Editor: Shmily
----------------------
Từ tầng cao nhất của khách sạn Vinh Thịnh nhìn xuống có thể nhìn thấy toàn bộ hồ nhân tạo lớn nhất của Dạ Thành.
Hồ nước trong đêm khuya có khác biệt rất lớn với ban ngày, thời điểm Bạch gia tu sửa lại chỗ này từng bỏ ra rất nhiều tiền để lắp nhiều cột đèn ở xung quanh hồ nhân tạo, chính là để cho người đứng ở trên tầng cao nhất có thể nhìn thấy cảnh đêm đẹp nhất ở Dạ Thành.
Chỉ là lúc này, người đứng trên tầng cao nhất của Vinh Thịnh lại không có tâm tình thưởng thức cảnh đêm.
Trong phòng nghỉ tư nhân của Bạch Hạ có ba người ngồi, trong đó có hai người là Bạch Nhung và Bạch Hạ, người còn lại là một người đàn ông trên dưới 26 tuổi.
Người đàn ông mặc một thân tây trang giày da, tướng mạo phổ thông, thuộc về kiểu người ném vào trong một đám người cũng chưa chắc đã có thể nhận ra được từ cái liếc mắt đầu tiên.
Khóe mắt trái của hắn có một vết sẹo nhạt, đứng từ xa nhìn lại sẽ rất dễ dàng bị xem nhẹ.
Bạch Hạ còn đang mặc trên người bộ lễ phục màu xanh biển với trị giá 800 vạn kia.
Khác với người khác đều nâng niu bộ váy này cẩn thận, tay cô ta đang dùng sức hung hăng xé tầng tầng lớp lớp làn váy.
Cô ta vừa xé vừa oán giận: "Hạ Thập Thất, hay cho một Hạ Thập Thất, xem xem lần sau tao có chỉnh chết mày hay không!..."
Trên sofa, Bạch Nhung đang hút thuốc, điếu thuốc đã cháy hơn nửa, sương khói mập mờ tản ra giữa không trung.
"Tiểu Hạ, váy này ngày mai còn phải đưa đi, đừng làm quá khó coi." Bạch Nhung cau mày, mở miệng nhắc nhở.
"Con biết rồi..." Bạch Hạ luôn rất nghe lời cha mình nói, tuy rằng vẫn có chút không vui, thế nhưng động tác tay đã dừng lại, cô ta sửa sửa lại làn váy, đem hay quy củ đặt trên đầu gối.
Bộ dáng quy củ lễ phép như vậy, nhìn qua lại biến thành tiểu thư Bạch gia ôn nhu hào phóng trong mắt người ngoài.
Người đàn ông ngồi đối diện nhìn thấy Bạch Hạ như vậy liền cười nhạo một tiếng, "Cũng không có ai khác ở đây, Tiểu Hạ, em không cần bắt ép bản thân như vậy."
Bạch Hạ liếc hắn một cái, cũng không nói gì.
Bạch Nhung hút xong một điếu thuốc, mở miệng hỏi cô: "Con với Hạ Thập Thất từng gặp qua?"
Bạch Hạ gật đầu, "Vâng, bọn con từng gặp một lần... Thực ra con cứ nghĩ rằng, Ngự là vì muốn dỗ Tịch lão gia gia nên mới tìm một người như vậy, không nghĩ tới..."
Bạch Nhung nhíu chặt mày, không khỏi có chút giận dữ: "Chuyện quan trọng như vậy, con hẳn là phải nói sớm cho ta biết mới đúng. Còn có chuyện hôm nay nữa, con vì cái gì mà muốn chủ trương làm từ thiện? Nếu Hạ Thập Thất có thể khiến cho Tịch lão gia hỏa kia yêu thích, vậy thì đó đại biểu cho việc cô ta không phải người bình thường, là một người không dễ đối phó! Nếu lão gia hỏa đó mà dễ lừa như vậy thì mấy năm nay sao không thấy hắn ép Tịch Đình Ngự cưới con?"
Những lời này khiến cho Bạch Hạ nghẹn lại, không nói được lời nào. Nhìn thấy sắc mặt khó coi của Bạch Nhung, cô ta cắn chặt môi không nói gì.
Ngay cả người đàn ông không bị chỉ trích gì ở bên cạnh cũng thẳng lưng lên, ngồi nghiêm chỉnh.
Nhìn thấy hành động của hai người, Bạch Nhung lại giảm ngữ khí lại: "Được rồi, ta nhìn thấy Hạ Thập Thất kia có chút tự cao quá, người như vậy dù có thông minh đi chăng nữa thì cũng sẽ luôn tự hại bản thân mình. Nói không chừng một ngày nào đó Tịch Đình Ngự chơi chán cô ta rồi sẽ tự động đá cô ta đi thôi."
Cuối cùng vẫn là bỏ qua cái đề tài này, người đàn ông vẫn luôn không mở miệng kia cầm lấy một chai champagne chưa mở ở trên bàn lên, cảm thán: "Rượu tốt như vậy, thế mà cứ thế phải nhường ra ngoài."
Bạch Nhung liếc hắn một cái: "Được rồi, chuyện này là Tiểu Hạ không đúng. Đồ vật con liều sống liều chết lấy về cho con bé cũng liền bị tặng ra ngoài rồi, đổi lại là ai cũng đều sẽ không vui."