(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 196: Trước khi làm hút một điếu



Editor: Shmily

--------------------

Bởi vì khoảng cách giữa hai người thật sự quá thân mật cho nên đôi môi mỏng của Tịch Đình Ngự hơi động một cái liền cọ qua đỉnh chóp mũi của Hạ Thập Thất một chút.

Này cũng quá ái muội rôi.

Hạ Thập Thất thậm chí còn có thể rõ ràng cảm giác được, hơi thể quẩn quanh bên người hai người trong nháy mắt liền trở nên ẩm ướt.

Cái này làm cho cô có một loại ảo giác sắp hít thở không thông.

Lúc này, nếu như đổi lại là người khác thì chỉ sợ đã sớm không chịu nổi mà khuất phục trước mặt người đàn ông này rồi.

Thế nhưng Hạ Thập Thất trời sinh khác người, thế cho nên cô không những không khuất phục mà ngược lại còn cười cười kéo dài ngữ điệu: "Đúng nha, chơi thực vui vẻ~"

Ánh mắt Tịch Đình Ngự tối sầm lại.

Bất quá không đợi hắn có phản ứng, Hạ Thập Thất liền lấy ra một điếu thuốc ngậm vào trong miệng, hàm hàm hồ hồ hỏi hắn: "Trước khi làm hút một điếu, suиɠ sướиɠ tựa thần tiên, đại thúc có muốn hút một điếu trước không?"

Chỉ nghe tới sau khi làm hút một điếu thuốc chứ chưa từng nghe nói tới trước khi làm hút một điếu bao giờ!

"Còn có lời nào mà em không dám nói nữa không?"

Con ngươi mị mị, Tịch Đình Ngự cầm lấy điếu thuốc trong miệng cô rút ra, nặng nề bồi thêm một câu: "Nữ lưu manh."

Đối với cái đánh giá "nữ lưu manh" này của Tịch Đình Ngự, Hạ Thập Thất thậm chí còn không cảm thấy hổ thẹn, còn cho rằng đó là hắn đang khen mình, chậm rãi nói: "Anh đều đã gọi tôi là nữ lưu manh rồi thì có cái gì mà tôi không dám nói nữa chứ? Hơn nữa, tôi là nói lời lưu manh, anh lại là có hành động lưu manh, như vậy so ra thì chúng ta quả thật là trời sinh một đôi nha."

Hắn cũng chưa làm gì mà đã bị gọi là lưu manh?

Tịch Đình Ngự bị cái câu nói mặt dày vô sỉ này của cô chọc cho vui vẻ, cong môi nói: "Theo như em nói, vậy hiện tại nếu như tôi không làm ra chút hành động lưu manh, vậy chẳng phải là không xứng với lời bôi nhọ của em sao?"

Hạ Thập Thất đang muốn phản bác, còn chưa kịp mở miệng, thân thể bỗng dưng cứng đờ.

Bởi vì cô rõ ràng cảm giác được, một bàn tay ấm áp to lớn đang yên lặng không một tiếng động sờ lên eo mình.

"!!!"

Người đàn ông này, lại thật sự chơi trò lưu manh?

"Đại thúc, anh không phải là nam thần hệ cấm dục sao? Tại sao lại dễ bị sắc đẹp mê hoặc như vậy chứ."

Hạ Thập Thất vừa mới nói xong, ngón tay thon dài của Tịch Đình Ngự đã ưu nhã bắt được cái hộp thuốc hình chữ nhật trong túi quần cô, rút ra ngay trước mặt cô.

Hắn khẽ cong khóe môi, cười như không cười hỏi Hạ Thập Thất: "Tôi bị sắc đẹp mê hoặc?"

Hạ Thập Thất: "..."

Người đàn ông này thế mà lại sờ được hộp thuốc trong túi cô!

Hại cô còn tưởng rằng...

Sắc mặt Hạ Thập Thất hết xanh lại tím, hết tím lại đen... Năm màu sắc cứ như vậy biến đổi một vòng, cuối cùng đều biến hóa thành một mạt đỏ ửng.

Đùa giỡn không thành lại bị người khác phản thủ đùa giỡn lại, trên đời này hẳn là cũng không có chuyện gì khiến cho cô tức giận hơn so với chuyện này!

Tịch Đình Ngự thấy cô rốt cuộc cũng an phận xuống, trong mắt liền xẹt qua một tia ý cười thoáng qua.

Hắn buông cô ra, cũng không thèm nhìn điếu thuốc ở trong tay, tiện tay ném sang bên cạnh, lạnh lùng nói: "Tịch thu."

Vừa dứt lời, hộp thuốc liền chuẩn xác rơi vào thùng rác bên cạnh sofa, phát ra một tiếng "loảng xoảng" giòn tan.

Hạ Thập Thất: "..."

Tịch Đình Ngự không nói gì nữa, chỉ duỗi tay xoa xoa đầu cô, xoay người trở về vị trí của mình, tiếp tục duyệt văn kiện.

Hạ Thập Thất không vui, nói với hắn một câu "Tôi đi trước", sau đó liền xoay người ra ngoài.

Tịch Đình Ngự nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn cô một cái, "Đi đâu?"

"Về Bắc Loan chơi." Hạ Thập Thất trực tiếp trả lời.

Tịch Đình Ngự nghĩ hôm nay mình cũng bận, xác thực không có thời gian chơi với cô, vì thế liền gật đầu, còn dặn dò một câu: "Đừng chơi quá chớn, nhớ bật điện thoại."