Editor: Shmily
---------------------
Một tiếng đại thúc này thành công làm cho Tịch Đình Ngự cười khẽ ra tiếng, con ngươi thâm thúy cũng nhiễm thêm vài phần sủng nịnh.
Chú ý tới ánh mắt Tịch Đình Ngự nhìn Hạ Thập Thất thế nhưng còn mang theo nhu tình mật ý khiến trong lòng Bạch Hạ bỗng cứng lại, khó chịu tới không thở nổi.
Từ nhỏ tới lớn, trừ việc thua ở chuyện tình cảm với Tịch Đình Ngự ra thì cô ta chưa từng thua trên bất kì phương diện nào, cho nên bây giờ thực sự nuốt không được cục tức này.
Dư quang nơi khóe mắt liếc thấy ly rượu cầm trong tay, trong tâm liền nảy sinh một kế, sau đó liền thuận tay lấy một ly champagne từ trên tay người phục hầu đứng bên cạnh đưa cho Hạ Thập Thất, "Rượu này, tôi cùng Ngự đã uống qua vài lần, lần này là cơ hội khó có được, hy vọng Hạ tiểu thư cho tôi chút mặt mũi, uống một ly với tôi được chứ?"
Tịch Đình Ngự híp mắt, ý cười nơi khóe môi thu đi chút ít.
Quen biết Bạch Hạ cũng đã lâu, hắn biết rõ người phụ nữ này tuyệt đối không ôn nhu như vậy. Cô ta ngoài mặt thì đối với người khác hiền lành, nhu thuận, trong lòng thì đang thầm ghi hận đối phương.
Bất quá... lần này chỉ sợ là sẽ làm cô ta phải thất vọng. Nên biết rằng, loại đại tiểu thư như cô ta sao có thể trở thành đối thủ của nữ lưu manh chứ.
Chỉ là ngầm liếc nhìn cảnh cáo Bạch Hạ một cái, sau đó Tịch Đình Ngự liền lui sang một bên, lười nhác dựa đến bên cạnh cái bàn dài, tư thái ưu nhã, cao quý thưởng thức ly rượu trong tay.
Hạ Thập Thất nhìn hắn một cái, lại nhìn gương mặt tươi cười giả dối của Bạch Hạ, cô biết rất rõ mục đích của cô ta, thế nhưng cũng không cảm thấy hoảng.
Đây là tiệc rượu từ thiện do Bạch gia làm chủ, Bạch Hạ dù có tùy hứng cũng sẽ không ngu tới nỗi nháo ra chuyện gì lớn.
Bởi vì nếu làm vậy thì sẽ chẳng cho cô ta được bất kì chỗ tốt nào, mà đến lúc đó người mất mặt nhất sẽ chỉ có cô ta mà thôi.
"Bạch tiểu thư mời rượu, tôi đương nhiên phải uống rồi."
Hạ Thập Thất nói xong liền duỗi tay nhận lấy ly rượu.
Chỉ là Bạch Hạ lại cầm ly rượu kia rất chặt, vào thời điểm Hạ Thập Thất muốn thu ly rượu lại, cô ta đột nhiên buông tay.
Ly rượu cứ như vậy bị Hạ Thập Thất đoạt đi.
Người ngoài nhìn vào sẽ chỉ giống như là Hạ Thập Thất đang cường ngạnh cướp ly rượu từ trong tay Bạch Hạ.
Bạch Hạ còn cố ý là ra bộ dáng bị kinh hách, cái tay cầm ly rượu hơi run run, rượu champagne trong ly liền đổ ra, dây lên lễ phục của cô ta.
"Thực xin lỗi, là do tôi không cẩn thận..."
Quần áo bị bẩn là của mình, thế nhưng Bạch Hạ lại vội vàng xin lỗi Hạ Thập Thất.
Cô ta hơi nhíu mày, trong mắt là sự đáng thương, nhu nhược nhìn về phía Hạ Thập Thất cùng Tịch Đình Ngự, một bộ dáng tay chân luống cuống.
Người xung quanh cho rằng Bạch Hạ sẽ mượn đề tài này gây khó dễ cho Hạ Thập Thất, không nghĩ tới cô ta thế nhưng lại là người xin lỗi trước, cho nên nhận được không ít sự tán thưởng, không hổ danh là thiên kim ôn nhu thiện lương nổi tiếng của Dạ Thành!
Hạ Thập Thất từ nhỏ tới lớn, có tam giáo cửu lưu* nào mà cô chưa gặp qua đâu. Thế nhưng hiện tại cô lại có chút không hiểu được ý tứ trong cái vở kịch này của Bạch Hạ.
*Tam giáo cửu lưu: Tam giáo (Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo), cửu lưu (Nho gia, Đạo gia, âm Dương gia, Phật gia, Danh gia, Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia). Tam giáo cửu lưu ý chỉ đủ mọi loại người trong xã hội.
Thú vị...
Tựa hồ là bị hành vi không theo kịch bản bình thường này làm cho hứng thú, Hạ Thập Thất cũng dứt khoát diễn theo cái kịch bản này.
"Là tôi nói xin lỗi mới đúng, thật sự là quá sơ ý khi làm Bạch tiểu thư hoảng sợ, lại còn làm bẩn váy cô nữa."
Nói xong, cô liền quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, đem thanh âm ép tới thấp nhất: "Đại thúc, quần áo bẩn rồi, làm sao bây giờ..."
Nhìn cô gái nhỏ đang chơi đùa cũng không quên kéo mình xuống nước cùng, Tịch Đình Ngự bất động thanh sắc mở miệng: "Nếu như ở nơi khác thì còn có chút phiền, nhưng đây là Vinh Thịnh. Nếu đã là địa phương của Bạch gia thì hẳn là chủ nhân mới là người có biện pháp giải quyết tốt nhất mới đúng."
Hạ Thập Thất ra vẻ bừng tỉnh: "Nói như vậy, bên trong khách sạn nhất định có lễ phục dự phòng?"