“Tâybình vương phái nhị công tử Hàn Minh Ngọc đến chúc mừng, đi theo còn có nữ nhi của Tây bình vương quận chúa Lan Lăng Hàn Minh Châu, Tây bình vương cũng có ý để quận chúa Lan Lăng tiến cung làm phi tử.”
Ánh mắt Yến Kỳ thâm thúy, khóe môi cười hờ hũng không đợi Sở Văn Hiên lên tiếng đã tiếp lời: “Thật là một đám biết tính toán, nói vậy Giang dương vương cũng tặng nữ nhi vào kinh, bọn họ nghĩ thật là tốt, đưa một nữ nhi vào kinh để trấn an hoàng thượng, chẳng lẽ người lại không nhìn ra.”
Sở Văn Hiên hơi nhíu mày, cung kính bẩm báo: “Đúng vậy, Giang dương vương phái tới thế tử Viên Bưu cùng muội muội là quận chúa Tê Nghi tiến đến kinh thành, cũng muốn đưa nữ nhân này vào cung.”
Yến Kỳ gật đầu, ánh mắt thâm thúy lại bắn ra hàn khí lạnh lẽo, khóe môi cười như nước, chẳng qua nụ cười lại tràn đấy ý châm chọc.
“Xem ra cả một đám đều có tâm tư.”
Sở Văn Hiên há miệng thở dốc muốn nói lại thôi, Yến Kỳ nhìn hắn: “Làm sao vậy?”
“Theo thuộc hạ nhận đươc tin, quận chúa Lan Lăng của Tây bình vương không giống với người thường, nghe nói lúc nàng sinh ra, có mây ngũ sắc, hoa cỏ trong viện đều nở, người này từ khi sinh ra trên người đã có mùi thơm kỳ lạ, thông minh dị thường, tám tháng biết nói, một tuổi biết làm thơ, năm tuổi xuất khẩu thành thơ, vị quận chúa Lan Lăng này không những thông minh còn rất lương thiện, gần gũi với dân chúng Tây bình được dân chúng yêu mến, từ nhỏ được Tây bình vương sủng ái nâng niu trong lòng bàn tay, lần này đưa nàng vào kinh là nhị ca Hàn Minh Ngọc, cũng là một người cực kỳ thông minh.”
Yên Kỳ hơi nhíu mày, về vị quận chúa này hắn cũng từng nghe thấy, rất thần bí, theo suy nghĩ của hắn, chỉ sợ Tây bình vương đã sớm có mưu tính, chuẩn bị một nữ nhi tốt như vậy tiến vào cung, cho nên sớm vì nàng tung hỏa mù, nếu thật sự là vậy chứng minh dã tâm của Tây bình vương không nhỏ.
“Umh, bọn người kia khi nào thì tới kinh thành?”
“Chậm nhất là ngày mai nhất định sẽ tới kinh thành.” Sở Văn Hiên khẳng định, hắn đi cùng huynh đệ Hà Minh Ngọc về kinh, nhưng hắn thúc ngựa trở về trước hai người kia còn dừng lại nghỉ ngơi, cho nên ngày mai mới vào kinh.
“Umh, trong mấy ngày này ngươi để ý đến bọn họ một chút.”
“Thuộc hạ đã biết,” Sở Văn Hiên gật đầu, Yến Kỳ đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhìn Sở Văn Hiên cười nói: “Khó có dịp ngươi trở lại, trở về thăm phụ thân ngươi đi.”
Mẫu thân Sở Văn Hiên là một di nương đã sớm qua đời, hắn ở phủ Cẩm thân vương không được coi trọng, nhưng tốt xấu gì Cẩm thân vương gia cũng là cha hắn, theo lý hắn nên trở về thăm ông.
Sở Văn Hiên nhớ tới phủ Cẩm thân vương, lông mày liền nhíu lại, quanh thân tỏ ra bất đắc dĩ, bở vì mỗi lần hắn trở về, phụ vương lại nhéo lỗ ta nhục mạ, nói hắn vô năng cả ngày chơi bời lêu lổng, khiến đại ca Sở Văn Hạo phải thay hắn gánh vác mọi chuyện. Ông lại không biết, Sở Văn Hiên hắn là nhị giáo đầu của Thất Sát tổ chức tình báo lớn nhất Đại Tuyên, mọi chuyện của Thất Sát Lý đều do hắn quyết định, Yến quận vương làm chủ tử nhưng lại rất ít quản những chuyện này.
Nhưng trong mắt phụ thân, căn bản chính là không học vấn, không nghề nghiệp, hắn cũng không thể nói cho ông hắn là giáo đầu của Thất Sát, nếu hắn tiết lộ tổ chức tình báo chẳng những phủ Yến vương gặp chuyện không may, phủ Cẩm thân vương bọn họ cũng bị liên lụy cho nên hắn chỉ có thể giả làm người vô năng.
