luôn buồn bã sám hối, nên sau khi hoàng đế qua đời bà lập tức tới Vân Sơn lánh đời, không để ý tới thế sự. Nếu lần này trưởng công chúa không tới, bà sẽ không rời khỏi Vân Sơn nửa bước.
Không ngờ một Đại Tuyên an bình lại bị Sở Dật Kỳ biến thành như vậy, loạn trong giặc ngoài, nguy cơ trùng trùng, vương triều trăm năm thật sự hủy trong chớp mắt sao?
Thân là thái hoàng thái hậu, tất nhiên bà không mong chuyện này xảy ra, cho nên nghĩa bất từ dung theo trưởng công chúa về kinh.
“Yến Khang, Vân Tử Khiếu, các ngươi càng sống càng hồ đồ, thân là phụ tá đắc lực của tiên đế, sao để Đại Tuyên lâm vào cục diện như vậy?”
Giọng điệu thái hoàng thái hậu tuy ôn hòa, nhưng lời nói sắc bén như dao, Yến Khang cùng Vân Tử Khiếu lập tức đứng dậy cung kính: “Chúng thần vô năng.”
“Các ngươi vô năng, hoàng đế tuy là vua một nước, nhưng rốt cuộc vẫn trẻ người, các ngươi có quan hệ với tiên đế, đúng ra phải sửa chữa cho hắn, đốc thúc quản lý. Nếu các ngươi sớm làm, hoàng thượng cũng không đi tới bước ngày hôm nay.”
Sắc mặt thái hoàng thái hậu âm trầm, Yến Khang cùng Vân Tử Khiếu không phản bác, cũng không thanh minh.
Đối với thái hoàng thái hậu, bọn họ kính trọng bà là mẫu thân của tiên đế. Nữ nhân này trung thành với Sở gia, chính vì vậy nên mới phản đối hoàng thượng cưới một bé gái mồ côi làm hoàng hậu. Hoàng hậu phải là thế danh gia môn, trợ lực cho hoàng thượng, trợ giúp giang sơn xã tắc Đại Tuyên.
“Thần biết sai rồi.”
Thái hoàng thái hậu phất tay: “Các ngươi ngồi đi, lão bà ta sốt ruột vì thấy Đại Tuyên rơi vào tình thế như hiện nay mà thôi.”
Bà thở dài, Yến Khang cùng Vân Tử Khiếu kính cẩn nghe theo: “Thái hoàng thái hậu không cần nóng vội, chuyện chưa tới mức không thể cứu vãn.”
“Còn chưa tới mức không thể cứu vãn? Bây giờ thanh danh của hắn bị hủy, chẳng những hủy chính mình còn hủy Đại Tuyên. Chỉ trong mắt thiên hạ Đại Tuyên đã sớm thành quốc gia loạn lạc, người người chờ tới chia một chén canh.”
Giọng điệu thái hậu trầm trọng, nhất thời trong phòng khách không ai lên tiếng, tới tận khi có nha hoàn tiến vào bẩm báo: “Bẩm thái hoàng thái hậu, Yến quận vương, quận vương phi tới đang chờ ở ngoài.”
Mắt thái hoàng thái hậu sáng lên một chút, phất tay ra lệnh cho nha hoàn: “Để cho bọn họ vào.”
Bà nghe trưởng công chúa nói vị tôn tử này vô song hiếm có, tao nhã tuyệt diễm nhất thế gian, phiên phân vũ khúc, bày mưu nghĩ kế, túc trí đa mưu, thật tò mò.
Tất cả mọi người đều nhìn trước cửa, Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm tao nhã tiến vào.
Hoa phục mỹ lễ, cả phòng vì bọn họ sáng lên vài phần, Yến Kỳ vừa ngẩng đầu, tao nhã liễm diễm, Vân Nhiễm mỹ lệ thanh nhã, sáng như ngọc lưu ly, mọi người kinh diễm nhìn bọn họ một lúc.
Trưởng công chúa sớm nở nụ cười nhìn Vân Nhiễm, ngoắc tay ý bảo Vân Nhiễm tới trước mặt. Vân Nhiễm đi tới, trưởng công chúa kéo tay nàng, lại nhìn Yến Kỳ lên tiếng: “Yến Kỳ, đây là thái hoàng thái hậu, mau qua gặp người.”
