(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 193: Sợ?



Editor: Shmily

---------------------

Hạ Thập Thất nhìn theo tầm mắt của hắn, cúi đầu xuống nhìn ngực mình. Chó má, cô thuận tay cầm quyển tạp chí bên cạnh lên, che đi bộ vị mẫn cảm.

"Anh chắc chắn là tôi phát dục không thành công?" Cô hỏi lại.

Tịch Đình Ngự thong thả ung dung sửa sang lại văn kiện trên bàn, nhàn nhạt đáp: "Bằng không thì sao?"

"Rõ ràng là phát dục quá thành công mà."

Hạ Thập Thất ưỡn ngực, vẻ mặt không chịu thua nhìn hắn.

Tịch Đình Ngự khẽ cong môi, lại nhìn lướt qua chỗ mẫn cảm đã bị tạp chí che khuất của cô, cũng không nói thêm gì nữa.

Ánh mắt lộ liễu như vậy thực khiến cho Hạ Thập Thất không vui: "Đại thúc, anh dùng ánh mắt đói khát như vậy nhìn tôi, đây là muốn làm kiểu văn phòng play với tôi à? Kỳ thật cũng không sao cả, chỉ sợ đám cấp dưới của anh phát hiện ra thì cái mặt già của anh sẽ không còn nữa thôi."

Bút máy đang lướt nhanh trên trang giấy đột nhiên dừng lại, con ngươi Tịch Đình Ngự lạnh lùng liếc cô.

Cái mặt già của hắn?

Thấy sắc mặt của hắn đã lạnh tới cực điểm, Hạ Thập Thất liền nhịn không được mà cong khóe môi.

Ý cười của cô rất sâu, Tịch Đình Ngự cũng chỉ nhìn cô có một cái rồi thu lại tầm mắt, một lần nữa tập trung vào làm việc.

Hắn có rất nhiều việc phải làm, văn phòng to như vậy trong nháy mắt liền khôi phục lại sự an tĩnh.

Hạ Thập Thất cũng không nói gì nữa, cô nhàm chán móc di động từ trong túi ra, ấn vào thoại chat với Đường Đậu Đậu, bắt đầu tán phét.

Giờ này Đường Đậu Đậu hẳn là còn đang đi học, tựa hồ cũng chán tới chết.

Tin nhắn Hạ Thập Thất vừa gửi đi, người kia đã nhanh chóng nhắn lại vài cái tin liên tiếp.

[Thập Thất, bao giờ chị mới về nhà?]

[Mấy ngày nay em đều phải ở trường, chán tới sắp mốc meo rồi!]

[Chị với anh rể tương lai của em bồi dưỡng tình cảm thế nào rồi? Có tiến triển gì mới không!]

[Lúc về nhớ mua kem sầu riêng cho em nhá!]

Cũng may là có Đường Đậu Đậu "lảm nhảm" liên tục, thời gian trôi qua cũng rất nhanh.

"Cốc cốc cốc~"

Cũng không biết là đã qua bao lâu, ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới tiếng gõ cửa không nhanh không chậm.

Tiếp theo đó là thanh âm cung kính nhắc nhở, "Ngự thiếu, cuộc họp sắp bắt đầu."

Hạ Thập Thất cũng nghe thấy được, thế nhưng cô nghĩ là hắn họp cũng chẳng có quan hệ gì với mình, thế cho nên liền lười biếng nằm ở trên ghế sofa không nhúc nhích.

Chỉ là có một số người rõ ràng không quen nhìn bộ dáng nhàn nhã này của cô.

"Đứng lên."

Cô nằm nguyên một tư thế có chút mỏi, vì thế liền trở mình một cái, đột nhiên lại có một tiếng nói thanh lãnh không chút phập phồng vang lên trên đỉnh đầu.

Hạ Thập Thất ngẩng đầu, có chút lười biếng nói: "Làm gì? Anh mở họp, tôi cũng không thể đi theo."

Tuy rằng cô không biết tý gì về chuyện của mấy tập đoàn lớn, thế nhưng không ăn qua thịt heo thì chả nhẽ còn chưa nhìn thấy heo chạy sao?

Tuy rằng hiện tại cô là bạn gái của Tịch Đình Ngự, thế nhưng đối với những người khác trong công ty mà nói thì cô cũng chỉ là một người ngoài không có bất cứ liên quan nào. Làm sao có thể tùy tiện đi theo hắn đi họp chứ?

Phòng họp cao tầng cũng không phải cái chợ bán thức ăn, là người hay quỷ đều có thể đi vào dạo hai vòng đâu.

Tịch Đình Ngự nghe thế liền nhàn nhạt nhìn cô một cái, ngữ khí vẫn đạm mạc như vậy, "Sao lại không thể?"

Ngữ khí cực kì lãnh đạm, thế nhưng lại khiến cho người khác cảm giác được một loại duy ngã độc tôn*.

*Duy ngã độc tôn: Tự cao tự đại.

Hạ Thập Thất ngẩn người, theo bản năng ngẩng đầu nhìn hắn.

Người đàn ông có gia thế phi phàm này, cả thân phận và địa vị đều đứng trên đỉnh cao, bình thường không nói một lời cũng đủ để đem đến cho người khác cảm giác uy hiếp cùng khí phách.

Hắn làm việc không có đúng và sai, tựa hồ mọi chuyện đều là lẽ đương nhiên như vậy.

"Sợ?"

Thấy cô không nói lời nào, Tịch Đình Ngự khẽ nhướng mày, môi mỏng khẽ mở phun ra hai chữ.