“Cứ nghĩ đến đi gặp lão nhân kia ta liền đau đầu,” Sở Văn Hiên lấy tay xoa đầu.
Yến Kỳ sung sướng cười rộ lên, mở cửa đi ra ngoài, chuyện của Sở Văn Hiên, hắn tin tưởng hắn ta có thể xử lý tốt.
Trong một căn phòng khác trà lâu, lúc này đang có ba người đang ngồi nghiêm túc nhìn nhau như hổ rình mồi.
Cơ Kình Thiên nước Đông Viêm, Tần Văn Hãn của Nam Ly, Tiêu Bắc Dã của Tây Tuyết.
Ba người này vốn đi ra ngoài xem Vân Nhiễm du thành, sau lại đụng phải nhau, giờ khắc này đang ngồi nhìn đối phương không vừa mắt.
Tiêu Bắc Dã châm chọc Tần Văn Hãn: “Minh vương gia, sẽ không có ý với quận chúa Trường Bình chứ.”
Tần Văn Hãn trầm tĩnh cười nói: “Yểu Điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.”
Tần Văn Hãn vừa trả lời, Cơ Kình Thiên hừ lạnh một tiếng sắc mặt cực kì khó coi, ba người nhìn nhau chằm chằm, trong mắt đều hiện rõ sự quyết tâm.
Cuối cùng Cơ Kình Thiên quét mắt nhìn Tiêu Bắc Dã cùng Tần Văn Hãn trầm ổn lên tiếng: “Nếu mọi người đều có ý theo đuổi quận chúa Trường Bình, như vậy liên cạnh tranh công bằng, quận chúa thích gả cho ai, nhưng người còn lại cũng không được phá đám.”
Cơ Kình Thiên phong độ lên tiếng, Tần Văn Hãn lập tức đồng ý, ánh mắt Tiêu Bắc Dã lại hơi mị lên, có vẻ lo lắng, lạnh lẽo nhìn Cơ Kình Thiên cùng Tần Văn Hãn, hắn cảm thấy hai người này da mặt cũng thật dầy, một người lúc trước tính kế Vân Nhiễm, một người hờ hững, hiện tại thấy Vân Nhiễm đoạt hoa vương, lại cùng nhau đến tranh đoạt.
Tiêu Bắc Dã cuồng dã cười: “Da mặt các ngươi cũng thật dầy.”
Sắc mặt Cơ Kình Thiên trầm xuống, lo lắng nhìn chằm chằm Tiêu Bắc Dã, cả căn phòng lạnh lẽo, Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã đối đầu, ánh mắt như mưa giông chớp giật, hung hăng chém giết như muốn dùng mắt đả bại đối phương.
Ở bên cạnh Tần Văn Hãn ngồi yên vô sự thưởng trà xem náo nhiệt, mắt thấy một hồi tranh đấu sắp xảy ra, ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân.
Có người đẩy cửa tiến vào, tư thái như lan như trúc, mặt dầy ôn nhuận miễn cưỡng lên tiếng: “Đã xảy ra chuyện gì, muốn đánh nhau sao?”
Yến quận vương đi tới chỗ Tần Văn Hãn, ý cười nhẹ nhàng nhìn Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã, cao hứng bừng bừng chờ hai người đánh nhau.
Hai người kia vừa thấy người tới, tâm tình liền khó chịu, thu lại địch ý trước đó cùng chung chí hướng kết thành đồng mình, nhìn Yến Kỳ, ánh mắt hẹp dài của Tiêu Bắc Dã tùy ý lên tiếng: “Chúng ta có đánh gì đâu, chẳng qua đang quyết định xem ai theo đuổi quận chúa Trường Bình thôi.”
Tiêu Bắc Dã một lời vừa định nhìn Cơ Kình Thiên: “Chúng ta cạnh tranh công bằng, xem ai có thể giành được trái tim quận chúa Trường Bình.”
“Được,” ánh mắt Cơ Kình Thiên khẽ nhúc nhích, trầm ổn đáp ứng, ánh mắt Tần Văn Hãn ở bên cạnh sáng rực.
Vốn muốn xem náo nhiệt, Yến Kỳ nghe thấy lời Tiêu Bắc Dã cùng Cơ Kình Thiên ý cười ôn nhuận không đổi, nhưng trong ánh mắt lại có tia sắc bén bắn lên người Tiêu Bắc Dã cùng Cơ Kình Thiên, quận chúa Trường Bình không có khả năng gả cho ba người này, hoàng thượng sẽ không đồng ý gả, nàng là người phủ Vân vương của Đại Tuyên, hoàng thượng sao có thể đồng ý gả nàng cho nước khác, trừ khi phủ Vân vương giao ra hai mươi vạn binh quyền, nhưng Vân Tử Khiếu sẽ đồng ý làm như vậy sao?
