(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!

Chương 117: [TG5] Mộng hồi thanh xuân (5)



👨🏻‍🎓Chương 117👩🏻‍🎓


🍀🍀Mộng hồi thanh xuân: Ôn nhuận học trưởng, quá đau ta (5)🍀🍀


Edit: Thuần An


♓️♓️♓️♓️♓️♓️ >


Niên Tứ Thần thấy cô bởi vì thời tiết quá nóng mặt đỏ cả lên. Đáy mắt xẹt qua một tia đau lòng.


Đầu óc còn chưa kịp hoạt động thân thể và miệng đã nghe theo trái tim, tay chế trụ cổ tay mảnh khảnh của cô, mở miệng nói: "Chúng ta không huấn luyện nữa."


Vốn dĩ thân thể cô không tốt lắm, lại gầy yếu như vậy. Bộ dạng này sao có thể tham gia huấn luyện! Vạn nhất cô không tiếp thu được, chuyển trường thì làm sao bây giờ?


Tựa hồ càng nghĩ, anh liền càng cảm thấy cô không nên huấn luyện, anh hẳn là nên đem cô mang đi.


"A?" Vô Dược bị anh làm cho có chút ngốc, lại có chút phản ứng không kịp.


Anh nhẹ giọng mở miệng, thực ôn nhu, tựa hồ có chút giống dỗ dành: "Huấn luyện quá mệt mỏi, chúng ta không huấn luyện."


Phốc ~ Có huấn luyện nào không mệt sao? Vô Dược đại khái đoán được, phỏng chừng anh là đang đau lòng cho cô. Cho dù bọn họ có đổi thân thể, che chắn cảm tình trước kia, anh vẫn giống như trước đây vậy, không chịu khống chế mà đối với cô tốt.


Vô Dược nhợt nhạt cười cười: "Nhưng mà, huấn luyện không phải đều như vậy sao?"


"Anh..." Niên Tứ Thần lau mồ hôi trên mặt cô, đau lòng mà mở miệng: "Anh sợ em mệt! Không muốn em quá vất vả. Vạn nhất bị thương thì làm sao bây giờ?"


Vô Dược thấy con ngươi ôn nhu của anh, rung động trong lòng lại bắt đầu. Tiểu ca ca làm ơn, cầu anh đừng liêu*! Nhan cẩu đối với tiểu ca ca vừa ôn nhu lại đẹp mắt hoàn toàn không có sức chống cự nha?


*Liêu: Thả thính.


Che dấu bớt khuôn mặt hoa si của mình, nỗ lực bày ra bộ dạng tiểu muội muội nhà bên: "Không có việc gì, các bạn học cũng như thế này a! Em có thể."


So với cái thân thể ở thế giới thứ hai kia thì thân thể này quả thực tốt hơn quá nhiều. Ít nhất thân thể này khoẻ mạnh, Vô Dược cảm thấy việc huấn luyện quân sự này đối với cô cũng không phải việc gì lớn.


Thấy bộ dạng này của cô, Niên Tứ Thần thở dài, cuối cùng vẫn nhả ra: "Được rồi! Nếu khó chịu thì nói, không cần tiếp tục."


"Ân! Được!" Sau khi giờ huấn luyện bắt đầu Vô Dược đã cùng anh nói chuyện một hồi, rồi tiếp tục huấn luyện.


Thời gian huấn luyện tiếp theo Vô Dược cảm thấy trôi qua thật mau. Lý do chính là, người nào đó vẫn luôn cách đó không xa, nhìn cô. Cho nên tâm tình cô đặc biệt tốt.


"Tứ Thần ca ca, chúng ta có thể đi rồi." Vô Dược đến bên cạnh anh, ngoan ngoãn mà nói.


Niên Tứ Thần xoa xoa tóc cô, thời điểm con ngươi ôn nhuận xẹt qua khuôn mặt tái nhợt của cô, mang lên một tia tối tăm. Nhưng đối với cô vẫn là thực ôn nhu mở miệng: "Ân! Chúng ta đi ăn cơm trước. Phòng ngủ tạm thời của em ở đâu?"


Phòng ngủ tạm thời của Vân Thánh trong một biệt thự nhỏ, cung cấp chỗ dừng chân cho học sinh, một số ít thì sẽ dùng để nghỉ trưa ở trường học.


Nhưng những học sinh giống như hai người thì có tài xế riêng, chỉ có một số ít học sinh lựa chọn nghỉ ngơi ở trường học.


Vô Dược rất là bất đắc dĩ mà mở miệng: "Bọn họ nói em báo danh muộn quá, ký túc xá tạm thời còn cần mấy ngày nữa mới có thể chuẩn bị xong."


Khuôn mặt Niên Tứ Thần bình tĩnh ôn nhuận bất giác biến đổi, mày nhăn lại tựa hồ có chút không vui. Chỉ là rất nhanh liền khôi phục bình thường.


Ôn nhu cười: "Không sao, vậy hôm nay liền đến chỗ anh bên kia nghỉ ngơi một chút đi."


"Được!" Vô Dược tựa hồ cũng không có cảm thấy đi phòng ngủ của anh có cái gì không ổn.


Nhìn bộ dạng không hề phòng bị của cô, anh không biết nên khóc hay nên cười. Nhưng mà, anh dám cam đoan. Vấn đề như vậy, sẽ không xuất hiện trên người cô và một người nam nhân thứ hai.


Niên Tứ Thần cúi đầu, cô tựa hồ cũng phát hiện ánh mắt của anh, sau đó ngẩng đầu.


Niên Tứ Thần nghiêm túc đánh giá cô, tiểu công chúa của anh, tuy rằng không giống khi còn nhỏ đáng yêu như vậy, nhưng càng lớn lại càng xinh đẹp.


Đương nhiên, cô xinh đẹp như vậy, chỉ có thể thuộc về một người là anh!


24/12/2020 - 25/12/2020