👨🏻🎓Chương 115👩🏻🎓
🍀🍀Mộng hồi thanh xuân: Ôn nhuận học trưởng, quá đau ta (3)🍀🍀
Edit: Thuần An
♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >
Vô Dược ngẩng đầu đối diện với con mắt ôn nhu như ngọc của anh, nhẹ nhàng mở miệng: "Tứ Thần ca ca?"
Niên Tứ Thần lẳng lặng cọ qua mũi cô một cái: "Tiểu phôi đản, em không phải đã sớm biết sao? Ân?"
Cũng không biết có phải mình trước kia đã gặp qua anh như vậy không, hay là do tình cảm của Thư Vãn Nhan đối với Niên Tứ Thần, một động tác nho nhỏ như vậy của anh đã làm cô đỏ mặt.
Âm thanh dịu dàng mang theo chút ngượng ngùng: "Tứ Thần ca ca, sao có thể gọi người ta là tiểu phôi đản."
Thật đáng yêu! Nhìn đến khuôn mặt đỏ của cô, phản ứng đầu tiên của anh chính là cái này.
Bàn tay trắng tinh thon dài có khớp xương rõ ràng nhéo gương mặt cô một chút: "Còn nói không xấu, xuất ngoại lâu như vậy, đều không liên hệ với anh một chút nào!"
Nói đến cái này, tựa hồ nhớ tới quá khứ. Đôi mắt khôn khéo của Niên Tứ Thần hiện lên một tia ưu thương.
Đầu Vô Dược chủ động nhận lấy ôm ấp từ anh, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Tứ Thần ca ca, thực xin lỗi..."
Niên Tứ Thần ôm chặt cô, hơi hơi ngẩng đầu, ánh mặt trời chiếu trên mặt anh, tuấn mỹ tựa như thiên thần. Nhưng khuôn mặt tuấn mỹ này, lại có một chút cảm xúc phức tạp.
Gió nhẹ phất qua, anh chậm rãi mở miệng: "Không sao."
Âm thanh thực nhẹ thực nhẹ, không bao lâu đều tiêu tán trong gió. Cũng không biết câu này là đối cô nói, hay là đối với chính mình nói.
Sau khi Niên Tứ Thần đưa cô tới cao một lớp A, nhẹ nhàng nói với cô một câu: "Tan học anh tới tìm em."
"Được!" Vô Dược ngoan ngoãn gật gật đầu.
Sau đó nhìn thân ảnh anh chậm rãi rời đi. Nội tâm có chút phức tạp, cũng không biết như thế nào, đột nhiên có một loại cảm giác muốn khóc.
Thân thể bất giác liền đuổi theo, từ sau lưng ôm lấy anh, đem đầu vùi sau lưng anh, âm thanh rầu rĩ rất nhỏ, nhưng anh nghe rõ: "Kỳ thật em vẫn luôn rất nhớ anh... Tứ Thần ca ca..."
Bước chân Niên Tứ Thần dừng lại, sau đó quay đầu lòng bàn tay cọ cọ khuôn mặt nhỏ của cô: "Ân! Anh biết. Ngoan, nghe lời! Tan học anh sẽ tìm em."
...
Khai giảng cao trung mừng tân sinh, tuần đầu tiên đương nhiên không phải đi học nhưng lại là một ác mộng của nữ sinh — quân huấn*!
*Quân huấn: Huấn luyện quân sự.
Quân huấn vào mùa hạ nóng bức, mấy tầng da đều không xong muốn đen. Đối với rất nhiều nữ sinh mà nói đây là ác mộng, không biết bao lâu mới có thể trắng trở về.
Đương nhiên, ban đầu vẫn là phải đến phòng học tập hợp một chút để điểm danh.
Vô Dược chậm rãi tiến vào phòng học, nhìn một đám khuôn mặt trẻ tươi, đột nhiên cảm giác mình trẻ đi rất nhiều.
Vô Dược đến khiến cho không ít người chú ý.
Không ít người cúi đầu khe khẽ nói nhỏ:
"Nữ sinh này là ai nha? Cảm giác thật xinh đẹp, các ngươi trước kia gặp qua không?"
"Không biết, trước kia chưa thấy qua. Hẳn là không phải lớp chúng ta."
"Thời điểm ta hôm nay tới, ta thấy Niên học trưởng mang cô ấy tới."
"(⊙o⊙) oa! Cậu nhìn thấy Niên học trưởng? Thật may mắn nga!"
"..."
Vô Dược quét một vòng, sau đó đi hướng một cái vị trí cạnh cửa sổ.
Cô đi qua, gõ gõ cái bàn của nữ sinh đang thất thần: "Bạn học, bên trong có người ngồi không?"
Nữ sinh lấy lại tinh thần, thời điểm ngẩng đầu thấy cô hơi hơi sửng sốt, đứng lên để cô đi vào, sau đó trả lời: "Là cậu nha! Bên trong không có ai, cậu ngồi đi!"
Vô Dược hướng cô ta lộ ra cái mỉm cười, trở về một câu: "Cảm ơn!"
Thời điểm nhìn đến cô ta biểu tình của Vô Dược thiếu chút nữa nứt ra, lại lần nữa cảm thán nhân sinh nơi nào không cẩu huyết. Chỗ này, ngồi cùng bàn với nữ chủ đại đại.
Vô Dược mới vừa ngồi xuống, người phía trước cô liền quay đầu lại. Là một nữ sinh lớn lên rất xinh đẹp, mặc rất nhiều hàng hiệu phỏng chừng gia đình hoàn cảnh cũng khá tốt.
Cô hướng Vô Dược lộ ra một nụ cười thiện ý, sau đó hỏi: "Bạn học, cậu trước kia học sơ trung nào a?"
24/12/2020 - 25/12/2020