Quỷ Y Quận Vương Phi​

Chương 51: Đồ cưới



Yến Kỳ nghe Vân Nhiễm gọi , khuôn mặt hiện lên chút cổ quái, mặc dù cái tên Bạch Liên hoa nghe không tệ, nhưng hắn vẫn cảm thấy có chỗ là lạ? Bất quá trước mắt hắn quan tâm là giải dược, có thể cứu được lão Tiêu người phụ trách tứ phương quán, tất nhiên sẽ tra ra được ai là người đứng sau.

Nhưng ngay cả Trực Nhật cũng không có biện pháp giải độc, chỉ sợ hắn có mời thái y trong cung cũng chưa chắc đã giải được độc này. Nữ nhân trước mặt là một người tinh quái, lại nhiều lần dùng đọc, không chừng trên người sẽ có kỳ môn giải dược có thể giải được độc.

Cho nên Yến Kỳ mới đem lực chú ý tập trung trên người Vân Nhiễm.

“Giải độc đan, nếu ngươi có thể giải được độc trên người lão Tiêu, bản quận vương cam đoan chuyện hôm nay xảy ra ở Tứ Phương Quán sẽ không liên lụy tới phủ Vân vương.”

Lời này nghe thì có vẻ hay, nhưng thực chất là uy hiếp, nếu lão Tiêu chết, việc này sẽ liên lụy tới phủ Vân vương.

Vân Nhiễm cắn răng, mắng thầm một tiếng tiểu nhân, nhưng lại nghĩ nếu mình không giao ra giải độc đan, chỉ sợ Yên Kỳ thật sự sẽ đem chậu máu chó này đổ lên đầu phủ Vân vương, phụ vương sẽ bị bắt vào ngục, mà nàng cũng không thoát khỏi bị liên lụy.

Nghĩ vậy Vân Nhiễm hung hăng lấy từ trong tay áo ra một viên thước đưa cho hắn: “Cầm, đây là giải độc đan, còn có tác dụng hay không thì ta cũng không chắc.”

Yến Kỳ nhận lấy, quan sát cần thận, nâng mắt nhìn Vân Nhiễm: “Ngươi xác định thứ này có thể giải được độc của lão Tiệu? Hay chỉ là viên thuốc giải bình thường, làm cho người ta sống dở chết dở thần trí mơ hồ.”

Vân Nhiễm đen mặt, thiếu chút nữa chửi ầm lên, tển tiểu nhân này sao lại thông minh như vậy, viên thuốc nàng đưa đúng là có tác dụng làm thần trí mơ hồ, sống dở chết dở, cũng không có biện pháp giao ra người đứng sau lưng.

Không ngờ lại bị nhìn thấu, Vân Nhiễm không cam lòng, lấy ra một viên khác.

“Được rồi, đã hết rồi, chỉ còn một viên này, người tin hay không thì tùy.”

“Có lẽ trên người còn đồ tốt hơn cũng nên,” Yến Kỳ không khách khí tiế nhận giải độc đan, một mặt nhìn chằm chằm Vân Nhiễm không bỏ qua bất cứ củ chỉ nào của nàng, hắn không tin đây là giải độc đan tốt nhất. Yến Kỳ vân đạm phong khinh ôn nhuận mở miệng: “Kỳ thật hai phủ Yến, Vân luôn có giai tinh thân thiết, bản quận vương thật sự không muốn chuyện này liên lụy đến phủ Vân vương, nếu lão Tiêu bất tỉnh, không khai ra được người đứng sau, như vậy hoàng thượng sẽ hoài nghi cho ai đây?”

Vân Nhiễm ngh hắn nói, sắc mặt càng đen hơn cuối cùng lấy trên người ra một viên giải độc đan hung hắng ném qua: “Cầm đi, đây là bach độc đan, giải được trăm loại độc, nhớ kỹ lời ngươi nói, chuyện này tốt nhất đừng có liên lụy đến phủ Vân vương.”

