Quỷ Y Quận Vương Phi​

Chương 209: Hoàng hậu quyên bạc



Ánh hoàng hôn chiếu lên gương mặt gầy gò, mệt mỏi, không sức sống, hắn chỉ là một thiếu niên tầm mười lăm mười sáu tuổi, tâm trí chưa trưởng thành, lúc này nghe Vân Nhiễm hỏi nhớ tới những khổ sở trên đường đi, liền òa khóc, nức nở nói: “Bẩm công tử, ta tên là Cung Văn, tới từ thành Mạc Tuyết, ở phía bắc Mạc Tuyết có một ngọn núi tuyết, gần đây xảy ra bão tuyết, núi lở, phá hủy gần nửa thành Mạc Tuyết, chết rất nhiều người. Chúng ta không có cơm ăn, không có áo mặc, không những thế, lương thực trong thành còn tăng giá. Rất nhiều nhà bán con cái đi còn không đủ đổi lấy một nắm lương thực, tri phủ làm ngơ không quan tâm.” 

Nói tới đây, Cung Văn lại nhớ tới cả nhà mình đều chết đói. 

“Sau đó có người biết được, triều đình chuyển lương thực tới cứu nạn thành Mạc Tuyết nhưng không tới tay dân, bị tri phủ giữ hết, cất vào trong kho. Sau đó đem quần áo cùng lương thực bán với giá cao, dân chúng biết được, đòi cướp kho lúa, nhưng bị bọn họ phái người đánh chết, cuối cùng chúng ta lập một đội hơn hai mươi người bí mật tới kinh thành cáo ngự trạng. Sau khi bọn họ nhận được tin, phái người đuổi giết, tất cả đã chết chỉ còn lại một mình ta.” 

Cung Văn nói xong, hiện trường một mảnh tĩnh mịch, sắc mặt ai cũng lạnh lùng, ánh mắt tràn đầy vẻ nghiêm trọng. 

Khốn khiếp, dám cả gan làm loạn tới mức này, thật sự quá cuồng vọng. 

Vân Nhiễm đè nén lửa giận, nhìn Cung Văn trầm giọng hỏi: “Ngươi nói mình tới từ thành Mạc Tuyết, nhưng Mạc Tuyết ở phương bắc, sao ngươi lại xuất hiện ở thành nam?”

“Bẩm công tử, bọn họ phái người chặn ở cửa bắc, chúng ta không vào được, phải đi vòng tới phía nam, nhưng bọn họ vẫn phát hiện, đuổi giết chúng ta, bây giờ chỉ còn lại mình ta. Công tử người dẫn ta vào thành đi.” 

Cung Văn dập đầu rầm rập. 

Vân Nhiễm thả màn xe xuống, ra lệnh cho Long Nhất: “Cho hắn một con ngựa, dẫn hắn vào thành.’ 

“Ân! Chủ tử.” 

Long Nhất nhận lệnh tới trước mặt Cung Văn trầm giọng: “Tới đây đi!” 

“Cảm ơn công tử! Cảm ơn công tử.’

Cung Văn đứng dậy đi theo Long Nhất. Long Nhất cho hắn một con ngựa, bởi vì chạy mấy ngày liền không có sức, cuối cùng Long Nhất phải vung tay dùng nội lực đẩy hắn lên ngựa, đoàn người chậm rãi vào thành. 

Trong xe ngựa, An Nhạc cùng Vân Nhiễm biến sắc mặt, An Nhạc hung hăng nói: “Tri phủ thành Mạc Tuyết khốn khiếp, phải để hoàng huynh bắt hắn lại, chém làm tám mảnh, hắn coi mạng người như cỏ rác, thật sự đáng giận.” 

Vân Nhiễm khác với An Nhạc, ngoài phẫn nộ càng thêm một phần lý trí, nàng ngưng mi trầm ổn lên tiếng: “Việc này chỉ sợ dựa vào một tri phủ không có gan lớn như vậy, còn có đại thần trong triều nhúng tay vào. Những người đó mới đáng giận, trước đó thái hoàng thái hậu đã giao việc này cho Triệu thừa tướng, không ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy, lần này chỉ sợ lão gia hỏa không thoát được liên quan.’ 

“Triệu thừa tướng, ông ta hồ đồ rồi sao, dám làm ra chuyện lớn như vậy?” 

Vân Nhiễm lắc đầu: “Triệu thừa tướng không có gan này, nhưng người khác chưa chắc đã vậy, không biết lần này ông ta phái ai đi áp tải lương thực, những kẻ đó mới là người làm loạn.” 

Hai người đang nói chuyện, Vân Nhiễm đột nhiên rùng mình, toàn thân tỏa ra hàn khí. An Nhạc tuy có võ công dù không lợi hại, nhưng cũng có thể cảm nhận được xung quanh có sát khí, sắc mặt khó coi nói: “Khốn khiếp, chẳng lẽ bọn họ muốn động thủ ngoài Lương Thành.’ 

“Chắc là như vậy!” 

Vân Nhiễm vừa nói xong, khắp nơi vang lên tiếng huýt sáo, người đông nghìn nghịt kéo tới, vây xung quanh xe ngựa của Vân Nhiễm. Long Nhất cùng Long Nhị nhăn mặt không ngờ dưới chân thiên tử còn xảy ra chuyện như vậy, kéo dây cương ngựa nhanh chóng chạy tới bảo vệ Vân Nhiễm. 

Phía đối diện có một hắc y nhân che kín mặt chỉ để lộ đôi mắt đi ra, trường kiếm trong tay chỉ vào Long Nhất quát hỏi: “Các ngươi là ai, dám can đảm cướp người từ trong tay chúng ta, lập tức giao ra đây, chúng ta sẽ không gây khó dễ, nếu không các ngươi chỉ có đường chết.” 

