[Quyển 1] [Mau xuyên] Nữ Phụ Lưu Manh!!! Vật Hi Sinh Mau Phản Kích!

Chương 123: Ngoại truyện



Lúc tỉnh lại đập vào mắt là một khung cảnh quen thuộc, Nghiên Dương liền biết mình đã trùng sinh.


Nàng nhớ rõ, vì đây là cảnh đầu tiên nàng gặp sau khi xuyên qua game kia.


Hoạt động tay chân một chút rồi ngồi dậy khỏi giường, vén bức rèm ra, căn phòng rộng rãi có chút quen thuộc khiến thiếu nữ nhíu mày. 


Nàng hơi chuyển mắt liếc nhìn gương mặt mình được phản chiếu trong gương, lại cảm nhận một chút lực lượng trong cơ thể.


Toàn bộ khả năng kiếp trước lấy được, không biến mất.


Thế nhưng thời gian lại quay lại thời điểm lúc nàng mới xuyên qua...


Tất cả vẫn còn kịp...


Chỉ cần người kia có thể sống.


...


Nghiên Dương một đường bỏ qua tất cả diễn biến kiếp trước, hóa trang rồi trà trộn vào ma tộc. Chưa đầy nửa năm liền trở thành một thành viên cấp cao phục vụ trong cung điện.


Âm thầm vạch ra kế hoạch trong bóng tối, lại yên lặng chờ đợi cho tới khi gặp lại.


Hai tháng sau, nam tử ma tộc đứng trước cung điện trang hoàng vàng son lộng lẫy, lơ đãng bắt gặp một thân ảnh quen thuộc.


Khi người nọ xuất hiện trong tầm mắt Nghiên Dương, hắn lập tức mở to hai mắt, bật mình đứng dậy chạy về hướng kia.


Đôi mắt không chớp nhìn chăm chú vào thiếu nữ trên đài cao, hắn cơ hồ hoài nghi mình bị ảo giác.


Lại cố gắng kiềm chế nội tâm kích động của bản thân, dịu dàng đặt vương miện lấp lánh lên đầu đối phương.


Con ngươi sâu thẳm hiện lên ám sắc, thanh âm đầy ấm áp mang theo cố chấp dây dưa cả đời,


"Ma vương điện hạ, Mammon xin phép cầu kiến."


...


Người kia thay đổi...


Vẫn là gương mặt quen thuộc ấy, thế nhưng lại cực kì xa lạ.


Thiếu nữ dung mạo phong hoa tuyệt đại từ trên cao nhìn xuống, đối hắn nở một nụ cười vô cùng diễm lệ. Hoàn toàn khác người con gái nhút nhát hay xấu hổ, giữa ma tộc đầy rẫy nguy hiểm mà thành tâm bảo vệ hắn.


Kiếp này, nàng đối với hắn ít nhiều trả lời cũng chỉ là thản nhiên đáp một tiếng, thần sắc lạnh lùng như băng.


Dịu dàng của nàng... chỉ dành cho một người duy nhất.


Ẩn sâu phía sau bức tường trong chính điện, tại gian mật thất tối tăm nhỏ hẹp.


Trong con ngươi của Nghiên Dương đều là hình ảnh phản chiếu của tinh linh không cánh bị dây xích giam lại.


Một lát sau hắn chuyển mình, từ từ biến thành bộ dáng cùng người trước mặt không khác nhau là mấy.


Thiếu niên bộ dáng vẫn ung dung thong thả, lười biếng nhắm hai mắt lại,


"Người đó sẽ nhận ra..."


Thần sắc Nghiên Dương có phần dao động, đôi mắt thâm trầm mang theo khó chịu nhìn thiếu niên, cứng người đứng không nhúc nhích.


"Đến lúc đó, chỉ sợ ngươi đã không còn trên đời."


Tinh linh bị hắn uy hiếp bỗng hơi nghiêng đầu qua chỗ khác, nháy mắt cười rộ lên, như cười như không liếc mắt nhìn hắn. Ánh mắt kia sâu sa không rõ ý vị, mang theo sự tự tin khiến nội tâm Nghiên Dương cũng cảm thấy khó hiểu.


