🤴🏻Chương 165👸🏻
🍀🍀Quyền khuynh thiên hạ: Bệnh kiều đệ đệ, quá triền ta (23)🍀🍀
Edit: Thuần An
♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >
Bọn họ đem Quân Mặc Nhiễm và Vô Dược tách ra nhốt lại, sau đó để Bắc Mộng Tuyết và Vô Dược nhốt cùng nhau.
Vô Dược: "..."
Bọn họ không phải là ngốc tử đi? Hai nam nhân không nhốt cùng nhau, ngược lại đem một nam nhân và một nữ nhân nhốt cùng nhau, bọn họ liền thật không sợ nàng làm ra cái gì sao?
Quân Mặc Nhiễm nhìn đến tình huống này, khuôn mặt nháy mắt liền đen xuống, sau đó thập phần ủy khuất nhìn về phía Vô Dược.
Khụ khụ! Vô Dược nhanh chóng dùng ánh mắt ý bảo, để hắn trước tiên nghe lời một chút.
Sau khi thấy ánh mắt của Vô Dược, Quân Mặc Nhiễm càng ủy khuất. Đáng thương hề hề nhìn nàng.
...
Bất quá loại tình huống này không kéo dài bao lâu, không quá một hồi, chỉ có hai nam nhân tiến vào, tựa hồ muốn đem Bắc Mộng Tuyết mang đi.
Loại tình huống này Vô Dược đương nhiên là muốn diễn kịch một chút, bằng không sao có thể làm bản thân thất vọng với kỹ thuật diễn cao như vậy đi.
Vô Dược một phen che hai người trước mặt, âm thanh có chút run rẩy, tựa hồ nỗ lực làm ra bộ dạng không sợ hãi: "Ngươi... Các ngươi muốn làm gì?"
Trong đó một người đem nàng đẩy ra, hô câu: "Tiểu vương bắt dê con, quản chuyện của ngươi."
Quân Mặc Nhiễm nhìn Vô Dược lui mấy bước chân, sau đó một đầu đánh vào lan can, liền té xỉu trên mặt đất. Tay nắm chặt, cơ hồ muốn cắm đến thịt. Hít mấy hơi thật sâu, khiến chính mình bình tĩnh lại.
Hai người kia tiến vào cũng không nhìn nàng một cái, trực tiếp đem Bắc Mộng Tuyết mang đi.
Sau khi bọn họ đi rồi, Vô Dược mới chậm rãi đứng lên, giống như người vừa mới đụng vào lan can, té xỉu không phải nàng.
Quân Mặc Nhiễm lấy chủy thủ ra, ở trên cửa xiềng xích nhẹ nhàng cắt một cái, khóa đầu cùng xiềng xích liền rơi trên mặt đất.
Vô Dược mặt đen một chút, trời biết hắn từ đâu lấy ra nhiều chủy thủ như vậy, hơn nữa mỗi cái đều chém sắt như chém bùn. Rõ ràng nàng đã ném rất nhiều.
Sau khi Quân Mặc Nhiễm chém mở khoá của nàng, liền nhanh như chớp đi vào, nháy mắt đem nàng ôm vào trong ngực. Sau đó lại kiểm tra nàng có bị thương hay không.
Vô Dược lắc lắc đầu trả lời: "Không có việc gì, ta không bị thương. Bất quá..."
Nàng giơ tay nhéo cằm hắn, để hắn nhìn nàng. Lộ ra một cái mỉm cười nguy hiểm: "Nhiễm Nhiễm, đệ có phải nên cùng ta giải thích một chút hay không, đệ lấy đâu ra nhiều chủy thủ như vậy."
Quân Mặc Nhiễm chớp chớp mắt, bộ dạng tựa hồ thực vô tội, nhược nhược mở miệng: "Bọn họ vừa mới đem ta và tỷ tách ra, thật chán ghét." Làm hắn rất muốn giết bọn họ.
Vô Dược có chút vô ngữ, lại có chút bất đắc dĩ. Không nghĩ thiếu niên lại cứ thế nói sang chuyện khác như vậy.
Sau khi nhìn nàng biểu tình không muốn truy cứu nữa. Hắn dán vào mặt nàng, cọ cọ mở miệng hỏi: "Thanh Thanh, chúng ta hiện tại muốn làm gì?"
Vô Dược nhìn thoáng qua cửa, sau đó nói: "Chúng ta đi theo bọn họ đi, xem bọn họ chuẩn bị làm cái gì."
Quân Mặc Nhiễm theo bản năng siết chặt tay nàng, đôi mắt phiếm hồng tựa hồ giây tiếp theo có thể khóc ra, ủy khuất mở miệng: "Tỷ có phải đối với nàng ta có hứng thú hay không?"
"..." Cái quỷ gì? Nàng nghe được cái gì?
Vô Dược thiếu chút nữa lại bị hắn tức chết rồi, thời điểm nàng vẫn là nam, bị hắn hoài nghi nàng còn cảm thấy có thể tha thứ. Vậy thì hiện tại là cái quỷ gì? Nàng đều đã nói cho hắn, nàng là nữ, hoài nghi này của hắn rốt cuộc từ đâu ra? Rốt cuộc có phải ngốc hay không.
Vô Dược bất đắc dĩ thở dài, hướng lên cổ hắn, trên gương mặt hắn hôn một cái: "Ta chỉ thích đệ, yêu nhất đệ, đã hiểu chưa?"
Nghe được nàng trả lời, con ngươi hắn xẹt qua vừa lòng, môi cọ xát tóc mai nàng, nhẹ nhàng nói: "Ta cũng thích Thanh Thanh, thích nhất thích nhất Thanh Thanh."
Cho nên, nàng phải luôn thích, không thể không thích ta nga! Bằng không ta sẽ tức giận.
01/01/2021