Yến Kỳ tươi cười cầm lấy giải độc đan, ánh mắt sáng sao trên bầu trời đêm, vẻ mặt hứng thú hỏi Vân Nhiễm: “Bản quận vương rất ngạc nhiên, sao trên người quận chúa lại có giải độc đan lợi hại như vậy?”

Vân Nhiễm kinh sợ, trong lòng nhanh chóng nghĩ cách, nàng không muốn tên tiểu nhân Bạch Liên hoa này biết nàng là đại phu, “Yến quận vương, chẳng lẽ ta không thể có bằng hữu sao. Ngươi có biết bằng hữu của ta là ai không?”

Yến Kỳ không đáp, Vân Nhiễm tiếp tục nói: “Là người của Lãm Y cốc, ngươi nói thử xem ta muốn loại độc dược nào, giải dược nào lại không có.

“Lãm Y cốc, Yến Kỳ nheo mắt âm thầm suy nghĩ, đánh giá độ chân thật lời nói của Vân Nhiễm, có thể tin vài phần, nữ nhân này quỷ kế đa đoán, tâm tư khó lường, không phải dạng tầm thường, nếu nói nàng có quan biết với người của Lãm Nhân cốc cũng không có gì kỳ lạ. Nghe giang hồ đồn, Lãm Nguyệt công tử là người quỷ dị khó lường, tâm tư xảo quyệt, hắn cứu người đều có một nguyên tác, người nghèo không lấy một xu, người giàu thu tiền như rác. Hắn làm biết bao kẻ có tiền đau đầu, nhưng lại được dân chúng yêu quý, nghe nói hắn tuổi trẻ y thuật siêu phàm, bên dưới còn có năm đệ tử, đều là thần y có tiếng.

Vân Nhiễm không thèm nhìn Yến Kỳ xoay người rời đi, giải động đan cũng đã bị hắn lấy, còn tiếp tục đứng cùng hắn không chừng nàng sẽ thổ huyết, tên tiểu nhân Bạch Liên hoa không biết xấu hổ, dám lấy phủ Vân vương ra uy hiếp nàng, nàng sẽ nhớ kỹ.

Yến Kỳ thu hồi tầm mắt theo Vân Nhiễm trở lại đại sảnh, đưa viên giả độc đan cho Trực Nhật: “Đi, cho lão Tiêu ăn vào.”

“Ân, chủ tử.”

Trực Nhật kinh ngạc, nhanh chóng suy đoán giải độc đan này từ đâu mà có, chẳng lẽ là từ trong tay quận chúa, nếu thật sự là như vậy, sao quận chúa lại có giải độc đan.

Lão Tieu ăn vào, sắc đen trên mặt đã giảm bớt, Trực Nhật ngạc nhiên không thể tin được, độc mà lão Tiêu trúng phải rất khó giải, hắn cũng bó tay chịu trói. Nhưng hiện tại chỉ dùng một viên giải độc đan nho nhỏ liền giải được, viên thuốc này cũng thật lợi hại.

Trong đại sảnh, thuộc hạ của giám sát ti đã bắt hết người của Tứ Phương Quán bao gồm cả lão Tiêu, đang áp giải ra ngoài.

Yến Kỳ hạ lệnh: “Bây giờ mọi người hãy rời khổi Tứ Phương Quán, không thể lưu lại, bản quận vương phụng ý chỉ của hoàng thượng niêm phong nơi này.”

Mệnh lệnh vừa ban ra, mọi người vội vàng đi ra cửa, nhóm người Giang Tập Nguyệt nở nụ cười thở phào nhẹ nhõm, may mắn có chuyện này nên Giang Tập Nguyệt thoát được một kiếp.

Đáng tiếc có người không cho các nàng được như ý. Vân Nhiễm bị Yến Kỳ bắt nạt, trong lòng còn đang bực bội, lại nhìn đám người kia cười sung sướng vui vẻ, lại càng tức hơn bùng phát lửa giận, giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên.

“Giang tiểu thư hình như còn quên thực hiện một việc.”

Lời vừa nói ra, cả Tứ Phương Quán bất động, nhìn về phía quận chúa, Yến Kỳ cũng nhìn lại phía này.

