(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 36: Đại thúc, tới lượt anh đó



Editor: Shmily

----------------------

Hai tròng mắt của hắn khẽ động, bất động thanh sắc nhìn Hạ Thập Thất.

Mỗi một biểu tình rất nhỏ trên mặt của cô, đều bị đôi mắt thâm thúy kia của hắn thu vào.

"Đại thúc, tới lượt anh đó."

Hạ Thập Thất nâng ly trà lên nhấp một ngụm, ngay sau đó lấy một hộp thuốc từ trong túi quần ra, rút lấy một điếu ngậm trong miệng, bật lửa, hít một ngụm thật sâu.

Ngửa đầu nhẹ nhàng phun ra một cái, sương khói từ khóe miệng cô chậm rãi tràn ra.

Nam nhân này so với trong tưởng tượng của cô còn kinh khủng hơn, quá khó đối phó rồi, sớm biết vậy thì thời điểm gặp hắn, cô nên trốn đi thật xa mới tốt.

Ngay lúc này, Tịch Đình Ngự đột nhiên đứng dậy, giơ tay sửa sang lại cổ áo tây trang một chút, nhìn xuống điếu thuốc được Hạ Thập Thất ngậm trên miệng, chậm rãi nói: "Tiểu lưu manh, nhớ rõ cô vẫn nợ tiền tôi, nếu không, mỗi ngày tôi đều sẽ cho người tới nhắc nhở cô một lần."

Nói xong liền duỗi tay xoa xoa đầu Hạ Thập Thất, xoay người rời đi.

Hạ Thập Thất ngồi không nhúc nhích, trước mắt là sương khói lượn lờ, cô cau mày, nhìn thân ảnh Tịch Đình Ngự dần dần đi xa, mới đưa tàn thuốc dập tắt trong gạt tàn.

*

Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời xuyên thấu qua bức màn dày mà chiếu vào bên trong khiến trong phòng bị nhiễm lên một tầng kim sắc.

Trên giường lớn mềm mại có một cánh tay trắng nõn duỗi ra từ trong chăn, sờ soạng tắt đi đồng hồ báo thức.

Hạ Thập Thất trở mình, tiếp tục vùi đầu ngủ tiếp.

Đại khái là qua mười phút sau, cô duỗi duỗi cái eo lười, mở đôi mắt còn đang mê man ra.

Ánh mặt trời chiếu đến hoa cả mắt, cô dùng tay chắn lại, vừa lúc liền nhìn thấy đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường.

9 giờ 11 phút...

Đột nhiên nhớ tới cái gì đó, Hạ Thập Thất lập tức chống giường ngồi dậy, nhanh chóng xoay người xuống giường, đi tới bồn vệ sinh rửa mặt.

Sau khi rửa mặt xong lại vội vã chạy về phòng ngủ thay quần áo.

Thời điểm chạy tới bệnh viện thì vừa đúng 9 rưỡi, cô đẩy cửa phòng bệnh ra, Đường Đậu Đậu đang muốn xuống giường, bên cạnh còn có một y tá đang khẩn trương nhắc nhở: "Cẩn thận một chút."

"Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi, hơn nữa cô nhìn xem, hiện tại tôi đã tốt lên không ít rồi." Đường Đậu Đậu mặc đồng phục bệnh nhân, nhìn qua vẫn đáng yêu như vậy.

"Tinh thần không tệ." Hạ Thập Thất đi vào phòng bệnh, thuận tay đem bữa sáng để lên trên bàn.

"Chị cho em ăn ngon uống tốt như vậy, không khỏe mới là lạ đó." Đường Đậu Đậu cười hì hì, nằm lên trên bàn chờ Hạ Thập Thất mở cơm hộp ra.

"Ăn một chút đi, chị đi làm thủ tục xuất viện."

Nhìn Đường Đậu Đậu ngồi xuống, lúc này Hạ Thập Thất mới yên tâm đi làm thủ tục, tiền thuốc men cũng đã trả trước đó rồi cho nên bây giờ xử lý cũng không còn phiền toái nữa.

Không tới nửa tiếng sau, Hạ Thập Thất liền cầm một xấp biên lai trở về phòng bệnh.

Thời điểm về đến phòng, Đường Đậu Đậu đã thay quần áo mới, đang sửa sang lại đồ vật.

Hạ Thập Thất quét mắt nhìn cô ấy một cái, "Nhanh nhẹn ghê ta."

Đường Đậu Đậu nghe thấy lại đỏ mặt lên, hắc hắc cười, xoắn xoắn ngón tay ra vẻ thiếu nữ đang hoài xuân.

Hạ Thập Thất: "..."

Nha đầu này có chút không thích hợp...

Cô vội tiến lên một bước, dùng tay sờ sờ cái trán Đường Đậu Đậu một chút, hỏi: "Mày không sao chứ?"

"Thập Thất... anh ấy về rồi!" Mi mắt Đường Đậu Đậu khẽ nâng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nơi nào còn có nửa điểm bộ dáng rêu rao ngập thuốc lá lúc trước chứ.

"Anh ấy?" Hạ Thập Thất cau mày nghĩ nghĩ, ngay sau đó liền bừng tỉnh đại ngộ, "Thất Dạ thiếu gia!"

Đường Đậu Đậu gật gật đầu, một cái tay bị cuốn cho sắp thành cái bánh chèo, trên mặt hồng hồng, một bộ dáng vô cùng thẹn thùng.