[Quyển 1] Mặt Trăng Trong Vòng Tay Tôi

Chương 4: Tăng phần thưởng



Edit: Vân Linh Nhược Vũ

"Thấy chưa, tớ nói Cố Hoài sẽ không đồng ý... Hả? Chờ một chút! Không phải chứ! Cố Hoài vừa nói gì? Anh ấy nói được?" Tống Thu Thu trợn tròn mắt. 

Không chỉ Tống Thu Thu, những người khác cũng bối rối không thôi. 

Sau một chốc im lặng ngắn ngủi, tiếng hét kích động chói tai vang lên, bầu không khí trong phút chốc liền trở nên sôi sục. 

Các thanh niên ở đây sợ thiên hạ không loạn nên cũng bắt đầu ồn ào. 

"Mọi người nghe cả chứ! Đấu đi! Đấu đi!" 

"Trận đấu này có thể sẽ còn kịch liệt hơn trận vừa rồi đấy! Các cô gái bẻ khớp tay trông thật đáng sợ quá đi!"

 Biểu cảm của Lăng Phong tựa như gặp quỷ, hạ thấp giọng thì thầm bên tai Cố Hoài: "Không phải cậu coi trọng nhất là trinh tiết à? Sao đột nhiên lại buông thả rồi?" 

Cố Hoài nhàn nhạt nhìn anh ta: "Buông thả lắm sao?" 


Lăng Phong: "Như vậy còn không buông thả à?" 

Cố Hoài thuận tay cầm một cây súng lục, khớp tay thon gầy chậm rãi vuốt ve thân súng, biếng nhác đáp: "Tôi có thể buông thả hơn thế nữa đấy." 

Lăng Phong: "...???" 

Cậu ta còn có thể buông thả hơn thế nữa? 

Lăng Phong kinh ngạc bật thốt lên: "Thật hay giả vậy? Chúng ta chơi lớn, cho phần thưởng tăng lên đi! Thành ba lần hẹn hò!" 

Cố Hoài: "Tôi sao cũng được." 

Lăng Phong: "...!!!" 

Lăng Phong sợ đến ngây người, anh ta chưa từng nghĩ tính cách của Cố Hoài sẽ đồng ý trò chơi như vậy. 

Những người khác nghe thế thì hưng phấn hoan hô, tình cảnh còn náo nhiệt hơn vừa rồi. 

Thật hiếm thấy Cố Hoài hợp tác như vậy, những người còn lại đương nhiên không có ý kiến, bầu không khí càng sôi nổi hơn. 

Kỳ Nguyệt không hề chú ý đến bọn họ, cô liếc thời gian trên di động, ngáp một cái, tìm một xó xỉnh để đợi. 


Vốn muốn nghe kĩ thuật trồng khoai tây của Cố Hoài, nhưng đoán chừng bây giờ anh không rảnh, chỉ có thể chờ bọn họ kết thúc thôi... 

Lăng Phong vỗ tay một cái: "Tốt lắm tốt lắm, mọi người chuẩn bị đi. Quy tắc rất đơn giản, một phát súng định thắng bại." 

Rất nhanh, đã có vài người bắn xong. 

Thứ tự điểm là 8.3, 10.1, 9.5 và 8.7. 

Tống Thu Thu nuốt nước miếng: "Trời ạ! Lợi hại quá đi!" 

Kỳ Nguyệt liếc cô ấy: "Điểm tối đa là 10.9, nếu trình độ tương đối cao sẽ tầm điểm ấy, 8 điểm là phát huy bình thường, khoảng 7 điểm là phát huy thất thường, cho nên những người vừa bắn hẳn đều là dân nghiệp dư." 

"Vậy nếu bắn trượt mục tiêu thì sao?" Tống Thu Thu theo bản năng mà hỏi. 

Kỳ Nguyệt chớp mắt, nhất thời không nói nên lời: "Cực kì tệ..." 

Lúc Kỳ Nguyệt giải thích với Tống Thu Thu, bên cạnh truyền đến một giọng cười nhẹ: "Cậu rất hiểu về bắn súng?" 


"Không biết, thấy trong tivi..." Kỳ Nguyệt thuận miệng đáp. 

"Cậu cảm thấy ai sẽ thắng?" 

Kỳ Nguyệt suy nghĩ một chút: "Chắc là cô gái mặc đồ tím, hình như tên là Diệp Lâm Linh, vừa rồi tôi có xem cô ấy bắn, rất lợi hại, phát huy khá ổn định." 

Cố Hoài đột nhiên nghiêng đầu nhìn cô, cặp mắt đào hoa hơi híp lại: "Vậy sao? Tôi lại không cho là thế." 

Kỳ Nguyệt không nghe rõ Cố Hoài nói gì, vì thế hỏi lại: "Cái gì?" 

Lúc này, đến lượt Diệp Lâm Linh ra sân. 

Chỉ thấy cổ tay cô ấy nâng lên, nhắm vào hồng tâm. 

Giây tiếp theo, cùng với tiếng súng vang lên, thành tích cũng được hiện lên màn hình. 

10.8 điểm! 

Tống Thu Thu suýt nữa đã bật thốt lên: "Điểm tối đa là 10.9, cô ấy lại bắn được 10.8! Trời má! Nguyệt bảo bảo nói đúng rồi, cô gái đó thật lợi hại!"