(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 142: Còn thiếu mày chút tiền trinh này sao?



Editor: Shmily

-------------------

"Thua thì chết mất." Đường Đậu Đậu nhíu mày, "Nếu 100 vạn này bị em làm mất, chắc chắn sẽ bị cha mẹ đánh cho què chân..."

"Mày lo cái gì?" Hạ Thập Thất liếc cô nàng một cái, "Đại thúc là ai chứ, còn có thể thiếu mày chút tiền trinh này sao?"

Tịch Đình Ngự nghe vậy, đôi môi gợi cảm hơi cong, ánh mắt tản mát ra khí thế cường đại giống như một bậc đế vương, mang theo khí phách kiệt ngạo khó thuần.

Người đứng ở bên cạnh hắn đều yên lặng lùi về phía sau, không đến một phút, chỉ còn lại hai người Hạ Thập Thất cùng Đường Đậu Đậu.

Hạ Thập Thất nhìn hắn cười: "Đại thúc, không bằng lên lầu hai đi, chơi sẽ càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn."

Tịch Đình Ngự chỉ nhướng mày, cũng không phản đối.

Đường Đậu Đậu lập tức gọi người tới, dò hỏi đối phương vài câu, sau đó mới quay lại nói: "Anh rể tương lai, chơi Bách Gia Lạc* có được không? Trên lầu có một ván sắp sửa bắt đầu."

*Bách Gia Lạc: Còn được gọi là Baccarat (Luật chơi xem chi tiết trên gg)

"Ừ." Tịch Đình Ngự không để ý lắm.

Sòng bạc trên lầu hai đều được phân theo từng phòng, khác hoàn toàn so với dưới đại sảnh, bên trên an tĩnh hơn rất nhiều.

Hạ Thập Thất dẫn Tịch Đình Ngự đi ngang qua từng phòng, cuối cùng dừng lại ở phòng cuối hành lang, duỗi tay đẩy cửa ra.

Phòng không quá lớn, ở giữa bày một cái bàn, xung quanh là mấy cái ghế dựa được sắp xếp gọn gàng.

Lúc này, có ba người ngồi ở cạnh bàn, những người còn lại đều đứng ở xung quanh, đang dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn ba người kia.

Vừa nhìn liền biết đám người này không phải là nhân vật đơn giản, cho nên không ai dám ngồi xuống chơi cùng, để đỡ phải cống tiền cho người ta.

Trong ba người kia, Hạ Thập Thất biết mặt hai người, đều là khách quen ở nơi này.

Người đàn ông trung niên kia họ Lục, trong nhà buôn bán ngọc thạch, không chỉ chơi bài lợi hại mà đổ thạch càng khó lường hơn.

Ngồi ở đối diện ông ta là Trần Tương, một người thích đánh cược như mạng, vì thế cũng có danh tiếng trong giới này.

Bất quá, Trần Tương ở chỗ này đánh cược thắng nhiều thua ít, cho nên số tiền kiếm được cũng không tệ.

Mà người đàn ông trẻ tuổi còn lại kia lại rất lạ mặt, Hạ Thập Thất cũng chưa từng thấy qua.

Thế nhưng hiện tại, trong số ba người này, hắn lại là người có nhiều tiền nhất.

Nhìn thấy mấy người tiến vào, người đàn ông trẻ tuổi ngả ngớn đánh giá Hạ Thập Thất cùng Đường Đậu Đậu.

Tịch Đình Ngự lập tức ngồi xuống, ánh mắt hắn hung ác nham hiểm, chỉ lãnh đạm liếc nhìn một cái, đối phương đã rất thức thời thu lại tầm mắt.

Hạ Thập Thất nhìn Đường Đậu Đậu đứng bên cạnh, hạ giọng nói: "Đi lấy giấy đánh cược của đám người này tới đây."

Đường Đậu Đậu gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

Bách Gia Lạc được gọi là trò chơi công bằng nhất trên thế giới, là phương thức giải trí văn minh nhất và còn là trò chơi đơn giản tự nhiên nhất.

Tổng số điểm của bài nhà ai tiến gần tới số 9 nhất thì nhà đó thắng.

Trong đó thì lá bài số 10, J, Q, K được tính là 0 điểm, những lá bài khác thì dựa theo con số trên đó để tính.

Đương nhiên, khi tính là tính tổng những con số lại với nhau thì mới ra kết quả.

Giấy đánh cược là giấy cam đoan dùng chữ kí của mình kí xuống để ai mà ngồi xuống rồi là thua hay thắng cũng phải chấp nhận bỏ tiền cược.

Đường Đậu Đậu rời đi không bao lâu đã quay trở lại, trên tay còn cầm theo giấy đánh cược đưa cho Hạ Thập Thất: "Người kia cầm 10 vạn từ đại sảnh một đường đánh thắng tới tận bây giờ. Trước đó chơi với ông chủ Lục có thua vài ván."

Hạ Thập Thất cúi đầu, nhìn kỹ giấy đánh cược trong tay, nhìn thấy mấy dòng chữ kia, mười ván thì chỉ thắng có năm, sáu. Thế nhưng mỗi lần thắng là một số tiền rất lớn.

Này cũng chứng tỏ cho việc, người đàn ông trẻ tuổi kia cũng là một con bạc già đời.

-----------

Shmily: Mình không rành mấy ngôn ngữ bài bạc này lắm, có chỗ nào sai sót thì các bạn bỏ qua nhé!