Cung Văn ở phía sau xe ngựa run rẩy, tái nhợt nhìn Long Nhất bọn họ chỉ có vài người, đối phương có tới bảy tám mươi người, căn bản không có phần thắng, hắn không muốn liên lụy tới người khác nên nhanh chóng lên tiếng: “Đại hiệp! Các ngươi đi đi, không cần lo cho ta.” 

Hắn khóc, tuy rằng sợ hãi, nhưng không muốn hại người khác.

Long Nhất không để ý tới hắn, nhìn hắc y nhân phía đối diện, quát lạnh: “Thả con mẹ nhà ngươi, tiểu tạp chủng ngươi có mẹ sinh không có người dạy, dám phát rồ, hôm nay không phải ngươi tha cho gia mà là gia không tha cho ngươi, gia muốn các ngươi chết dưới kiếm của gia.”

Bấy lâu nay Long đại gia học mắng người cuối cùng cũng phát huy công dụng, Vân Nhiễm nở nụ cười, cũng không nhiều lời. An Nhạc không nhịn được, vén rèm nhìn ra ngoài, thấy bóng Long Nhất ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, thần thái sáng láng, An Nhạc im lặng buông rèm xuống. 

Hắc y nhân nghe thấy Long Nhất chửi bới, ánh mắt tràn đầy lửa giận, vung tay lên ra lệnh: “Giết, không chừa một ai.”

Long Nhất cũng vung tay lên, vài tên thị vệ lắc mình phi thân tới, hắn ra lệnh cho Long Nhị: “Bảo vệ chủ tử!” 

Gió đêm phất qua, đao quang ảnh kiếm, tiếng lanh canh không ngừng, Long Nhất cùng vài tên thị vệ rất lợi hại, nhưng đối phương đông hơn, nhất thời không ai hơn ai, lúc thì có người lao tới chỗ Cung Văn, có kẻ lại lao tới xe ngựa. Thị vệ có chút không kịp đối phó, Vân Nhiễm khẽ động muốn đi ra ngoài, An Nhạc nhanh chóng ngăn lại, nàng nghe nói hoàng tẩu đang mang thai. 

“Ta đi ra ngoài.” 

Sao Vân Nhiễm có thể đồng ý, An Nhạc chỉ biết một chút võ công sơ xài, ngược lài có khi còn bị thương. 

Hai người đang nói chuyện, đột nhiên một bóng trắng lõe lên, trường kiếm xuyên qua vách xe ngựa, Vân Nhiễm nhấc tay áo, nội lực bắn ra ngoài, trường kiếm bị đẩy trở về, hắc y nhân bị đánh văng ra xa. 

Hành động nơi đây hấp dẫn mọi người xung quanh, không ít người chạy tới. 

Đúng lúc này trong đêm có vài bóng người xuất hiện, dẫn đầu là Chương Lâm. 

Hắn vung nội lực nhằm thẳng vào đám hắc y nhân đang bao vây quanh xe ngựa, bọn chúng bị đánh bay ra ngoài. 

Long Nhị thở dài nhẹ nhõm khi thấy người tới là Chương Lâm, hai người một trái một phải bảo vệ xe ngựa không cho đám người kia tới gần. 

Chương Lâm tới gần quan tâm hỏi: “Nương nương, người không sao chứ.” 

Vân Nhiễm không ngờ Chương lâm chạy tới: “Sao ngươi lại tới đây.” 

“Đường tiểu thư lo lắng cho an toàn của nương nương, nên ra lệnh cho thuộc hạ đi theo.” 

Nói xong, Chương Lâm lại vung kiếm lên chiến đấu. Có thêm bọn họ, nhất thời đám hắc y nhân không làm gì được Cung Văn, Vân Nhiễm khẽ thả lỏng, cũng không kiên trì xuất lực, nàng mang thai còn chưa được hai tháng, ba tháng đầu không thể hành động mạnh. 

Mặc dù có thêm Chương Lâm, nhưng muốn nhanh chóng giành thắng lợi vẫn có chút khó khăn. 

Vân Nhiễm khẽ nổi tơ máu, những này thật cả gan làm loạn, dám giết người dưới chân thiên tử, hành động còn ngang nhiên lớn mật, giỏi, thật sự rất giỏi. Vân Nhiễm khẽ nắm chặt tay lại, lần này nhất định phải hung hăng thu thập đám người kia. 

Tiếng đánh nhau ngày càng kịch liệt, đám hắc y nhân đã chết không ít người, bên này cũng bị tên vài người, thuộc hạ của Chương Lâm dẫn tới cũng bị thương không nhẹ, cuối cùng chỉ có Long Nhất, Long Nhị cùng Chương Lâm là không có chuyện gì. 

Ba người quét mắt nhìn đám hắc y nhân, còn lại hơn ba mươi người, trong không khí nồng nặc mùi máu. 

Mọi người đang lo lắng xảy ra chuyện, đột nhiên trên đường vang lên tiếng vó ngựa đều đặn, bụi đất cuồn cuộn bay lên trong đêm. Vài kị binh nhanh chóng chạy về hướng này, dẫn đầu là một người mặc long bào, ngũ quan lập thể tuấn mỹ, dày đặc sát khí hung ác. Ánh mắt đầy tơ máu, kim quan trên đầu chói lòa, tóc khẽ bay gió, giống như thiên thần từ trên trời giáng xuống. Hắn phi ngựa tới, ra lệnh cho thuộc hạ: “Giết cho trẫm, giữ lại vài người còn sống.” 

“Ân! Hoàng thượng.” 

Phương Trầm An nhìn đám người hắc nhân, nháy mắt đã giết chết vài người. Bọn chúng không ngờ bỗng nhiên xuất hiện nhiều người như vậy, hơn nữa vừa rồi bọn họ nghe rất rõ có người hô hoàng thượng. Cư nhiên là hoàng thượng, sao người lại xuất hiện ở đây, kinh ngạc vài giây, vài người đã bị chém chết, Yến Kỳ bay tới bên xe ngựa Vân Nhiễm cười trong suốt.

“Yến Kỳ! Sao chàng lại xuất cung tới đây?” 