Hắn đưa tay mở ra cửa mật thất, dư quang liếc qua người phía sau lần cuối.


...


Bình minh từ từ ló rạng, kéo theo từng mảng sáng rực rỡ trải dọc đường chân trời.


Mặt đất bị nhuộm lên một tầng huyết sắc. Chính giữa trung tâm, đài cao bị hắc khí bao bọc lóe lên một tầng kim quang dị sắc chói lòa, bao phủ toàn bộ không trung. Máu chảy thành sông, xương chất thành núi...


Không thể không nói, khung cảnh lộng lẫy tráng lệ ấy quả thực quá mức đẹp đẽ. Dù là sống lại hai đời, Nghiên Dương cũng không nhịn được mà ngây ngẩn, mở to mắt chiêm ngưỡng cảnh sắc mỹ lệ tang thương kia.


Bên dưới cảnh sắc huy hoàng, thiếu nữ yên tĩnh quỳ ở đó, ngơ ngẩn siết chặt trường bào trong tay, mặc cho khí lưu hắc ám dồn về chốn này, đem người nhấn chìm trong huyết sắc.


Tuyết mịn phủ kín tứ phương, mùi máu tanh thoảng lượn lờ trong không khí, từng làn khói nhẹ nhàng bay lên, bên tai dường như vẫn còn vang vọng tiếng gào khóc thê lương, thảm thiết tột cùng.


Nam tử chứng kiến toàn bộ sự việc lặng lẽ rũ mi mắt, bình tĩnh bản thân cố giữ vững lúc nãy đã biến mất không còn dấu vết.


Hắn đưa tay phải lên che mắt, ngăn trở chất lỏng ấm áp đang yên lặng chảy xuôi, nỗ lực đè nén cổ họng phát ra thanh âm nghẹn ngào.


Cuối cùng Nghiên Dương ngẩng mặt lên, dùng ngữ điệu thành kính nhất từ trước tới nay, đối với hư vô mờ mịt nhẹ nhàng cất tiếng,


"Điện hạ của ta... tạm biệt."


Dòng chảy máu đỏ nóng ấm trên đất từ từ lui tán, vết nứt khổng lồ cũng theo đó dần xuất hiện, đem không gian trước mắt toàn bộ xé nát.


...


Buổi sớm yên tĩnh,


Tại một khu chung cư cao cấp nằm giữa trung tâm thành phố,


Mỹ thiếu nữ đứng dựa lưng vào cửa phòng bếp, hai tay khoanh trước ngực. Đôi mắt xinh đẹp như cánh đào ngày xuân nhìn vào bên trong, nhan sắc diễm lệ tươi đẹp khiến người ta phải trầm trồ cảm thán.


Người đang bận rộn loay hoay trong bếp sắp xếp bữa sáng bỗng nhiên ngẩng đầu, liếc mắt thấy cô đứng đó che miệng cười, liền đỏ mặt phồng má tức giận, chạy tới nhào vào lòng đối phương.


"Nghiên tiểu thư đang nghĩ gì đó?"


Người nọ vươn tay, ôn nhu vuốt ve gương mặt thiếu nữ, nhỏ giọng thì thầm,


"Nghĩ rằng đời này gặp được em, thật tốt..."


Thiếu nữ thấp hơn người nọ hẳn một cái đầu, tùy ý cho cô để cằm lên bả vai. Môi đào hé mở, nhẹ nhàng nói,


"Ừ, thật tốt..."


Nữ tử đang ôm nàng nhịn không được cong cong khóe mắt, như cười như không liếc chiếc nhẫn bạc trong tay một cái. Ngẩng đầu lại bắt gặp ánh mắt của đối phương, cả hai lập tức bật cười.


Tin rằng kiếp này, nhất định sẽ viên mãn.


...


'Ta trao cả đời mình cho người, đổi lấy một đoạn tình không thể nào dứt.'


                                                                  - Nghiên Dương -


-----------------------------------*********************************************---------------------------------


Lời tác giả: Thế giới sau là thế giới của Lăng Triệt đó!!!