Vân Nhiễm không để ý đến người khác, nhìn Giang Tập Nguyệt cười như không cười nói: “Giang tiểu thư, ngươi còn chưa thực hiện một lời ước định, mặc dù hoàng thượng đã hạ chỉ niêm phong nơi này, nhưng ngươi cũng nên hoàn thành giao kèo lúc đánh cuộc.”

Giang Tập Nguyệt ngẩn người, ánh mắt sắc bén tràn ngập thị huyết bắn thẳng về Vân Nhiễm, Mai Nhược Hàm cũng Triệu Thanh Nghiễn cũng tức giận nhìn nàng.

Vân Nhiễm làm như không thấy, nàng đang rất tức giận, không cần để ý đến những người này, cho dù các nàng có gia thế hiển hách thì đã làm sao, nàng cũng có, Lam Tiểu Lăng sau lừng cũng không phải không có người cho nên Vân Nhiễm vừa lên tiếng, Lam Tiểu Lăng đã tiếp lời: “Giang Tập Nguyệt nếu hôm nay ngươi bước ra khỏi cửa, ngươi chính là đồ tiện nhân không biết xấu hổ, là tiểu nhân nói mà không giữ lời, về sau bản tiểu thư gặp một lần liền đánh một lần.”

Sắc mặt Giang Tập Nguyệt lại trắng thêm vài phầ, đưa mắt nhìn Mai Nhược Hàm cùng Triệu Thanh Nghiên, Mai Nhược Hàm phản ứng rất nhanh, quét mắt nhìn bốn phía rôi dừng lại trên người Yến Kỳ, nếu là Yến quận vương lên tiếng, tin tưởng đám người Lam Tiểu Lăng sẽ không dám đối với quận vương.

“Yến quận vương, người xem hoàng thượng đã hạ chỉ cho người niêm phong Tứ Phương Quán, nếu chúng ta ở lại, nhất định quận vương sẽ trách tội.”

Ánh mắt Yến Kỳ âm u, hắn đã sớm nghe thủ hại báo lại chuyện xảy ra ở Tứ Phương Quán, cho nên Mai Nhược Hàm vừa nói, hắn đã biết nàng ta có ý muốn mượn tay hắn để Giang Tập Nguyệt thoát kiếp này, đáng tiếc hắn không phải là người biết thương hoa tiếc ngọc.

Yến Kỳ cười rộ như hoa nở, cử chỉ ôn nhuận, thanh âm như ngọc phát ra: “Tuy rằng hoàng thượng đã hạ chỉ niêm phong nơi này nhưng cũng không cần vội, nếu Giang tiểu thư cùng Lam tiểu thư đã có ước định, như vậy tự nhiên nên thực hiện.”

Lời vừa dứt, bốn bề lặng ngắt như tờ, không ít người nghĩ Yến Kỳ sẽ giúp Giang Tập Nguyệt, giờ Yến quận vương lại trưc tiếp nói một câu như vậy, là đang muốn xem kịch vui, Giang Tập Nguyệt thật đáng thương, xem ra hôm nay nàng không thoát được một kiếp. Sớm biết như vậy lúc trước đừng đồng ý với điều kiện hà khắc đó, quận chúa cũng đã muốn từ bỏ thêm tiền cược, Giang Tập Nguyệt lại cố chấp đòi theo bằng được, đây là tự cầm đá đập vào chân mình.

Lam Tiểu Lăng vốn đang lo lắng Yến Kỳ sẽ ra tay giúp đỡ Giang Tập Nguyệt, nếu hắn thật sự lên tiếng, nàng cũng không dám phản kháng, nhưng Yến quận vương chưa từng giúp ai, thật sự là quá tốt, Lam Tiểu Lăng cười rạng rỡ lên tiếng: “Giang Tập Nguyệt, nói nhanh lên, trước mặt mọi người nói mình là bao cỏ, cho dù hôm nay ngươi không nói cũng không thể giấu được chuyện ngươi là bao cỏ.”

Sắc mặt Giang Tập Nguyệt càng tái nhợt, ọe một tiếng phun ra một ngụm máu, thân hình ngã xuống, nha hoàn bên cạnh nhanh tay đỡ lấy nàng: “Tiểu thư, người bị sao vậy?”

