(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 125: Một chút tự chủ cũng không có



Editor: Shmily

--------------------

"Đúng vậy, cha tôi thực sự yêu tôi nha."

Bạch Hạ không biết rốt cuộc Hạ Thập Thất có hiểu ý tứ của cô ta hay không, ngay từ câu đầu tiên mình nói với cô thì đã luôn cho thấy địch ý của bản thân rồi.

Thế mà Hạ Thập Thất lại luôn trả lời sai trọng điểm, điều này khiến Bạch Hạ hết sức bực bội.

Cũng chính bởi vì như vậy nên càng khiến cho cô ta không nhịn nổi muốn chứng minh rằng, bản thân mình so với Hạ Thập Thất tốt gấp vạn lần, cô ta mới là người thích hợp nhất đứng bên người Tịch Đình Ngự!

Nhìn bản thân kiều mị như hoa trong gương, Bạch Hạ có chút không vui nhìn chằm chằm thân ảnh không cẩn thận xuất hiện ở trong gương cùng mình, thiếu nữ cũng yêu diễm không thua kém gì cô ta khiến cho cô ta âm thầm mắng Hạ Thập Thất là hồ ly tinh ở trong lòng.

"Chính là bộ lễ phục kia sao?"

Hạ Thập Thất tựa như nhìn thấu được tâm tư của Bạch Hạ, rất tự nhiên dời đề tài.

Lễ phục được treo ở trên giá áo trước gương quả thật kinh diễm y như trong tưởng tượng. Bộ lễ phục màu xanh biển, làn váy được thiết kế nếp uốn độc đáo, mặt trên tỉ mỉ khảm những viên kim cương sáng lấp lánh, lóa mắt người nhìn.

Hạ Thập Thất cảm thấy phong cách ăn mặc của Bạch Hạ cũng phô trương giống như con người của cô ta vậy, thế nhưng mà... lại không thích hợp với Tịch Đình Ngự.

Hắn là kiểu người không thích loại đồ vật lòe loẹt như thế này, chắc đây cũng là nguyên nhân vì sao Bạch Hạ khổ sở theo đuổi nhiều năm như vậy mà không có kết quả gì.

"Đúng vậy, chính là lễ phục này, có phải rất đẹp đúng không?" Bạch Hạ tràn đầy tự tin tiến lên, vây quanh cái lễ phục kia đi một vòng.

Hạ Thập Thất gật gật đầu, "Ừm."

Hai người lại hàn huyên vài câu, tuy rằng không có nhằm vào rõ ràng thế nhưng lời nói vẫn có chút ngấm ngầm hại người.

Đặc biệt là Bạch Hạ, một mặt ôn nhu rụt rè cười với Hạ Thập Thất, một mặt lại hận không thể một chân đạp cô xuống dưới đất.

Hạ Thập Thất cũng không để ý, cũng không có hứng thú muốn nói chuyện thâm giao với cô ta, cho nên cô chỉ giúp cô ta mặc xong bộ váy đó rồi liền tìm lấy một cái cớ rời đi.

Thời điểm trở lại hội trường, Tịch Đình Ngự đang ngồi trên cái ghế sofa bên kia, tư thái lười biếng thưởng thức ly rượu trong tay.

Người ở đây rất nhiều, người muốn tiến lên bắt chuyện với hắn cũng không ít, bởi vì ở trong trường hợp như vậy thì ai cũng đều muốn thử xem có thể nịnh bợ được cái đùi to này để có được chỗ dựa hay không.

Nhưng cố tình ánh mắt Tịch Đình Ngự lại không tốt, lạnh tới dọa người, quanh thân trên dưới đều phảng phất một cỗ hơi thở người sống chớ tới gần.

Cho nên cũng không ai dám tiến lên nói chuyện với hắn.

Thẳng tới khi Hạ Thập Thất đi tới, hàn ý trên mặt hắn mới lui đi vài phần.

Cô bưng ly rượu vang đỏ, cố ý thả chậm bước chân, phong tình vạn chủng đi tới bên cạnh Tịch Đình Ngự.

"Vị đại thúc này, bạn gái của anh bồi người khác nói chuyện phiếm, còn phải hầu.hạ.đổi.lễ.phục! Anh không cảm thấy tức giận hay sao?"

Tịch Đình Ngự giương mắt cùng cô gái nhỏ nhìn nhau một hồi, con ngươi nhẹ híp, khóe miệng giơ lên ngậm lấy ý cười mỏng nhẹ.

"Ừ, thực sự rất tức giận. Cho nên tôi đang suy nghĩ xem cô bạn gái này có nên..." Hắn còn cố tình kéo dài âm cuối.

"Có nên chia tay hay không?" Hạ Thập Thất cười cười nhìn hắn.

Tịch Đình Ngự cười khẽ, đột nhiên đứng dậy tới gần cô, "Có nên... trừng phạt hay không."

"Nhàm chán." Hạ Thập Thất thuận thế ngồi xuống sofa, nhấp một ngụm rượu vang đỏ ở trong tay.

"Sắp tới thời gian bán đấu giá, sau khi kết thúc tôi sẽ đưa em về." Tịch Đình Ngự ngồi xuống bên cạnh cô, rất tự nhiên duỗi tay ôm lấy bả vai cô, đem cô kéo tới trong ngực mình.

"Đại thúc, anh đừng ôm chặt như vậy." Hạ Thập Thất không được tự nhiên vặn vẹo thân mình một chút.

"Hạ Thập Thất, em chớ có làm tôi tức giận." Thanh âm người đàn ông khàn khàn.

"Một chút tự chủ cũng không có..." Hạ Thập Thất bất mãn nói, thế nhưng vẫn yên lặng xuống.