Yến Kỳ lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Van Nhiễm, trong lòng đầy lo lắng, không ngờ còn gặp thích khách, hắn càng nghĩ càng tức giận. 

An Nhạc, Dữu Tử cùng Sơn Trà chậm rãi xuống xe, bên trong chỉ còn lại hai người bọn họ.

Yến Kỳ lạnh lùng, im lặng nhìn Vân Nhiễm không chớp mắt. 

Vân Nhiễm đuối lý chột dạ, vốn dĩ nàng không sai, xuất cung một chuyến cũng không có chuyện gì. Nhưng cố tình lại gặp phải thích khách, còn bị đuổi giết, Yến Kỳ tự nhiên sẽ tức giận, nàng đuối lý, khẽ kéo tay Yến Kỳ: “Lần sau đi ra ngoài, ta nhất định thông báo với chàng.” 

Yến Kỳ thấy nàng hiếm khi chịu thua, cúi đầu ra vẻ nhạn sai, hắn cứng rắn không nổi. Cơn tức kì dị bị vuốt trôi, khẽ ôm nàng ngồi lên trên đùi mình, cúi đầu khẽ hôn mặt nàng. 

“Nàng định dọa chết ta sao? Một mình xuất cung còn bị truy sát.” 

“Ta không cố ý,” Vân Nhiễm nghe ngữ khí của Yến Kỳ, biết hắn không tức giận, lập tức nở nụ cười, vươn tay ôm lấy cổ Yến Kỳ, cười tủm tỉm nói: “Yến Kỳ, chàng đừng tức giận, lần sau ta sẽ không làm như vậy.” 

“Umh! Nếu còn tái phạm sẽ tính luôn cả lần này.” 

Yến Kỳ hung hăng cắn nàng một cái. Vân Nhiễm không dám kêu đau, ai bảo nàng đuối lý. 

Ánh mắt Yến Kỳ thâm thúy nhìn tiểu nữ nhân trong ngực, hắn phát hiện ra mình thật sự rất yêu nàng, sủng nàng, còn lớn hơn tưởng tượng của hắn. Như thể đã ngấm vào xương tủy, như một bản năng, nếu như có kiếp trước kiếp này, hắn nghĩ kiếp trước mình nhất định rất yêu nàng. 

Bên ngoài xe ngựa hắc y nhân đều bị giết, Phương Trầm An chỉ huy bắt lại bốn người. 

“Hoàng thượng, giữ lại bốn người, còn lại đều diệt.’ 

Yến Kỳ vén rèm nhìn ra xung quanh, đâu đâu cũng có thi thể, hắn thị huyết lên tiếng: “Đưa những kẻ này về thẩm vấn, xem ai sai khiến, dám cả gan làm loạn.” 

“Ân, hoàng thượng!”

Phương Trầm An lên tiếng, Cung Văn lúc này hoàn toàn sững sờ, hắn không ngờ mình có cơ hội nhìn thấy hoàng thượng. Là hoàng thượng đó, hắn muốn cáo ngự trạng. 

Cung Văn nhanh chóng nhảy xuống ngựa chạy tới gần xe ngựa, cao giọng hô: “Hoàng thượng, thảo dân muốn cáo ngự trạng.” 

Ánh mắt Yến Kỳ u ám nhìn Cung Văn cách đó không xa, trầm giọng lên tiếng: “Ngươi muốn cáo ai, vì chuyện gì.” 

Vân Nhiễm ngẩng đầu nói: “Đám hắc y nhân muốn giết chính là tên tiểu tử này, ta để cho Long Nhất cứu hắn, mới bị bọn họ vây đánh.” 

Yến Kỳ im lặng nhìn Cung Văn, Cung Văn nhanh chóng bẩm báo: “Thảo dân là dân thành Mạc Tuyết, triều đình phát lương thảo tới cứu trợ, nhưng bị tri phủ tham ô. Bây giờ Mạc Tuyết ngày càng có nhiều người chết đã lên tới nghìn người, rất nhiều nhà bán con cái chỉ vì miếng ăn.” 

Sắc mặt Yến Kỳ khó coi, nháy mắt phủ mưa rền gió dữ. 

Không ngờ hắn vừa tiếp quản giang sơn Đại Tuyên đã xảy ra chuyện như vậy, thật sự đáng giận. 

Lần này thành Mạc Tuyết bị tuyết lở, trước đó đã ra lệnh cho Triệu thừa tướng xử lý chuyện này. Ông ta cấp tốc chuyển lương thảo cùng quần áo tới cứu trợ, không ngờ xảy ra chuyện như vậy. 

Lần này vận chuyển lương thảo không phải ai khác chính là công tử phủ Triệu thừa tướng Triệu Đình, ngoài ra còn có một người thuộc phủ Tuyên Bình hầu, Giang Hoằng Ngôn. 

Triệu Đình thân là ngũ phẩm lang trung bộ binh. Giang Hoằng Ngôn là lục phẩm chủ sự bộ hình. 

Sở dĩ Triệu thừa tướng sắp xếp cháu trai phụ trách chuyện này là vì, rất nhanh ông sẽ rời khỏi triều chính. Tân đế mới đăng cơ, nếu Triệu Đình vận chuyển lương thực lập được công, dù ông lui xuống, cháu trai cũng sẽ có chỗ đứng bên cạnh hoàng thượng, Triệu gia còn có người nối nghiệp. 

Về phầNgoonang Hoằng Ngôn, cũng là do Giang đại nhân kính nhờ ông cho con mình một cơ hội lập công, bây giờ hắn chỉ là lục phẩm, nếu lập được công, có thể chiếm được một món lời, thuận lợi cho việc thăng tiến sau này. 

Nhưng không ngờ Triệu Đình cùng Giang Hoằng ngôn lại cả gan làm loạn, hoặc nói bọn họ bị tri phủ thành Mạc Tuyết dụ dỗ động tới lương thảo. 