Giang Tập Nguyệt nâng mắt yếu ớt mở miệng: “Nhanh, mang ta về nha, có người hạ độc ta.”

“Hạ độc, có người lại dám hạ độc.”

“Đây là có chuyện gì.”

Bốn phía vang lên tiếng bàn tán, Lam Tiểu Lăng cùng Hạ Tuyết Dĩnh cùng mờ mịt không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, sao lại có người hạ đôc Giang Tập Nguyệt.

Vân Nhiễm lạnh lùng quan sát tất cả, Giang Tập Nguyệt, nữ nhân thủ đoạn cũng thật lợi hại, đi vào đường tử để tìm được sinh, mắt thấy mình tránh không được chuyện phải nhận mình là bao cỏ, liền tự mình hạ độc

Hiện tại các nàng nếu không cẩn thận, sẽ rơi vào một âm mưu hiểm độc, mang tiếng là tàn ác ngoan độc, cho dù nàng có biện pháp giải độc cho nàng ta, cũng không thể tiếp tục ép nàng ta nói mình là bao cỏ, cho nên chiêu này là đi vào đường tử tìm được đường sinh, thật sự là rất cao thâm.

“Giang Tập Nguyệt này thủ đoạn tâm kế đều rất lợi hại, về sau hai ngươi vẫn nên cẩn thận một chút.”

Vân Nhiễm cảnh báo Lam Tiểu Lăng cùng Hạ Tuyết Dĩnh, hai người bỗng dưng hiểu ra vì sao Giang Tập Nguyệt trúng độc.

“Người nói nàng ta?”

Vân Nhiễm cũng không nhắc lại, ngẩng đầu nhìn phía đối diện hai nhà hoàn nhà Giang gia đang đỡ tiểu thư ra bên ngoài, Triệu Thanh Nghiên, Mai Nhược Hàm cũng theo sát bên cạnh tiêu sái đi ra, rất nhiều người cũng rời đi, nhỏ giọng bán tán, trong lòng hoảng sợ, ai ngờ được Tứ Phương Quán lại là ổ mật thám, mà bọn họ vẫn luôn luôn tới chỗ này, không biết có vô tình để lộ bí mật gì không, nếu có thì chẳng những thân mình lo không xong còn làm liên lụy tới người trong gia tộc.

Vân Nhiễm dẫn theo hai nha hoàn hòa vào đám người đi ra ngoài, phía sau đột nhiên có người đi tới, là Đường Tử Khiên, vẻ mặt hắn hứng thú nhìn chằm chằm Vân Nhiễm: “Vân Nhiễm, có thể dạy ta ngũ sắc lưu quang họa không?”

“Không có hứng thú,” Vân Nhiễm tâm tình không tốt, cho nên tức giận hừ lạnh.

Trong đầu Đường Tử Khiên đều là ngũ sắc lưu quang họa, cho nên cuồng nhiệt khác thường, bắt lấy tay Vân Nhiễm không chịu buông tha: “Nói một chút đi mà, nói cho ta cách làm thế nào.”

Bốn phía không ít người nhìn Đường Tử Khiên, Đường đại nhân có phải đầu óc bị hỏng không, lúc này không lo lắng cho bản thân, còn có tâm tình đi hỏi quận chúa cách làm ngũ sắc lưu quang họa, thật là cho người ta khinh bỉ.

Vân Nhiễm trừng mắt nhìn Đường Tử Khiên, người này điên rồi, điên thì cũng kệ hắn nàng không có tâm tình đi quản hắn, Vân Nhiễm bỏ tay Đường Tử Khiên ra hừ lạnh: “Đường Tử Khiên, ngươi có bệnh sao, đúng rôi có bệnh thì phải trị, có muốn ta trị giúp ngươi không.”

Trước cửa Tứ Phương quán, Yến Kỳ nhìn thuộc hạ áp giải đám người lên xe ngựa, một mặt quan sát đám người đang nối đuôi nhau rời khỏi, ai cũng không nói gì, đều có vẻ bất an sợ hãi. Tuy rất đông người nhưng đều có trật tự im lặng lên xe ngựa trở về phủ đệ của mình.