Ánh mắt Yến Kỳ thâm thúy, nhìn chằm chằm thái hoàng thái hậu thần thái sáng láng, lòng đau thắt lại, đô mắt còn đen hơn màn đêm. Chính nữ nhân này hại mẫu thân hắn, hại phụ vương hắn, lão yêu bà sống thật tốt, sao bà ta còn mặt mũi sống trên đời, người đáng chết là bà ta, sao cuối cùng lại là cha mẹ hắn. Bà ta còn sống, hơn nữa sống có vẻ không tệ.
Trong lòng Yến Kỳ trăm nghìn mối, nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn không kiêu ngạo không siểm nịnh, hành lễ: “Gặp qua thái hoàng thái hậu.”
Vân Nhiễm cũng hành lễ theo Yến Kỳ: “Vân Nhiễm gặp qua thái hoàng thái hậu.”
Thái hoàng thái hậu nhìn Yến kỳ, trên người hắn dễ dàng trông thấy bóng dáng của Lý Thấm. Tôn tử xuất sắc như vậy, bà không thể phản bác, Tiêu Lý Thấm quả thật khác người thường, ngay cả đứa nhỏ cũng xuất sắc hơn người khác. Nếu lúc trước bà không ngăn cản, có phải bây giờ đã khác, đáng tiếc, trên đời không có thuốc hối hận.
Thái hoàng thái hậu áp chế buồn bực trong lòng, nhìn Yến Kỳ, Vân Nhiễm gật đầu: “Hai ngươi đứng lên đi.”
Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm đứng dậy ngồi xuống cạnh trưởng công chúa. Trưởng công chúa chậm rãi đứng dậy nhìn vài người trầm giọng lên tiếng: “Hiện tại hoàng đế biến thành hôn quân tàn bạo, tin lời yêu phi khiến Đại Tuyên xuống dốc không phanh, loạn trong giặc ngoài. Bản cung thân làm trưởng công chúa hoàng thất, đứng ra gánh vác trách nhiệm. Mắt thấy hoàng đế trở thành hôn quân đẩy Đại Tuyên tới bước diệt vong. Bản cung tới Vân Sơn mời thái hoàng thái hậu chủ trì đại cục. Bây giờ thái hoàng thái hậu đã xuất sơn, bản cung xin được lấy ra di chiếu của tiên đế.”
Trưởng công chúa nói như chém đinh chặt sắt, ngoại trừ thái hoàng thái hậu, tất cả những người còn lại đều đứng bật dậy đưa mắt nhìn nhau. Nhất là Yến Khang cùng Vân Tử Khiếu, bọn họ không biết tiên đế lưu lại di chiếu trong tay trưởng công chúa.
Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ cũng rất kinh ngạc, trước đó bọn họ đã cầm một phần chiếu thư, chứng minh thân phận hoàng thất của Yến Kỳ. Bây giờ lại có thêm một di chiếu, lẽ nào liên quan tới Yến Kỳ.
Ánh mắt Yến Kỳ mị lên, u ám, cầm chặt tay Vân Nhiễm.
Trưởng công chúa lấy di chiếu từ trong tay áo, đột nhiên nhìn Yến Kỳ, trầm giọng lên tiếng: “Yến Kỳ tiếp chỉ!”
Yến Kỳ tối sầm mắt lại, bàn tay theo phản xạ nắm chặt lại, nghĩ không tiếp chỉ. Lại nhớ tới dung mạo của tiên đế, lúc hắn còn nhỏ, tiên đế ôm hắn, dạy hắn viết chữ, luyện đạo Khổng Mạnh. Trước kia hắn chỉ nghĩ mình có duyên với tiên đế, nên ngài đặc biệt thích mình, bây giờ hắn mới hiểu tiên đế là phụ hoàng hắn, nên ngài mới yêu thương hắn như vậy, ngài vuốt đầu hắn nói Kỳ Nhi, nhanh chóng lớn lên, có thể bảo vệ chính mình.
Khi đó ngài toàn tâm toàn ý muốn bảo vệ hắn.