Yến Kỳ âm trầm tới đáng sợ, Cung Văn ở bên ngoài liều mạng gật đầu: “Hoàng thượng, người nhất định phải làm chủ cho dân chúng thành Mạc Tuyết. Nếu không sẽ ngày càng có nhiều người phải chết, thảo dân cùng hai mươi người đuổi tới kinh thành, nhưng đều bị giết, bây giờ chỉ còn lại mình thảo dân.” 

Yến Kỳ bừng bừng sát khí, nắm chặt màn xe, nổi cả gân xanh, hắn thị huyết lên tiếng: “Về cung.” 

Phương Trầm An nhanh chóng lên tiếng: “Hoàng thượng khởi giá về cung.” 

Xe ngựa chạy thẳng về phía trước, Long Nhất kéo Cung Văn lên ngựa, An Nhạc cùng hai nha hoàn cưỡi ngựa đi theo, về phần Chương Lâm, từ lúc Yến Kỳ xuất hiện hắn đã đi khỏi. 

Vân Nhiễm nằm trong lòng Yến Kỳ, thấy ánh mắt hắn sắc bén liền hỏi: “Lần này rốt cuộc alf kẻ nào chuyển lương thực tới thành Mạc Tuyết.” 

“Triệu Đình của Triệu gia cung Giang Hoằng Ngôn phủ Tuyên Bình hầu.” 

Vừa nghe thấy Triệu gia cùng phủ Tuyên Bình hầu, sắc mặt Vân Nhiễm cũng khó coi. Nàng không có hảo cảm với hai nhà này, coi mạng người như cỏ rác, dám cả gan gây ra chuyện như vậy. Triệu Đình chỉ là một công tử phủ thừa tướng cũng dám làm loạn, có thể thấy bình thường hắn làm không ít chuyện khác, Giang Hoằng Ngôn chắc cũng không tốt lành gì. 

“Tra! Nhất định phải trừng trị thật mạnh, nếu bọn họ đụng vào họng súng, không có lý gì phải tha.” 

“Umh! Chuyện đã tới trước mặt ta, sao có thể tha cho bọn họ.” 

Sau đó bọn họ không nhắc tới thành Mạc Tuyết nữa mà dời lực chú ý lên người Vân Nhiễm. Yến Kỳ ôm nàng quan tâm, có thấy chỗ nào không thoải mái, cuối cùng bá đạo dặn dò, đây là lần duy nhất. Sau này nếu nàng dám một mình xuất cung, để xem hắn tính sổ với nàng thế nào, dĩ nhiên Vân Nhiễm đáp ứng. 

Mọi người đi thẳng về hướng hoàng cung. 

Trước cửa cung Vân Hoa, đèn đuốc sáng rực, rường cột chạm trổ, Hứa An cùng đám cung nữ, thái giám đang quỳ toát mồ hôi, tới khi có tiếng xe ngựa vang lên, mọi người nhanh chóng ngẩng đầu nhìn qua, thấy đúng là xe ngựa của Vân Nhiễm. Cuối cùng Hứa An cũng có thể thở ra, vừa nhìn thấy người xuống xe, hắn đã nước mắt lưng trong tội nghiệp nhìn Vân Nhiễm: “Nương nương.” 

Tiếng gọi đáng thương như thể, thiếu chút nữa lão nô không gặp được người. 

Yến Kỳ đỡ Vân Nhiễm đi tới trước mặt Hứa An, âm trầm nhìn hắn, chậm rãi nói: “Hứa An! Nếu còn có lần sua, ngươi cũng đừng mong sống, trực tiếp tự chặt đầu mình xuống là được.” 

Hứa An trắng mặt, Vân Nhiễm tiếp lời: “Việc này không liên quan tới bọn họ, là ta ngăn cản bọn họ thông báo.”

“Vậy thì thế nào, nếu lúc trước thích khách khiến nàng bị thương, cả cung Vân Hoa đừng ai mong sống, tất cả đều đáng chết.”

Yến Kỳ thị huyết khí phách lên tiếng, Hứa An rùng mình, nương nương gặp phải thích khách, cả cung Vân Hoa toát mồ hôi lạnh, nương nương, sau này người trăm ngàn lần đừng làm như vậy, chúng nô tài không chịu nổi, chân ai cũng mềm nhũn cả người run rẩy.

Yến Kỳ kéo tay Vân Nhiễm đi vào trong điện, ném lại một câu: “Mỗi người tự lĩnh mười đại bản.”

Vân Nhiễm kháng nghị: “Yến Kỳ, chuyện này không liên quan tới bọn họ.” 

Đám người Hứa An không chờ Vân Nhiễm đã liên tục dập đầu: “Nô tài tuân chỉ!” 

Nương nương gặp phải thích khác, nếu bị thương, mọi người đừng mong sống. Bây giờ hoàng thượng chỉ sai đánh mười đại bản, đã là trời ban đại ân, Hứa An sợ nương nương cầu xin thêm, bọn họ càng bị đánh thêm nặng, nên nhanh nhẹn dẫn đầu đi chịu đòn. 

Vân Nhiễm quay đầu im lặng nhìn mọi người nhanh nhẹn lui xuống. Lệ Chi cũng ở trong đó, không những vậy, Sơn Trà, Dữu Tử cũng tự giác đi xuống. 

Vân Nhiễm căm tức trừng mắt nhìn Yến Kỳ, vung tay hắn ra, bước đi như bay vào tẩm cung. Yến Kỳ nhìn mà kinh hãi, nhanh chóng hét lên: “Nhiễm Nhi! Nàng chậm một chút, cẩn thận một chút.”

Vân Nhiễm làm như không nghe thấy, đi thẳng vào tẩm cung, lửa giận bừng bừng. 

Bên ngoài điện đám người Phương Trầm An bất động, nương nương tức giận hoàng thượng lo lắng, kẻ thông minh không cần chọn lúc này xông lên chết. 

Yến Kỳ đi nhanh vài bước giữ lấy người Vân Nhiễm: “Nhiễm Nhi! Nàng cẩn thận một chút.” 

