Editor: Shmily
--------------------
Bất quá, khí thế của cô căng không quá ba giây đồng hồ liền sụp xuống, "Đau, đau, anh nhẹ một chút!"
Tịch Đình Ngự lạnh lùng nhìn cô, lực tay hắn sử dụng bao nhiêu hắn đều nắm rõ, còn không tới mức đau như vậy đâu.
Hạ Thập Thất biết mình bị nhìn thấu rồi, liền rướn người lên ôm lấy cổ hắn, ngửa đầu nhìn hắn, "Không đau, một chút cũng không đau, là do tôi quá đói bụng mà thôi!"
"Đói chết em đi." Tuy ngoài miệng là nói vậy, thế nhưng bàn tay rộng lớn của Tịch Đình Ngự vẫn duỗi tay ôm lấy eo và chân cô, dùng một chút lực bế ngang người lên.
Hắn ôm cô lên xe, cúi người thắt đai an toàn giúp cô, sau đó mới quay trở về ghế lái, khởi động xe.
Hạ Thập Thất cho rằng hắn muốn lái xe về biệt thự, không nghĩ tới hắn lại ở tại chỗ quay đầu.
"Đại thúc?"
"Không phải đói bụng sao?" Người đàn ông nhìn thẳng về màn đêm phía trước, nhẹ nhàng bâng quơ đáp một câu.
"A, tôi muốn ăn BBQ nướng."
"Loại đồ ăn này, nghĩ là được rồi."
Đối với Tịch Đình Ngự thì BBQ nướng so với rác rưởi cũng không có gì khác nhau. Du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu của hắn lớn, cho nên tuyệt đối không cho phép người của mình tiếp cận với rác rưởi, điều đó cũng là bình thường.
"Vì cái gì chứ?!"
"Tôi không thích."
"Cũng không bảo anh ăn..."
"Dù cho tôi có ăn hay không thì em cũng không được ăn."
Hạ Thập Thất: "..."
Xe chạy trên đường quốc lộ, thời điểm quẹo qua một khúc cong, thân xe đột nhiên lệch về một bên, không chịu khống chế mà lao sang bên cạnh.
Hạ Thập Thất theo bản năng nắm chặt tay vịn, ổn định thân thể nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.
Sắc mặt Tịch Đình Ngự bình tĩnh, bàn tay to nắm lấy tay lái, không nhanh không chậm chuyển động, sau đó dẫm phanh, xe liền đâm phải một cái cây trước đó, vững vàng dừng lại.
"Lốp xe hỏng rồi."
Tịch Đình Ngự đưa mắt nhìn Hạ Thập Thất, sau đó cởi bỏ đai an toàn, xuống xe xem xét.
Hạ Thập Thất nhìn thoáng qua xung quanh, một mảnh đen như mực, tuy rằng không phải ở giữa núi rừng hoang vắng, thế nhưng nơi này cũng rất hẻo lánh.
Xe dừng ở chỗ này, khả năng là có chút phiền phức.
Cô cau mày tháo đai an toàn, mở cửa xuống xe, vòng tới bên kia.
Lốp xe xác thật là hỏng rồi, bên trên bị một mảnh kim loại bén nhọn thon dài đâm vào, không khí trong lốp cũng từ từ thoát ra ngoài.
Tịch Đình Ngự kiểm tra xe xong liền lấy điện thoại ra gọi tới một dãy số, sau khi tiếp thông, hắn liền lạnh giọng phân phó: "Xe của tôi đang dừng ở khu Đông Giao, cậu sắp xếp một chiếc xe tải tới đây xử lí, mặt khác lái một chiếc xe nữa tới đây cho tôi."
"Dạ, Ngự thiếu!"
Nghe được người kia đáp lời, Tịch Đình Ngự liền trực tiếp cúp điện thoại.
"Đại thúc, anh có thuốc lá không, cái loại bình thường ấy." Hạ Thập Thất dựa vào cái cây bên cạnh, lười biếng ngáp dài.
"Tôi chỉ hút xì gà*."
*Từ đầu chương tới giờ Ngự thiếu chỉ hút xì gà thôi ạ. Nhưng mình đều dịch là hút thuốc lá, sau khi phát hiện ra thì cũng hơn trăm chương rồi, nên các bạn bỏ qua cho mình nhé.
Trên thực tế, trong xe Tịch Đình Ngự cũng có một bao thuốc lá loại thường, là mấy ngày trước lúc bàn chuyện hợp tác, Thất Dạ có bỏ vào trong đó, nhưng cũng chưa dùng tới, cho nên nó vẫn còn ở trong xe chưa được sử dụng.
Hạ Thập Thất nhướng mày, "Vậy lúc người khác đưa thuốc lá cho anh mà không phải xì gà thì phải làm sao? Chẳng lẽ anh lại nói thẳng: Tôi chỉ hút xì gà à?"
Tịch Đình Ngự: "..."
"Đại thúc, đêm nay trăng thanh gió mát như vậy, anh có muốn làm chuyện gì đó thú vị hay không?"
"Hửm?" Âm cuối của Tịch Đình Ngự hơi cao, bởi vì một câu nói này của cô mà tâm tình của hắn tốt hơn rất nhiều, thân thể tiến sát tới gần cô, thanh âm trầm thấp lại dụ hoặc: "Em muốn làm cái gì?"
Vốn dĩ Hạ Thập Thất đang dựa vào thân cây, Tịch Đình Ngự vừa tới gần cô liền không thể lui về sau nữa. Bất quá ý cười trên mặt vẫn không giảm, so với nụ cười của hắn dụ hoặc hơn rất nhiều.
Cô nhẹ nhàng phả ra một hơi thở ấm áp, "Đương nhiên là..."