Ánh mắt Yến Kỳ liễm diễm cười ôn hòa: “Hóa ra giương cung bạt kiếm là vì quận chúa Trường Bình, chỉ sợ phải làm các vị thất vọng.”
“Thất vọng? Tốt xấu gì chúng ta cũng có cơ hội, nhưng Yến quận vương ngay cả cơ hội cũng không có.”
Tiêu Bắc Dã châm chọc nhìn Yến Kỳ, nam nhân này vẻ mặt thanh cao không nhiễm bụi trần, hắn muốn xe rách sắc mặt của nam nhân này, đường rằng mình không biết hắn ta cũng động tâm với quận chúa Trường Bình, hừ, đáng tiếc hắn ta ta từ hôn nàng, hiện tại đã không còn cơ hội, đáng đời.
“Ai nói ta động tâm muốn theo đuổi cưới nàng?”
Yến Kỳ đứng dậy, tao nhã vô song cười nhìn Tiêu Bắc Dã còn nói: “Tiêu thế tử nghĩ hơi nhiều rồi.”
“Chẳng lẽ Yến quận vương không thích quận chúa Trường Bình?” Tiêu Bắc Dã hỏi ngược lại Yến Kỳ, Yến Kỳ nâng mày: “Không hề thích, ta chỉ thưởng thức nàng.”
“Vậy ngươi còn nói không động tâm?” Tiêu Bắc Dã trừng mắt, Yến Kỳ nhíu mày: “Không lẽ thưởng thức cũng là thích một người, là phải theo đuổi, làm bằng hữu đơn thuần không được ah?”
“Bằng hữu, ngươi cho rằng Vân Nhiễm sẽ làm bằng hữu với ngươi?” Tiêu Bắc Dã mở to mắt trêu tức Yến Kỳ: “ Yến quận vương, ta không thể không nói ngươi suy nghĩ hơi nhiều rồi, quận chúa Trường Bình chán ghét ngươi, cực kỳ ghét, cho nên vĩnh viễn sẽ không làm bằng hữu với ngươi, cho nên người vẫn nên tỉnh dậy thì hơn.”
“Trên đời không có gì là tuyệt đối,” Yến Kỳ không biến sắc, ánh mắt còn sáng hơn sao, tuyệt đối không lo lắng Vân Nhiễm từ chối làm bằng hữu với mình, trên đời có nhiều việc khó nói, huống chi chỉ cần chuyện hắn muốn làm nhất định sẽ làm được.
Tiêu Bắc Dã còn muốn nói tiếp, Yến Kỳ đã lên tiếng: “Tốt rồi, bản quận vương chúc các vị may mắn, trời đã không còn sớm, các vị nên trở về, để Yến mỗ đưa các vị về dịch cung?”
Ba người trong phòng đứng dậy, nhìn người nay vân đạm phong khinh, vẻ mặt đắc chí, tao nhã vô song, người người đều có một loại xúc động muốn xé rách mặt hắn.
Nhưng nghĩ lại không động thủ, ba người đứng dậy, vung tay đi thẳng ra ngoài cửa.
Trong kiệu loan Vân Nhiễm ngủ thẳng đến khi trời đất quay cuồng cảm thấy đói bụng mới tỉnh lại, vừa ngẩng đầu thấy kiệu vẫn còn đang đi quanh thành vẫn còn chưa kết thúc, Vân Nhiễm đã chịu không nổi hỏi thái giám trong cung: “Còn phải đi bao nhiêu phố nữa, ta đói chết rồi.”
Hoa ra đi dạo phố để dân chúng chúc mừng là chuyện cực khổ như vậy, sớm biết vậy nàng đã giả vờ ốm, du phố cái gì.
Tiểu thái giám trước kiệu vừa nghe tiếng quận chúa, nhanh chóng cung kính nói: “Bẩm quận chúa, đây là phố cuối cùng rồi.”
Vân Nhiễm nghe vậy, mắt sáng rực lên, tinh thần cao hưng thở dài nhẹ nhõm, tạ ơn trời cuối cùng cũng được giải thoát. Thật sự là hành hạ người, nếu không vì trăm vạn lượng ngân phiếu, nàng sẽ mặc kệ loại cực hình hình này, nhưng nghĩ chỉ còn một con phố, hoa vương như nàng tốt xấu gì cũng nên gần gũi dân chúng một chút, nàng sửa sang lại đầu tóc quân áo, chuẩn bị sắm vai một hoa vương có trách nhiệm, vén rèm xe, khuôn mặt tươi cười vẫy tay với dân chúng bên ngoài, mọi người nhìn thấy động tác của quận chúa, lập tức hoan hô.
“Quận chúa Trường Bình chúng ta yêu ngươi, Quận chúa Trường Bình người thật đẹp.”
Vân Nhiễm dùng sức nói to, hỏi dân chúng họ có mệt không, khát không, có muốn ngồi xuống nghỉ ngơi uống nước không.