🕺🏻Chương 182💃🏻
🍀🍀Diễn như nhân sinh: Ảnh đế hai mặt, quá luyến ta (11)🍀🍀
Edit: Thuần An
♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >
Bởi vì nhân vật Hoa Hi thượng thần này phải đổi quần áo và hoá trang hai lần, cho nên đạo diễn quyết định chụp cho hai người bọn họ trước, sau đó mới chụp nam chủ cùng nữ nhị.
Đoạn Vô Dược và Đoạn Vân Thần chụp là đoạn Mộ Ca từ thiếu niên nhỏ biến thành đại nam tử, Hoa Hi cuối cùng lần đầu dạy hắn kiếm pháp, một màn này đao kiếm hai người tương xứng.
Thời điểm Hoa Hi cao lãnh tôn quý biết đồ đệ của mình phải rời khỏi, khuôn mặt đạm mạc bao hàm tâm tình phức tạp, có cảm khái, có bi thương, có không tha.
Mà Đoạn Vân Thần còn lại, là sau khi học thành, hướng tới tương lai, hy vọng thiêu đốt.
Hai người đồng dạng bạch y đích tiên, khuôn mặt thanh lãnh đạm mạc giống nhau, lại có suy nghĩ vô tận.
Chỉ một động tác đao kiếm tương hướng như vậy, cũng đã được nhiếp ảnh gia chụp được n tấm.
...
Sau khi Vô Dược đổi quần áo, cảnh chụp chính là bởi vì hắn chết kích thích thành ma.
Ngồi quỳ trên mặt đất, đem hắn ôm trong ngực. Con ngươi hàm chứa bi thương vô tận và hận ý ngập trời.
Nước mắt trong suốt, từ má nàng xẹt qua. Tựa hồ người nàng yêu nhất, thật sự liền chết trong lòng ngực nàng.
Cùng Hà Sương bất đồng, Vô Dược thế nhưng không có một chút khuynh hướng bị áp đảo. Quả thực không khỏi quá hoàn mỹ.
Đạo diễn Hạ đều không khỏi cảm khái bọn họ thật sự quá ăn ý, quả thực là trời sinh một đôi.
Sau khi chụp xong, Đoạn Vân Thần giơ tay lau nước mắt của cô, sau đó nhẹ giọng mở miệng, nếu lắng nghe có thể phát hiện ôn nhu trong giọng nói của anh: "Đừng khóc."
Vô Dược hít hít cái mũi, chính là nước mắt vẫn là bất giác rơi xuống: "Em... Nhịn không được."
Không biết có phải bản thân thật sự quá sợ hãi hay không, hoặc là anh diễn quá chân thật. Nhìn thấy anh giống như tựa hồ đã tử vong, trong lòng cô khổ sở liền nhịn không được.
Thấy cô khổ sở, tâm anh cũng khó chịu theo. Chính là, bất đắc dĩ anh sẽ không hống với con gái.
Đoạn Vân Thần ngồi dậy, tiến đến gần cô nhẹ nhàng hôn một cái lên môi cô.
Vô Dược ngây ngẩn cả người, tất cả mọi người trong phim trường cũng ngây ngẩn cả người.
Nước mắt Vô Dược dừng lại, cơ thể lui lại mấy mét, không thể tin được nhìn anh.
Anh anh anh... Anh thế giở trò lưu manh với cô? Nói cao lãnh chi hoa đâu?
Nhân viên công tác, bao gồm cả diễn viên, tựa hồ đều bị hành động của anh dọa choáng váng. Trời ạ, hôm nay bọn họ không phải là thấy được ảnh đế giả đi?
Đoạn Vân Thần chậm rãi đứng dậy, phất phất tro bụi trên quần áo. Bộ dạng thong dong bình tĩnh, tựa hồ người vừa mới giở trò lưu manh không phải anh.
!!!
Nhìn thấy cái dạng này của anh, Vô Dược không khỏi nghĩ đến, có phải anh chỉ là bởi vì lại không muốn thấy cô khóc hay không?
Mạc danh cảm thấy chân tướng, tâm tình Vô Dược có chút phức tạp. Không biết nên nói cái gì mới tốt.
Đoạn Vân Thần kéo tay cô, sau đó chậm rãi ra khỏi phim trường.
Vô Dược không có cự tuyệt, yên lặng đi theo phía sau anh. Muốn biết anh đến tột cùng là muốn làm cái gì?
...
Đoạn Vân Thần đem cô đè lên cây cột, sau đó hướng tới môi đỏ của cô hôn lên.
Tựa hồ càng hôn càng nghiện, thật lâu mới buông cô ra: "Đêm nay đến phòng anh."
Phốc... Cô nghe được cái gì? Nam thần là muốn đè cô?
Vô Dược ngượng ngùng mở miệng: "Trước... Tiền bối, em... Em không phải người tùy tiện như vậy."
"..." Đoạn Vân Thần mới hiểu cô có ý tứ gì, buộc cô nhìn thẳng vào anh, khiến cô nhìn vào bóng dáng của anh: "Li Li, em thật sự hoàn toàn quên anh sao?"
"A?" Vô Dược vẻ mặt mộng bức, ý tứ của anh là nói bọn họ trước kia có gặp qua? Nhưng mà bên trong cốt truyện, cũng không có nói bọn họ có nhận thức nha.
Đáy mắt Đoạn Vân Thần xẹt qua một tia mất mát, khóe miệng treo lên châm chọc, là anh si tâm vọng tưởng. Rõ ràng đã biết cô căn bản không nhớ rõ anh.
13/01/2021