Yến Kỳ nghĩ lại mọi chuyện, quỳ xuống theo phản xạ, trưởng công chúa giơ cao thánh chỉ, tuyên đọc: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Kể từ khi trẫm đăng cơ, được trời phù hộ, quốc thái dân an. Lúc trẫm gặp nạn, ngẫu nhiên nhận được thiên ý, Đại Tuyên sẽ có kiếp nạn, hôn quân loạn thế. Nếu muốn chấn hưng Đại Tuyết, ắt cần minh quân xuất thế. Trưởng tử của trẫm Sở Kỳ đủ nhân đức chí hiếu, nay trẫm chiếu cáo thiên hạ, Sở Kỳ tuân theo di chiếu diệt trừ hôn quân, nắm vững triều chính, đăng lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn. Thống nhất đế nghiệp Đại Tuyên, phải nhớ, lấy lợi ích bốn biển làm đầu, tim mang thiên hạ, trọng người tài, bảo vệ bờ cõi, ổn định giang sơn, giữ cho dân chúng an bình, no ấm.”
Trong phòng khác, ngoại trừ thái hoàng thái hậu sớm biết di chiếu, những người khác đều hóa đá. Đây dĩ nhiên là chiếu thư truyền ngôi. Phải biết rằng lúc tiên đế qua đời, không có chiếu thư truyền ngôi, tân đế đăng cơ là do mọi người thương nghị, đưa lên đế vị. Mọi người đều nghĩ tiên đế quên lập di chiếu, không ngờ tiên đã sớm lập di chiếu, chẳng qua người đăng cơ không phải Sở Dật Kỳ mà là trưởng tử của ngài Yến Kỳ.
Trưởng công chúa lại lên tiếng: “Sờ Kỳ, còn không tiếp chỉ.”
Yến Kỳ tỉnh táo lại, nhanh chóng nhìn di chiếu trong tay trưởng công chúa: “Yên Kỳ không phải Sở Kỳ nên không thể tiếp di chiếu này.”
Mọi người hóa đá, đêm nay bọn họ bị đả kích thật nhiều. Không ngờ tiên đế để lại chiếu thư, truyền ngôi cho Yến Kỳ, bây giờ Yến kỳ trực tiếp từ chối.
Chẳng những Yến Khang cùng Vân Tử Khiếu, ngay cả thái hoàng thái hậu cũng không ngờ Yến Kỳ cự tuyệt chiếu thư. Người người đều muốn ngồi lên ngai vàng kia, nhưng tới tay Yến Kỳ thế nào lại thành củ khoai nóng bỏng tay, thái hoàng thái hậu nheo mắt lại, ngấn lệ nhớ tới con trai. Lúc trước con trai cũng giống Yến Kỳ, không muốn tiếp nhận đế vị, hắn chỉ mong làm vương gia nhàn tản sống cùng nữ nhân của mình, cả đời dân dã bình dị. Là bà ép hắn đăng cơ, khiến hắn chưa tới bốn mươi tuổi đã qua đời.
Trưởng công chúa ngây ngẩn cả người, tới khi bình tĩnh lại, cả người trầm xuống, lớn tiếng: “Sở Kỳ, ngươi là con cháu Sở gia, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn nhìn Đại Tuyên diệt vong, ngươi muốn trăm vạn giang sơn Sở gia rơi vào tay người khác. Ngươi muốn nhìn dân chúng lưu lạc không nơi nương tự, nhìn quốc gia khác căn nuốt đất đai Đại Tuyên, khiến chúng ta trở thành nô lệ mất nước.”
Yến Khang cùng Vân Tử Khiếu đã khôi phục lý trí, hai người nghiêm túc suy nghĩ, nếu Yến Kỳ trở thành hoàng thượng Đại Tuyên, chắc chắn sẽ dẫn dắt Đại Tuyên đi tới một nấc thang mới, ngày càng giàu mạnh, hẳn ứng cử viên tốt nhất làm đế vương Đại Tuyên.
Yến Khang cùng Vân Tử Khiếu nhanh chóng quỳ xuống: “Thần xin quận vương tiếp di chiếu.”