Vân Nhiễm ngẩng đầu nhìn Yến Kỳ, mím môi không nói lời nào. 

Nàng đã đồng ý sau này có chuyện gì cũng nói cho hắn, hắn còn phạt những người trong cung của nàng, thật sự quá đáng. Yến Kỳ lo lắng nhìn Vân Nhiễm tức giận, khẽ ôm lấy nàng: “Nhiễm Nhi! Vừa rồi thấy nàng bị thích khách vây giết, ta sợ muốn chết, trong lòng rất sợ hãi, sợ nàng bị thương, nếu nàng có chuyện gì, chỉ sợ ta sẽ không khống chế được lửa giận giết hết đám người trong cung Vân Hoa, đánh bọn họ mười đại bản đã là nhẹ nhất rồi.” 

Vân Nhiễm nghe thấy vậy, tuy vẫn tức giận nhưng vẫn mềm xuống, vùng ra chu môi lên nói: “Được rồi! Lần này ta tha thứ cho chàng, nhưng sau này chàng không được tùy tiện đánh bọn họ, nếu không ta có thể trở mặt với chàng.” 

“Được, dù sao sau này có chuyện gì đều phải báo cho ta biết.” 

Yến hoàng đế đáp ứng, dù sao Nhiễm Nhi cũng đã bằng lòng sau này có chuyện gì cũng thông báo với hắn, hắn không cần thiết phải tùy tiện đánh người trong cung Vân Hoa. 

Cuối cùng hai người cũng hòa thuận như lúc ban đầu, Yến Kỳ gọi Phương Trầm An dẫn Cung Văn tiến vào. Đám người Phương Trầm An cùng Long Nhất, Long Nhị thở dài nhẹ nhõm, thấy đế hậu hòa thuận, bọn họ mới không áp lực, Phương Trầm An dẫn Cung Văn vào, Long Nhất, Long Nhị, cùng An Nhạc cũng đi theo. 

Tới tận lúc này An Nhạc mới có cơ hội bái kiến Yến Kỳ: “An Nhạc gặp qua hoàng huynh.” 

Yến Kỳ híp mắt, im lặng, Vân Nhiễm nhéo tay hắn, sợ hắn tính toán với An Nhạc. Cuối cùng Yến Kỳ không nói gì, thản nhiên lên tiếng: “Đứng lên đi, nếu như đã trở lại, sao này rảnh rỗi ở trong cung bầu bạn với hoàng tẩu, chăm sóc Chiêu Dương, đừng có chạy ra ngoài cung.” 

“Ân! Hoàng huynh.” 

An Nhạc cung kính lên tiếng, cuối cùng sắc mặt Yến Kỳ cũng đẹp lên một chút. Nhìn nhìn An Nhạc, không ngờ nàng là hoàng muội của hắn, trước kia không biết bây giờ đã biết, trong lòng hắn có chút lo lắng. Ít nhất trên thế gian này hắn còn có một người thân như vậy. 

“Umh! Ngươi về điện của mình nghỉ ngơi đi.” Yến Kỳ lên tiếng, An Nhạc cáo lui, đứng trước cửa điện hít thật sâu, rồi thở dài, nhìn hoàng cung quen thuộc nhưng tâm trạng hoàn toàn khác trước kia. Tuyệt đối không sợ hoàng huynh sẽ ép gả nàng cho người nàng không thích. 

Trong đại điện, Yến Kỳ ra lệnh cho Phương Trầm An: “Lập tức truyền Cẩm thân vương gia, Yến vương gia, Vân vương gia, Tần quốc công, thượng thư bộ hộ, bộ lễ, bộ công, bộ hình, còn cả thế tử Cẩm thân vương lập tức tiến cung.” 

“Ân! Hoàng thượng.”

Phương Trầm An lập tức đi sắp xếp chuyện này, đêm này ngoại trừ phủ Tuyên Bình hầu cùng phủ Triệu thừa tướng, tất cả các trọng thần khác đều bị gọi vào cung. 

Yến Kỳ dặn dò Trực Nhật dẫn Cung Văn đi ăn chút gì đó, đồng thời cũng truyền ngự y kiểm tra cho hắn.

Trực Nhật dẫn cung Văn xuống, Yến Kỳ lại sai Phá Nguyệt áp giải bốn gã hắc ý nhân kia đi thẩm vấn, xem ai là ngươi sai khiến bọn hắn, dám ngang nhiên làm loạn dưới chân thiên tử. 

Đợi tới khi mọi chuyện được sắp xếp ổn thỏa, Yến Kỳ sai người chuẩn bị bữa tối, hắn cùng Nhiễm Nhi còn chưa ăn gì, nhân lúc đại thần có chưa vào cung dùng một chút. 

Rất nhanh có người chỉ huy cung nữ mang đồ ăn vào, Hứa An, Lệ Chi khập khiễng đi tới, lượn qua trước mặt Vân Nhiễm, bọn họ muốn nhắc nhở nàng, lần sau đừng vụng trộm xuất cung. Nhìn đi tất cả bọn họ đều bị đánh. Vân Nhiễm cảm thấy rất áy náy, xấu hổ không dám ngẩng đầu dậy ăn cơm. Yến Kỳ ở bên cạnh quan sát hiệu quả, âm thầm hài lòng. 

Hắn kiên trì trừng phạt đám người trong cung Vân Hoa, chính là để Nhiễm Nhi biết nếu nàng còn dám xuất cung không báo cho hắn, mọi người sẽ bị phạt, xem ra hiệu quả không tệ. 

Đương nhiên mỗ hoàng đế sẽ kiên quyết không để cho Nhiễm Nhi phát hiện ra chuyện này, nếu không hắn không chiếm được miếng ngon. 

Thỉnh thoảng Yến Kỳ lại gắp đồ ăn cho Vân Nhiễm, chăm sóc cẩn thận, Vân Nhiễm không có thời gian nghĩ nhiều, tự nhiên không phát hiện ra tâm tư phúc hắc của nam nhân này. 

