(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 117: Nói chuyện!



Editor: Shmily

----------------------

"Bởi vì em là nữ nhân của tôi."

Hạ Thập Thất: "..." Nếu cái này mà cũng được coi như một loại lý do thì cô cũng chẳng tìm được cách nào để phản bác nữa.

"Cho em bốn phút."

Tịch Đình Ngự nói xong liền cúp điện thoại.

Nghe được tiếng đô đô truyền ra từ di động, Hạ Thập Thất liền vung tay ném nó sang một bên, sau đó kéo chăn chùm lên đầu ~

Không tới nửa phút, cô lại xốc chăn lên, xoay người đi xuống giường.

Sau khi rửa mặt, thay quần áo, chải tóc xong xuôi, cô mới đi ra khỏi phòng.

Thời điểm đi ra ngoài vườn hoa thì nhìn thấy Tạ Chỉ Hủy đang tưới chậu hoa mà Hạ Duyên Bân yêu quý nhất.

"Người đẹp, chào buổi sáng." Hạ Thập Thất lười nhác chào hỏi.

Tạ Chỉ Hủy nghe tiếng thì quay đầu lại, liếc mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới, cười hỏi: "Bảo bối, dậy sớm như vậy là muốn đi đâu sao?"

"Nói chuyện!"

Hạ Thập Thất gằn từng chữ, sau đó vòng qua Tạ Chỉ Hủy, thuận tay nhúp lấy một trái nho trên đĩa cho vào miệng.

"Nói chuyện?" Tạ Chỉ Hủy khó hiểu, đang muốn hỏi kỹ hơn thì cửa lớn lại truyền tới tiếng còi xe ô tô.

Bà cầm bình nước hơi hơi ngó đầu ra nhìn, liếc mắt thấy được cái biển số xe kia liền lập tức hiểu ra vấn đề.

Thì ra là Tịch đại thiếu gia gọi đi a...

"Con đi đây."

Tạ Chỉ Hủy gật gật đầu, nhìn Hạ Thập Thất leo lên chiếc xe kia, bà mới thở dài một tiếng.

Chị gái đã có bạn trai, cái cô em không hiểu chuyện kia tới khi nào mới biết yêu đương đây?

...........

Xe chạy một đường rất nhanh, dừng trước cửa biệt thự của Tịch Đình Ngự.

Nhìn ra phía bên ngoài, Hạ Thập Thất nhíu mày: "Không phải là đi gặp lão gia tử sao? Sao lại tới đây?"

"Hạ tiểu thư, là thế này, lão gia tử nói là muốn ở chỗ này vài ngày ạ."

Hạ Thập Thất gật đầu, đẩy cửa xe bước xuống, quay đầu ý bảo tài xế không cần đi theo mình, tự cô có thể vào được.

Biệt thự của Tịch Đình Ngự đối với Hạ Thập Thất mà nói cũng coi như là ngựa quen đường cũ.

Sau khi đi qua cổng lớn khắc hoa văn, xuyên qua một hoa viên nhỏ cùng một cái đài phun nước lớn, lại đi thêm khoảng một trăm mét nữa là tới phòng khách.

Thời điểm Hạ Thập Thất đi tới bên ngoài phòng khách liền nghe thấy một tiếng cười sang sảng truyền ra.

Bước chân cô hơi dừng lại, nhíu mày.

Trong ấn tượng của cô, Tịch lão gia tử tuy rằng bên ngoài uy nghiêm, sắc bén, kỳ thật lại rất hiền từ, dễ mến. Thế nhưng cũng không tới nỗi phóng khoáng như vậy.

Chuyện gì có thể khiến ông ấy cười vui vẻ tới thế chứ?

Trung quản gia nhìn thấy cô liền lập tức mở cửa lớn phòng khách ra, cung kính đứng một bên: "Hạ tiểu thư, lão gia chờ cô đã lâu."

"Ừ, tôi biết rồi." Hạ Thập Thất cười cười, bước chân đi vào trong phòng khách.

Phòng khách to như vậy, Tịch lão gia tử ngồi trên ghế sofa cạnh cửa sổ sát đất, ánh mắt nhấp nhánh ánh sáng, nghe được động tĩnh từ cửa truyền tới liền giương mắt nhìn qua.

Thấy người tới là Hạ Thập Thất, ông liền vẫy vẫy tay với cô, "Thập Thất tới rồi, mau tới đây ngồi."

Hạ Thập Thật thuận miệng đáp "Vâng", ánh mắt lại dừng lại trên người cô gái ngồi đối diện lão gia tử đang đưa lưng về phía cô.

Một thân váy dài màu lam nhạt, tóc dài hơi hơi uốn xoăn nhu thuận xõa tung ở phía sau, trên đầu còn dùng một chiếc kẹp hình con bướm kẹp lên một búi tóc xinh đẹp.

Chỉ là một bóng dáng đã khiến cho người ta không rời được ánh mắt.

Hạ Thập Thất khẳng định, người này cô chưa từng gặp qua.

Tịch lão gia tử mẫn cảm cảm nhận được ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Hạ Thập Thất, liền cười nói: "Đây là tiểu thư của Bạch gia, Bạch Hạ."