Đằng sau đám người vang lên âm thanh Vân Nhiễm cùng Đường Tử Khiêm nói chuyện, nhất có câu có bệnh phải trị, muốn ta trị giúp ngươi không.

Trong nháy mắt Yến Kỳ bất động, nhanh chóng quay đầu nhìn Vân Nhiễm đang mất kiên nhẫn trừng mắt nhìn Đường Tử Khiên, câu nói của nàng lưu lại trong đầu Yến Kỳ, khiến hắn nhớ tới một câu.

“Sạch sẽ cũng là một loại bệnh, có muốn ta trị giúp người không.”

Trong nháy mắt trí nhớ Yến Kỳ như bùng nổ, Vân Nhiễ cùng người cứu hắn như nhập lại, hai người có rất nhiều điểm giống nhau, đều âm hiểm giải dối, khôn ngoan lanh lợi giống như thỏ, trong trí nhớ nữ nhân kia thản nhiên đối mặt với sắc đẹp, sờ ngực hắn ăn đậu hũ của hắn, sau đó có kể địch tới nàng làm cho hắn ngâm mình trong hồ uống no nước. Mà hiện tại Vân Nhiễm mặt không đổi sắc đem xuân cung đồ ném lên người hắn, hạ độc trong phòng để hãm hại hắn, mỗi hành động đều trùng khớp, không lẽ Vân Nhiễm chính là người đã cứu hắn ở Phượng Thai Huyền.

Nháy mắt Yến Kỳ cảm thấy không thể nghĩ ra được, trong lòng còn đang sắp xếp lại các suy nghĩ quay cuồng như sóng biển.

Lúc này Vân Nhiễm cùng Đường Tử Khiên và Tần Dục Thành đã đi tới, vừa ra cửa đã thấy vẻ mặt u ám của Yến Kỳ làm Vân Nhiễm phát cáu, đồ tiểu nhân, ác phải là Bạch Liên hoa, nàng cười như tỏa nắng nhìn Yến Kỳ: “Hẹn gặp lại Bạch Liên hoa, Bạch Liên hoa bảo trọng.”

Rực rỡ như nắng, nhu mì xinh đẹp, ánh mắt Yến Kỳ dừng trên khuôn mặt nàng, sắc da vàng vọt, hàng mi thô đen, mũi còn có tàn nhang, từ những điểm này dễ dàng phát hiện ra. Nàng dịch dung, chẳng lẽ nàng thật sự là nữ nhân đã cứu hắn.

Yến Kỳ luôn bình tĩnh như Thái Sơn áp đỉnh giờ phút này cũng thay đổi, ánh mắt rơi xuống người Vân Nhiễm, nàng đang tức giận chỉ vào Đường Tử Khiên uy hiếp: “Đường Tử Khiên, đừng phiền ta, hiện tại ta không có hứng dạy ngươi làm lưu quang họa, mà cho dù ta có nói, ngươi cũng không làm được.”

Đường Tử Khiêm vẫn chưa từ bỏ, đang muốn nói tiếp là Định vương từ phía sau đi tới, muốn làm hộ hoa sứ giả.

“Đường đại nhân làm cái gì vậy, không nghe thấy quận chúa đã nói sao, vẫn còn muốn dây dưa?”

Vân Nhiễm kéo khóe môi, đột nhiên nhìn Đường Tử Khiên âu yếm: “Không phải Đường đại nhân coi trọng ta chứ, nếu thật sự như vậy, ta..?”

Nàng còn chưa nói xong Đường Tử Khiên đã ôm quyền nói nhanh: “Trường Bình người đi tốt, bảo trọng.” Sau đó nhanh chóng kéo Tần Dục Thành lên xe ngựa rời đi, phia sau Vân Nhiễm cười cười hừ lạnh: “Ta đáng sợ lắm sao? Thật là.”

Nàng nói xong nhìn Định vương: “Chúng ta đi thôi.”