Bữa cơm rất nhanh đã xong, bên ngoài cung đã có đại thần tới, đầu tiên là Yến vương gia, Vân vương gia, sau đó là Tần quốc công. 

Trong điện cung Vân Hoa rấ đông ngươi, hoàng đế cùng hoàng hậu ngồi trên điện sắc mặt rất khó coi. Mọi người âm thầm bất an đưa mắt nhìn nhau, khẽ đoán, trễ thế này hoàng thượng còn gọi bọn họ tới là có chuyện gì? Có người phát hiện ra, Triệu thừa tướng cùng phủ Tuyên bình hầu chưa tới, trong lòng lẽ lộp bộp, chẳng lẽ bọn họ xảy ra chuyện? 

Yến Kỳ ra lệnh cho Trực Nhật dẫn Cung Văn vào,vừa rồi nghỉ ngơi một lát, giờ khắc này hắn đã có tinh thần hơn nhiều. 

Yến Kỳ trầm giọng ra lệnh: “Kể lại tình hình ở thành Mạc Tuyết cho các vị đại thần nghe.”

“Ân! Hoàng thượng.” 

Cung Văn nhanh chóng lên tiếng: “Từ sau khi thành Mạc Tuyết bị tuyết lở, chết rất nhiều dân chung, chẳng những đói ăn đói mặc, còn thiếu đại phu, gian thương thừa cơ đẩy giá gạo còn cao hơn vàng, rất nhiều người bán con cái, chỉ vì miếng cơm.” 

Cung Văn vừa dứt lời, trong điện vang lên tiếng nghị luận, Tần lão quốc công trầm giọng lên tiếng: “Không phải Triệu thừa tướng đã phái người áp tải lương thực cùng quần áo đi cứu nạn rồi ah? Sao lại xảy ra chuyện này?” 

“Đúng vậy! Đúng vậy,” Trong điện không ít người gật đầu, theo lý mà nói hàng cứu trợ phải tới thành Mạc Tuyết rồi, sao có thể đói ăn đói mặc. 

Cung Văn nói nhanh: “Lương thực triều đình gửi tới, căn bản không tới tay dân chúng, tri phủ cùng quan áp tải cấu kết với nhau tham ô lương còn nâng giá lên, nhưng giấu không cho mọi người biết đây là do triều đình cứu trợ. Sau đó chúng ta biết được một chút tin tức, liền vào kinh cáo ngự trạng. Lúc đi hơn hai mươi người, nhưng dọc đường bọn họ đuổi giết, cuối cùng chỉ còn mình ta.” 

Nhớ tới chuyện này Cung Văn khóc rống lên, vì mình cũng vì những đồng hương đi cùng với mình vào cung cáo ngự trạng. 

Trong đại điện sôi trào, người người căm phẫn, trong lòng thầm mắng. 

Yến Kỳ trầm mặt đấm một quyền vào long án, mọi người lập tức im lặng, đồng loạt ngẩng đầu nhìn hoàng thượng, chỉ thấy mặt hoàng đế u ám, ánh mắt lạnh lẽo nhìn mọi người. 

“Xem ra các ngươi, một đám không lừa dối trẫm không hết hi vọng nha.” 

Yến Kỳ nói xong, cả điện kinh hãi, nhanh chóng quỳ xuống, “Xin hoàng thượng bớt giận.”

Yến Kỳ vẫn nổi trận lôi đình: “Trẫm vừa mới đăng cơ đã xảy ra chuyện như vậy, tưởng trẫm là người chết sao? Lần này nhất định phải trùng trị thật mạnh, tuyệt không tha.”

Phía dưới không ai dám lên tiếng, Yến Kỳ ra lệnh cho Sở Văn Hiên: “Thế tử Cẩm thân vương!” 

Sở Văn Hiên nhanh chóng bước ra khỏi hàng: “Có thần!”

“Lập tức dẫn theo một vạn quân kinh thành tới thành Mạc Tuyết, bắt Triệu Đình, Giang Hoằng Ngôn cùng tri phủ Mạc Tuyết, nếu có ai dám phản kháng, giết cho trẫm, không chừa một ai.” 

“Thần tuân chỉ!” Sở Văn Hạo nhanh chóng lĩnh chỉ, Yến Kỳ lại nhìn thị lang hộ bộ Nghiêm Thành, đây là người lần trước đi tới sòng bạc Cát Tường cùng hắn. 

“Nghiêm Thành, theo thế tử phủ Cẩm thân vương tới thành Mạc Tuyết, dẫn theo vài ngự y trong cung, phụ trách cứu chữa cho dân chúng.” 

Nghiêm Thành nhanh chóng bước ra khỏi hàng lĩnh chỉ; “Thần tuân chỉ.” 

Yến Kỳ nhìn thượng thư bộ hộ Nguyễn thượng thư: “Nguyễn thượng thư, chuẩn bị thêm một đoàn lương thực, chuẩn bị đưa tới thành Mạc Tuyết, cần phải ưu tiên cứu trợ cho dân chúng.” 

Nguyễn thượng thư có chút khó xử, bởi vì bộ hộ hiện tại không có bao nhiêu lương thực, quốc khố cũng không còn nhiều bạc. 

Nhưng ngẩng đầu nhìn hoàng thượng, thấy sắc mặt người không tốt, hắn cũng không dám lên tiếng, sợ hoàng thượng sẽ chém đầu mình, lời muốn nói ra lại nuốt trở về. 

Yến Kỳ dặn dò xong, quét mắt nhìn triều thần trong điện, nhấn mạnh: “Đêm nay sở dĩ trẫm triệu tập các ngươi tới, là để cho các ngươi xem trẫm xe thu thập đám người dám cả gan làm loạn như thế nào, các ngươi nhớ kỹ cho trẫm. Nếu còn ai dám tiếp tục làm chuyện không nên làm, đừng trách trẫm tâm ngoan thủ lạt, tàn nhẫn vô tình.”

