Editor: Shmily
--------------------
Nữ nhân này, ở khu Doanh hoành hành ngang ngược lâu rồi, tới đánh nhau cũng trở thành thói quen, ngay cả hành động nguy hiểm như vậy mà cũng dám làm.
Nếu như vừa rồi tài xế phanh chậm vài giây, hoặc là lỡ đạp ga mạnh một chút, chỉ sợ giờ đây cô đã nằm trên mặt đất rồi.
Tịch Đình Ngự lạnh mặt, con ngươi sâu thẳm tràn đầy vẻ lạnh lẽo, còn thấm ra vài phần nguy hiểm.
Tài xế chỉ cảm thấy độ ấm trong xe giảm xuống mấy độ, vội vàng lau mồ hôi lạnh.
Thấy xe dừng lại, Hạ Thập Thất chậm rãi vòng qua thân xe, đi tới trước cửa xe phía sau, ngón tay ngả ngớn gõ gõ vài cái lên cửa sổ.
Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, một gương mặt tuấn tú như điêu khắc rơi vào trong mắt cô, ánh mắt cùng biểu tình của hắn tựa hồ không có chút độ ấm nào.
"Đại thúc."
Hạ Thập Thất biết là vừa rồi mình có hơi lớn mật, chọc giận hắn, cho nên vừa mở miệng nói chuyện liền mang theo ý cười, thanh âm vừa mềm lại vừa nhuyễn.
Chỉ cần là một người đàn ông thì đều có khả năng bị hòa tan.
"Ném thuốc đi, lên xe." Tịch Đình Ngự nhàn nhạt liếc cô một cái, thanh âm lạnh như băng.
Hạ Thập Thất khó có được khi dịu ngoan lên tiếng "Ừm", sau đó liền ném tàn thuốc, mở cửa xe khom lưng chui vào.
Xe lại khởi động lần nữa, trong xe vô cùng yên tĩnh, tĩnh đến mức có chút quỷ dị.
"Em cố ý tới tìm tôi?" Rốt cuộc thì Tịch Đình Ngự cũng mở miệng đánh tan bầu không khí yên lặng này, ngữ khí của hắn lạnh nhạt, lại như mang theo một tầng băng mỏng.
Hạ Thập Thất đương nhiên sẽ không thừa nhận là mình cố ý tới tìm hắn, cho nên mới nhàn nhạt đáp: "Không phải, tôi đi ngang qua."
"Đi ngang qua?" Tịch Đình Ngự híp mắt, cánh tay dài duỗi tay bóp lấy cằm cô, cưỡng ép cô quay qua nhìn hắn, ánh mắt sâu không thấy đáy.
Đối diện vài giây, Hạ Thập Thất đột nhiên nở nụ cười, "Đại thúc, anh tức giận sao? Tức giận vì tôi không phải đặc biệt tới tìm anh?"
"Hạ Thập Thất, em đừng giả bộ hồ đồ trước mặt tôi." Hắn trầm giọng mở miệng: "Em biết tôi vì cái gì mà tức giận."
"Được rồi mà, cùng lắm thì lần sau tôi cẩn thận một chút, trước vẫy một cái, sau đó mới chặn xe anh lại."
Hạ Thập Thất vốn dĩ chính là một người vô cùng mẫn cảm, thế cho nên Tịch Đình Ngự vì cái gì mà tức giận, cô đều biết hết.
"Chơi đùa thì có thể, nhưng đừng dùng mạng của mình ra chơi đùa. Nếu lần sau còn dám như vậy, tự gánh lấy hậu quả." Tịch Đình Ngự không nhịn được có chút mềm lòng, biểu tình tuy lãnh thế nhưng ngữ khí lại ôn hòa đi rất nhiều.
Hạ Thập Thất "ừ" một tiếng, sau đó liếc mắt nhìn tài xế phía trước còn đang nhìn trộm bọn họ qua kính chiếu hậu, cô quay đầu ghé sát vào tai Tịch Đình Ngự, cười xấu xa: "Đại thúc, anh có muốn thu lưu tôi không?"
"Hửm?" Tịch Đình Ngự nhướng mày, híp mắt nhìn thiếu nữ yêu diễm ngồi bên cạnh mình.
"Anh yên tâm đi, tôi không phải gian tế do ai phái tới đâu, cũng không muốn dò hỏi cơ mật thương nghiệp gì của anh cả. Cũng hoàn toàn không có ý định tìm cơ hội xuống tay với anh. Chỉ là muốn ở một chỗ với anh, sau đó bồi dưỡng tình cảm mà thôi."
Có thể nói ra mấy lời như vậy, Hạ Thập Thất cũng là đủ trực tiếp...
"Trước đó không lâu còn vì trốn lão gia tử mà chạy tới tận thành phố B, sao tự dưng hiện tại lại nghĩ thông suốt rồi?" Tịch Đình Ngự tựa hồ có chút không tin.
"Trốn nha, bây giờ tôi cũng trốn ông ấy mà." Hạ Thập Thất nói: "Anh có nhiều bất động sản như vậy, lại còn có chung cư, biệt thự, tìm một nơi không thường ở cho tôi là được rồi."
Ánh mắt Tịch Đình Ngự sâu xa nhìn cô, trầm mặc một lát, lại thong thả ung dung mở miệng: "Tôi gọi điện thoại cho cha em, trưng cầu ý kiến của ông ấy một chút đã."
Hạ Thập Thất: "..."
Bây giờ mà gọi qua, lão Hạ khẳng định sẽ hưng phấn tới phát điên, sau đó sảng khoái đem mình đóng gói đưa cho người đàn ông này, còn bảo hắn không cần khách khí với cô nữa.