Editor: Shmily
---------------------
"Mẹ của cháu sau khi sinh cháu được hai năm thì mất, cha cháu vẫn khỏe mạnh, tình cảm với mẹ nhỏ của cháu rất tốt. Anh trai cháu đang ở nước ngoài phát triển, em gái cháu còn đang học cấp ba. Còn cháu, chính là một lưu manh lớn lên ở đầu đường, cả ngày lắc lư ở sòng bạc."
Hạ Thập Thất một hơi nói xong, cũng không có nửa điểm giấu giếm.
Kỳ thật cô hiểu rất rõ, Tịch lão gia tử cao quý như vậy, nhất định sẽ chú trọng tới việc môn đăng hộ đối.
Cứ như vậy, giao dịch trong một tháng này chắc chắn là có thể kết thúc trước kì hạn.
Tịch lão gia tử nghe được những lời cô nói, ánh mắt mơ hồ xảy ra biến hóa.
Ông vốn cho rằng tiểu nha đầu này sẽ vì bám lấy Đình Ngự mà tự tô đẹp cho bản thân, không nghĩ tới việc cô lại ăn ngay nói thật.
Ông đặt chén trà lên trên bàn, nói: "Chuyện đó cũng không quan trọng, nếu cháu còn muốn tiếp tục ở bên Đình Ngự, cũng không phải không thể."
Hạ Thập Thất: "..."
Tình huống gì thế này?
Không phải là bây giờ ông ấy nên ném cho cô một tờ chi phiếu, sau đó bảo cô cút đi thật xa sao? Ông ấy thế mà lại không làm theo lẽ thường.
Ánh mắt Tịch lão gia tử hơi trầm xuống, lại lần nữa nghiêm túc lên: "Sinh cho Đình Ngự một đứa con trai, đây là lựa chọn duy nhất của cháu, cũng là đường ra duy nhất."
Sinh một đứa bé? Lại còn sinh cho Tịch Đình Ngự? Cô mới 18 tuổi thôi đó!
"Hoặc là làm như lời ta nói, hoặc là đem địa bàn của Hạ gia giao ra đây. Nếu cháu đã có lá gan lừa ta, vậy thì phải có lá gan gánh hậu quả."
Hai tròng mắt Tịch lão gia tử híp lại, trong giọng nói mang theo ý vị uy hiếp.
Mùi đàn hương từ từ dâng lên bao phủ nhã gian, hơi thở nguy hiểm sắc bén tỏa ra khắp nơi, đem mùi hương ở đây nuốt chọn.
Nhìn lão nhân gia ngồi đối diện, Hạ Thập Thất nhíu mày.
Nếu ngồi đối diện cô là người khác, cô nhất định đã xốc cái bàn này lên rồi.
Nhưng đối diện cô lại là Tịch Tông, là bá chủ một phương, tùy tùy tiện tiện cũng có thể nghiền chết một người.
Cô là lần đầu tiên chịu uy hiếp.
Phanh~
Cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra từ bên ngoài, mang theo lực đạo rất lớn.
Nghe được động tĩnh, Hạ Thập Thất liền quay đầu nhìn lại.
Tịch Đình Ngự đứng ở cửa, ánh mắt hung ác nham hiểm, gương mặt như tượng tạc bao phủ một tầng hàn ý, nguy hiểm kinh người.
"Tới rất nhanh, là tiểu tử Thất Dạ kia nói cho con biết đi."
Tịch lão gia tử tựa hồ như đã sớm biết là Tịch Đình Ngự sẽ tìm tới, chỉ chậm rãi nói một câu.
Môi mỏng của hắn nhấp thành một đường lạnh lẽo, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng căng đến khẩn.
Hắn đi vào phòng, không nói một lời liền kéo Hạ Thập Thất đứng dậy, cẩn thận đánh giá cô từ trên xuống dưới.
Tịch lão gia tử lập tức trầm mặt, ngay sau đó hừ lạnh một tiếng, "Ta cũng sẽ không làm gì nó, con khẩn trương cái gì!"
"Ông nội, người có việc gì thì có thể nói với con, không cần phải đơn độc gặp cô ấy."
Thanh âm Tịch Đình Ngự hàn khàn, nghe như có vài phần giận tái đi, lại đang cố tình áp chế nó.
"Vậy con nói xem, bao giờ mới chịu mang bạn gái tới cho ta!" Lão gia tử đột nhiên quát lạnh một tiếng.
"Không phải đã ở chỗ này rồi sao?" Lông mày Tịch Đình Ngự hơi nhướng, duỗi tay ôm lấy bả vai hạ Thập Thất, ý tứ rất rõ ràng, cô chính là bạn gái hắn.
"Nếu đã là như thế, vậy ngày mai hai đứa dứt khoát kết hôn đi, sau đó sinh cho ta một đứa cháu trai." Tịch lão gia tử ngắn gọn dứt khoát nói.
"Chuyện sinh con là không thể cưỡng ép, phải xem thời cơ."
"Cái tiểu tử thối này... Nếu không phải do con cứ kéo dài, hiện tại cháu trai của ta đều có thể tự mình đi mua nước tương rồi!"
Vừa nói tới chuyện con cháu, lão gia tử liền tức giận, vỗ mạnh lên bàn trà một cái, khiến cho mặt bàn rung lên một hồi.