Editor: Shmily
---------------------
"Chuyến bay CH072 xuất phát từ C quốc tới Dạ Thành đã hạ cánh, xin mời..."
Nội sảnh của sân bay, thanh âm ôn nhu kia lại vang lên một lần nữa, trái tim nhỏ của Đường Đậu Đậu không tự chủ được mà đập bang bang, bàn tay nắm tay Hạ Thập Thất không nhịn được mà siết chặt.
Bị cô nàng bóp chặt như vậy, Hạ Thập Thất nhịn không được nhíu mày, "Đường Đậu Đậu, mày có biết là mày đang làm đau chị mày không?"
"Em biết, nhưng em khẩn trương mà..."
"Có phải lần đầu nhìn thấy đàn ông đâu, mày còn sa đọa tới mức này sao?"
"Anh ấy không giống với mấy người đàn ông khác, Thập Thất sẽ không hiểu đâu."
"Ừ, chị đây cũng không muốn hiểu."
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc tây trang màu đen đi ra từ lối đi VIP cách đó không xa, dáng người hắn cao lớn, khí chất trác tuyệt, toàn thân tản ra một loại mị lực không nói nên lời.
Hắn vừa đi vừa dùng tay cởi bỏ nút thắt phía trên tây trang, ngay sau đó liền cởϊ áσ khoác xuống, lộ ra áo sơ mi màu sợi đay ở bên trong.
Cổ áo sơ mi hơi mở, mơ hồ còn có thể nhìn thấy cơ bắp trước ngực.
Hắn vừa xuất hiện liền hấp dẫn lực chú ý của không ít các cô gái, gợi lên từng tiếng kinh hô nhỏ.
Thời điểm nhìn thấy Thất Dạ, cánh tay Đường Đậu Đậu nắm lấy Hạ Thập Thất càng ngày càng dùng sức.
Đau quá đi.
Đây là cảm giác duy nhất của Hạ Thập Thất.
Cô nhìn về phía người đàn ông giống như bước ra từ trong cuốn tạp chí kia, mày hơi nhíu.
Quả nhiên là Thất Dạ.
Hắn bước nhanh tới, dừng lại ở trước mặt hai người bọn cô.
"Cái đó, đã lâu không gặp."
Người đã không gặp bốn năm đứng ở trước mặt mình liền có chút cảm giác mới lạ, cho nên Đường Đậu Đậu cũng chỉ thốt ra được một câu chào hỏi đơn giản như thế.
"Ừ."
Thất Dạ tháo kính râm xuống, biểu tình lạnh nhạt nho nhã ở trên mặt không có chút biến hóa nào, chỉ "ừ" một tiếng rồi thôi.
Hắn đánh giá Đường Đậu Đậu một lượt, trong mắt dần dần hiện lên tia nhu hòa, nhưng rất nhanh lại bất động thanh sắc mà giấu nó đi.
Đường Đậu Đậu sửng sốt một chút, cô biết Thất Dạ từ nhỏ đã lạnh nhạt, nhưng làm thế nào cũng không nghĩ đến, hắn sẽ lạnh nhạt tới mức này.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí rơi vào trạng thái xấu hổ, Hạ Thập Thất nhìn hai người không ai lên tiếng này, đang muốn nói chuyện, phía sau lại đột nhiên truyền tới một thanh âm quen thuộc.
"Đây là lý do cậu về nước?"
Trầm thấp dễ nghe, mang theo bá đạo cùng cường ngạnh.
Hạ Thập Thất: "..." Chủ nợ tới.
Không biết hiện tại bỏ của chạy lấy người có còn kịp không nhỉ?
Khuôn mặt lạnh nhạt của Thất Dạ sau khi nghe thấy những lời này, khóe môi hơi hơi giương lên, hàn ý nơi đáy mắt tan đi, mở miệng nói: "Đừng nói linh tinh."
Tròng mắt Tịch Đình Ngự híp lại, đầu tiên là nhìn Thất Dạ một cái, sau đó mới đưa ánh mắt dời tới trên người nữ nhân bên cạnh.
Thời điểm nhìn thấy rõ gương mặt của cô, đôi môi gợi cảm kia liền nâng lên một độ cong lạnh lùng.
"Đại thúc, trùng hợp quá, anh cũng tới đón bạn sao?"
Hạ Thập Thất nhìn về phía hắn, khóe môi giật một cái, rất nhanh bình tĩnh lại.
Thất Dạ nâng mày, nhìn về phía sắc mặt bất thiện kia của Tịch Đình Ngự, "Hai người quen biết?"
Tịch Đình Ngự híp con ngươi, ánh mắt lướt qua Hạ Thập Thất, rơi xuống trên người Thất Dạ, "Gặp qua vài lần, không quen lắm."
Thất Dạ "ừ" một tiếng, thanh âm tuy lạnh nhạt, thế nhưng so với vừa rồi cũng hòa hoãn không ít: "Ông nội của tôi có giao tình với cha của bọn họ, cậu không bắt nạt hai người đó đấy chứ?"
Thời điểm hắn nói lời này, ánh mắt liền đảo qua giữa Tịch Đình Ngự và Hạ Thập Thất, bầu không khí giữa hai người rất chi là vi diệu, không tránh được đôi mắt của hắn.
"Bắt nạt thì không có, chỉ là Hạ nhị tiểu thư nợ tôi một số thứ không chịu trả thôi."
Tịch Đình Ngự vừa nói, vừa phất tay ý với trợ lý bên cạnh. Trợ lý lập tức tiến lên tiếp nhận hành lý trong tay Thất Dạ.