Hoàng đế vừa dứt lời, cả điện tịch mịch, không ai dám lên tiếng. 

Yến Kỳ lười phải nói nhiều với bọn họ, phất tay: “Được rồi, đều trở về đi, sau này làm chuyện gì tốt nhất nên động não một chút, xem có thể hay không.” 

Triều thần toát mồ hôi lạnh, không ai dám ho he, Trực Nhật dẫn Cung Văn xuống, giao cho Sở Văn Hạo đưa về thành Mạc Tuyết. 

Chờ cho tất cả mọi người đi rồi, Phá Nguyệt mới tiến vào bẩm báo: “Hoàng thượng, bốn người kia đã khai ra, người của Triệu phủ sai bọn họ truy sát những người đó.” 

“Khốn khiếp, lần này nhất định phải giết hắn.” Yến Kỳ phát hỏa, dặn dò Phá Nguyệt giam giữ cẩn thận bốn hắc y nhân.

Chờ cho tất cả đều đi, Yến Kỳ thu lại lửa giận, ôn hòa nhìn Vân Nhiễm, cầm tay nàng: “Nhiễm Nhi! Đã không còn sớm, chúng ta nên nghỉ ngơi.” 

Vân Nhiễm gật đầu, đứng dậy cùng Yến Kỳ chuẩn bị đi vào tẩm cung, trên đường đi nàng không nhịn được hỏi: “Chàng định xử lý, Triệu gia cùng Giang gia thế nào.” 

Triệu Đình cùng Giang Hoằng Ngôn gây ra chuyện lớn như vậy, phải chết là điều chắc chắn, nhưng còn Triệu gia cùng Giang gia.” 

Ánh mắt Yến Kỳ u ám, khóe môi nhếch lên, chậm rãi lên tiếng: “Triệu thừa tướng đã quá già, không còn thích hợp làm thừa tướng, nghi nhớ nhiều năm cống hiến, sẽ không truy cứu Triệu gia. Về phần phủ Tuyên bình hầu, tước bỏ tước vị, Giang thượng thư giáng ba cấp.” 

Vân Nhiễm gật đầu, Yến Kỳ kéo nàng vào tẩm cung nghỉ ngơi. Một đêm yên tĩnh. 

Ngày hôm sau, Yến Kỳ vào triều sớm,Vân Nhiễm vẫn tiếp tục ngủ, chờ sau khi hắn nàng cũng đã dậy, đúng lúc dùng điểm tâm. Yến Kỳ ăn với Vân Nhiễm, lại kéo tay nàng ra vẻ thần bí: “Nhiễm Nhi, nàng ở trong cung rảnh rỗi, có phải thấy rất tịch mịch, nhàm chán?”

Hỏi liên tiếp vài câu, khiến Vân Nhiễm ngơ ngác không hiểu gì, đồng thời có cảm giác người này có bẫy. Nàng cảnh giác nhìn chằm chằm kẻ nào đó, sau một đêm, nàng đã biết tâm tư phúc hắc của người này. Cố ý đánh người cung Vân Hoa trước mặt nàng, để cho nàng biết sau này không cần tùy tiện xuất cung, nếu không sẽ khiến rất nhiều người có thể chết vì nàng. 

Âm hiểm phúc hắc, Vân Nhiễm âm thầm mắng, giờ khắc này hắn lại cười vui vẻ, không biết lại sắp bẫy gì cho nàng nhảy. Vân Nhiễm vân đạm phong khinh lên tiếng: “Sao có thể rảnh rỗi, ta còn bồi Chiêu Dương cùng An Nhạc, ba chúng ta chơi rất vui vẻ, ta tuyệt đối không tịch mịch không nhàm chán.’ 

Thực tế nàng có chút nhàm chán, nhưng bây giờ nàng mang thai, lại không thể xuất cung, nghĩ mà buồn. Nhưng nàng cũng không để người này được như ý, ai bảo hôm qua hắn đánh tất cả mọi người mười đại bản, Vân Nhiễm nhỡ kỹ món nợ này.

Yến Kỳ cười càng sâu, ánh mắt xinh đẹp, kéo Vân Nhiễm đi ra bên ngoài: “Nhiễm Nhi, nàng theo ta tới một nơi, đảm bảo sau này nàng sẽ không tịch mịch.” 

Vân Nhiễm ngạc nhiên đó là nơi nào, chưa kịp nói thêm gì đã bị Yến Kỳ kéo ra khỏi cung ngồi lên nhuyễn kiệu. 

Vân Nhiễm ngồi bên cạnh thi thoảng ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt hắn thần bí, ý cười thanh thiển, nàng ôm cổ hắn: “Yến Kỳ chúng ta đang tới chỗ nào?” 

“Không nói cho nàng!” 

Yến Kỳ bí hiểm, Vân Nhiễm ngẩng đầu nhìn ra ngoài, Yến Kỳ vươn bàn tay dài như ngọc ngăn chặn, không cho phép nàng cựa quậy.

“Giữ bí mật, một lát nữa sẽ biết.” 

Vân Nhiễm liếc nhìn người này, ngưng thần suy nghĩ, nàng cảm nhận được nhuyễn kiệu đang đi về hướng ngự thư phòng, thật kinh ngạc hắn tới thư phòng xử lý tấu chương, dẫn theo nàng làm gì.

Ngự thư phòng rất xa xỉ, chính giữa là giá sách làm bằng gỗ lim tơ vàng, bên trên có rất nhiều sách, long án đặt sát tường, bên trên có văn phòng tứ bảo, các loại tấu chương, còn có một chậu cảnh trông rất có sức sống. 

Thật không ngờ một góc ngự thư phòng có một một hương án nho nhỏ, bên trên có không ít sách, một chậu cây cảnh nhỏ, vừa nhìn đã biết là mới chuẩn bị. Vân Nhiễm chậm rãi xác định một chuyện, Yến Kỳ làm cho nàng một cái hương án trong ngự thư phòng, nàng thở dốc không nói nên lời, hoàng đế ở bên cạnh cao hứng nói. 

