Editor: Shmily
--------------------
"Muốn nhìn tôi còn có rất nhiều cơ hội, hiện tại nên giải quyết phiền toái trước đã." Tịch Đình Ngự liếc nhìn cô gái nhỏ bên cạnh một cái, không mặn không nhạt mở miệng: "Có muốn tôi giúp em hay không?"
"Anh giúp tôi?" Hạ Thập Thất nhịn không được cười ra tiếng: "Đại thúc, không phải là anh muốn dùng sắc đẹp của mình đi mê hoặc Bạch Hạ đấy chứ?"
Tịch Đình Ngự: "..."
"Vẫn là thôi đi. Nếu như để người khác biết Hạ Thập Thất tôi bán đi sắc đẹp người đàn ông của mình để giải quyết phiền toái, vậy thì sau này biết lăn lộn ở bên ngoài thế nào chứ."
Hạ Thập Thất nói xong, cũng không đợi Tịch Đình Ngự mở miệng, liền trực tiếp đứng dậy, dẫm lên giày cao gót đi lên sân khấu.
Thời điểm cô cùng Bạch Hạ đứng song song trên sân khấu, phóng viên truyền thông ở bên dưới liền sôi nổi giơ máy ảnh trong tay lên nhắm ngay hai người.
Bình thường những hành động, cử chỉ của Hạ Thập Thất đều rất hào phóng, thế nhưng vừa đứng ở trên sân khấu lại như biến thành một người khác, đoan trang ưu nhã, hào phóng mỹ diễm.
Cô rất rõ ràng thân phận hiện tại của mình, hôm nay tới tham dự tiệc rượu từ thiện này, cô không chỉ là chính mình mà còn đại diện cho Tịch Đình Ngự cùng Tịch gia.
Tuy rằng chuyện này không phải là do cô khơi mào, thế nhưng cô cũng sẽ không bao giờ chấp nhận lùi bước.
Huống chi, mặc kệ mục đích của Bạch Hạ là gì, Hạ Thập Thất cô từ lúc bắt đầu tới giờ cũng không tính toán sẽ nhận thua!
Bạch Hạ đánh giá lễ phục của Hạ Thập Thất từ trên xuống dưới một chút, trong mắt toát ra một tia không cam lòng, thế nhưng lại đang cật lực che dấu.
Hạ Thập Thất đứng bên cạnh, so với cô ta thì càng lóa mắt hơn, tùy tùy tiện tiện nở một nụ cười cũng hoàn toàn có thể áp Bạch Hạ xuống.
Bạch Hạ không cam lòng, tự tin ưỡn ngực, giống như là đang khinh thường sự tồn tại của Hạ Thập Thất.
Cô ta thậm chí đã quên, cho dù cô ta có đẹp đi chăng nữa thì hiện tại cũng chỉ là cái giá áo biết đi cho bộ lễ phục xa hoa mỹ lên này mà thôi. Cô ta đứng ở trên sân khấu này, bất quá là vì để triển lãm món vật phẩm này.
Lấy tư thái của người thắng đối mặt với Hạ Thập Thất, trên mặt Bạch Hạ mang theo ý cười ôn nhu, gật đầu ý bảo người chủ trì đem microphone đưa cho Hạ Thập Thất.
Ngay lúc này, cô ta chú ý tới mỗi một động tác của Hạ Thập Thất, chỉ cần cô bước nhầm một bước thôi, cô ta đều sẽ khiến cho cô thân bại danh liệt, dồn vào chỗ chết.
Nhưng Hạ Thập Thất là ai? Từ nhỏ cô đã là nữ lưu manh lớn lên cùng với một đám lưu manh, cứ cho là Bạch Hạ lấy dao kề vào cổ cô thì cô cũng sẽ không sợ.
Bộ dáng vẫn bình tĩnh thong dong như cũ.
Bạch Hạ càng đắc ý, ý cười trên mặt Hạ Thập Thất càng sâu.
Bởi vì nếu Bạch Hạ không đủ đắc ý thì lát nữa, cô ta sẽ không biết đau.
Nhận lấy microphone từ tay người chủ trì, nhìn mọi người ở bên dưới một vòng, Hạ Thập Thất bình tĩnh mở miệng: "Thật đúng là do tôi quá sơ ý nên mới làm hỏng lễ phục. Tại đây, tôi hướng tới tất cả mọi người nói một tiếng xin lỗi. Về chuyện bồi thường, tôi sẽ tận lực thỏa mãn yêu cầu của ông chủ Dương."
Nghe được Hạ Thập Thất tự mình thừa nhận bản thân sai, Bạch Hạ đắc ý nở nụ cười.
Cô ta biết chắc rằng, ở loại trường hợp như thế này, dù cho Hạ Thập Thất có không vui thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể không nhận sai.
Huống hồ, Hạ Thập Thất xác thực là đã làm hỏng váy trong lúc kéo khóa lên, cô ta chẳng qua là chỉ đem chuyện nói lớn ra một chút mà thôi.
Suy cho cùng thì đầu sỏ gây tội vẫn là Hạ Thập Thất!
Hạ Thập Thất tạm dừng một chút, ghé mắt nhìn Bạch Hạ tự hồ đã nắm chắc phần thắng, không tiếng động cười cười.
Giây tiếp theo, cô thu lại ý cười, hỏi Bạch Hạ: "Bạch tiểu thư, chúng ta hẳn đã được xem như là bạn bè đúng không?"
Bạch Hạ sửng sốt một chút, hiển nhiên là không nghĩ tới Hạ Thập Thất sẽ đột nhiên hỏi một vấn đề đột ngột như vậy. Trong lúc nhất thời cũng không biết nên trả lời như thế nào, cô ta chỉ có thể gật đầu coi như đáp lại.