Vân Nhiễm bất động nhìn màn kịch trước mặt, trước đó nàng mới nói với Yến Kỳ không cần để ý tới chuyện của Đại Tuyên. Ai ngờ lập tức xuất hiện di chiếu truyền ngôi cho hắn, chẳng lẽ hắn thật sự có mệnh làm minh quân.
Vân Nhiễm nghiêm túc suy nghĩ cục diện trước mắt, nếu Yến Kỳ không đăng cơ, vậy chỉ có thể là Tiêu Diêu vương, Sở Tuấn Nghiêu yếu đuối vô năng, người như vậy sao có thể làm hoàng đế tốt. Thật ra Yến Kỳ là người thích hợp nhất đi lên ngôi cửu ngũ chí tôn, nhưng nàng không mong hắn đăng cơ, hắn làm hoàng đế, không còn là Yến Kỳ của riêng nàng, hắn là người của cả thiên hạ.
Nhưng nhớ tới cảnh Đại Tuyên thù trong giặc ngoài, nếu Yến Kỳ không quản, chỉ sợ cục diện càng thêm hỗn loạn, dù đẩy Tiêu Diêu vương lên ngôi ông ta có đủ năng lực bình ổn cục diện sao? Còn nữa, nếu Tiêu Diêu vương lên ngôi, ai biết hai đại phủ Yến Vân có trở thành cái đinh trong mắt hắn hay không.
Vân Nhiễm nghĩ tới nghĩ lui, không tìm ra cách nào tốt nhất, cuối cùng đành nhìn Yến Kỳ.
Ánh mắt Yến Kỳ kiên định, gằn từng chữ: “Bản quận vương là Yến Kỳ, không phải Sở Kỳ, cho nên thứ lỗi cho bản quận vương không thể tiếp di chiếu của tiên đế.”
Hắn kiên định cố chấp, không muốn trở thành hoàng đế. Xưa nay đế vương bạc hạnh, hắn không muốn làm Nhiễm Nhi đau lòng, cả đời hắn chỉ muốn cùng Nhiễm Nhi, không muốn làm một hoàng đế vì dân vì nước. Phải hi sinh nhiều lắm.
Ánh mắt trưởng công chúa bốc lửa, trong lòng tức giận không thôi. Bà tới Vân Sơn mời thái hoàng thái hậu chủ trì đại cuộc, vì để cho hắn chắc chắn đăng lên đế vị, đứa nhỏ này sao không hiểu cho nỗi khổ tâm của bà. Chỉ có hoàng thượng mới là người cao nhất thế gian, đủ năng lực bảo vệ những thứ mình muốn.
“Sở Kỳ, ngươi xác định không tiếp nhận di chiếu? Ngươi nghĩ gì, sống chết của trăm ngàn bách tính Đại Tuyên phụ thuộc vào quyết định của ngươi. Nếu ngươi không nhận di chiếu, nhanh chóng bình ổn nội loạn, Đại Tuyên sẽ càng loạn, dân chúng tứ cố vô thân, ngươi xác định mình có thể trơ mắt bỏ mặc sống chết của bọn họ sao. Đó là con dân của ngươi, còn có hai đại phủ Yến Vân, nếu ngươi không nhận di chiếu, tân hoàng lên ngôi, ai biết họ có ra tay đối phó với hai đại phủ. Còn có Nhiễm Nhi, ngươi yêu nàng, nhưng đã từng nghĩ tới, chỉ có làm hoàng đế, ngươi mới bảo vệ được nàng. Không để cho bất kỳ kẻ nào thương tổn nàng. Nếu đổi lại là người khác, ai biết hắn có ra tay đối phó với ác ngươi không. Nếu Đại Tuyên bị diệt, các ngươi thành nô lệ mất nước, đi tới đâu cũng không thoát khỏi thân phận nô lệ.”
Một câu cuối cùng đánh mạnh vào lòng Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm. Nô lệ mất nước, hai đại phủ Yến, Vân, đúng vậy bọn họ không thể để cho bất kỳ kẻ nào gọi mình là nô lệ, không thể để hai đại phủ xảy ra chuyện, Vân Nhiễm nhìn Yến Kỳ, chậm rãi lên tiếng: “Yến Kỳ, tiếp di chiếu đi.”