“Nhiễm Nhi! Thế nào? Sau này trẫm làm việc, nàng có thể đọc sách, hoặc có thể giúp trẫm xem tấu chương, cái này gọi là phu xướng phụ tùy, có phải rất tốt không?” 

Mặt mày Yến Kỳ như họa, Vân Nhiễm tốt bụng nhắc nhở hắn: “Yến Kỳ, việc này có chút khó, phải biết rằng hậu cung không được tham gia vào chính sự, ngự thư phòng nữ tử không được phép vào, huống chi còn đặt hương án, công khai ngồi ở đây.”

Nhưng hành động của Yến Kỳ vẫn khiến Vân Nhiễm cảm động, ít nhất trong đầu hắn không có tư tưởng cổ hủ của hoàng đế cổ đại, cho rằng nữ nhân không thể tiếp xúc với chính sự. Nhưng có thể hắn làm vậy là bởi vì hắn không tham quyền cố vị, luyến tiếc vương bị, nên mới mặc kệ những quy củ này. 

Mắt Yến Kỳ nổi sóng ngầm, nhìn chằm chằm Vân Nhiễm: “Nhiễm Nhi! Trước kia nàng không câu nệ tiểu tiết, sao bây giờ lại thu liễm như vậy.” 

Hắn cố ý khích Vân Nhiễm, nàng không nói gì, trực tiếp liếc hắn một cái, sau đó thản nhiên ngồi xuống hương án, nàng biết hắn vì mình mà chuẩn bị, phía trên ngoài sách còn có trà nước cùng điểm tâm tinh xảo. 

Yến Kỳ cười nồng hậu, tâm tình sung sướng, sau này hắn không còn phải lo lắng Nhiễm Nhi trốn khỏi cung, thật sự vẹn vả đôi đường. 

Trong ngự thư phòng một mảnh trầm tĩnh, Yến Kỳ sung sướng xử lý tấu chương, Vân Nhiễm đọc sách, còn đứng dậy rót một ly trà cho Yến Kỳ nhấp môi, rồi tiếp tục xử lý, còn mình tiếp tục ở bên cạnh đọc sách. 

Thượng thư bộ hộ là người đầu tiên tới ngự thư phòng có việc bẩm báo hoàng thượng. 

Phương Trầm An dẫn hắn vào, Nguyễn thượng thư không phát hiện ra Vân Nhiễm ở trong phòng, cung kính hành lễ với hoàng đế. 

“Thần gặp qua hoàng thượng.”

“Đứng dậy đi!” Yến Kỳ vui vẻ, vẻ mặt ôn hòa, Nguyễn thượng thư thở dài nhẹ nhõm, xem ra tâm trạng hoàng thượng không tệ, vậy hắn không lo bị phạt. Nguyễn thượng thư nói nhanh: “Bẩm hoàng thượng, nhóm lương thực cứu trợ thứ hai, sợ rằng không thể chuẩn bị trong thời gian ngắn.” 

Yến Kỳ trầm mặc, Vân Nhiễm lại ngạc nhiên, lên tiếng: “Vì sao không chuẩn bị được?” 

Nói xong, nàng đứng dậy. 

Nguyễn thượng thư hoảng sợ nhìn lại, thấy Vân Nhiễm đang đi bộ tới, hắn cả kinh, sững sờ, cứng ngắt không nói nên lời. Hoàng hậu nương nương ở trong ngự thư phòng làm gì vậy, nơi làm việc của hoàng thượng cấm nữ tử tiến vào, tuy hoàng hậu ra vào không có vấn đề gì, nhưng hình như nàng không chỉ đơn giản đi vào, còn ngồi ở trong này. 

Vân Nhiễm đã có chút không kiên nhẫn, nhìn Nguyễn thược thư, lạnh lùng lên tiếng: “Vì sao không chuẩn bị được nhóm lương thực thứ hai, nếu như bộ hộ không có lương thực, có thể mua ở các huyện xung quanh kinh thành, sau đó vận chuyển tới thành Mạc Tuyết.” 

Nguyễn thượng thư thu hồi kinh ngạc, cung kính cúi đầu, ánh mắt ngầm nổi sóng, thản nhiên lên tiếng: “Bẩm hoàng hậu, trước mắt bộ hộ không có bạc.’

“Bộ hộ không có bạc?” 

Sắc mặt Vân Nhiễm khó coi, nhìn thượng thư hộ bộ, lại nhìn Yến Kỳ trầm giọng lên tiếng: “Chẳng lẽ đường đường Đại Tuyên, quốc khố lại không có bạc, chỉ là cái thùng rỗng?” 

Yến Kỳ không muốn để cho Vân Nhiễm biết chuyện này, không ngờ Nguyễn thượng thư lại nói ra vào lúc này. 

“Đúng vậy! Đại Tuyên chỉ là cái thùng rỗng, quốc khố không có bạc, chẳng những vậy quân lương từ năm ngoái vẫn còn nợ chưa phát, đã ba tháng nay quân lính không có lương, gần đây trẫm đang nghĩ cách xoay xở.” 

Yến Kỳ dứt lời, Vân Nhiễm đen mặt, chuyện xấu gì đây, hóa ra bọn họ tiếp nhận một mớ bòng bong. Một đất nước lớn như vậy, lại không có bạc, hơn nữa trước đó, Yến Kỳ đã hạ chỉ giảm ba phần thuế, bây giờ không thể dựa vào thuế để bổ sung quốc khố. Bọn họ cần bạc, nhưng quan trọng nhất trước mắt cần phải chuẩn bị lương thực tới thành Mạc Tuyết. Nghĩ vậy nàng trầm giọng lên tiếng. 

“Bản cung quyên trước ba mươi vạn ngân phiếu, Nguyễn thượng thư lập tức đi mua lương thực chuyển tới thành Mạc Tuyết. Những chuyện khác, từ từ rồi tính.”