(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!

Chương 52: TG3



Edit: Thuần An


Bạch Cẩn Mộ theo bản năng không muốn cho cô biết anh không phải nhân loại, anh sợ hãi thấy cô lộ ra biểu tình phòng bị. Càng sợ hãi cô bởi vì anh là tang thi mà rời xa anh.


Cho nên cho dù chán ghét cũng yên lặng bồi cô ăn, cái thứ gọi là đồ ăn kia. Chỉ là còn may là cái loại đồ vật này chỉ là khó ăn, sẽ không có tác dụng phụ nào khác.


Lúc Vô Dược ăn đến một nửa liền hạ xuống, sau đó nhìn về phía anh hỏi: "Anh phải đi nơi nào không? Hay là nói anh có muốn đi nơi nào không?"


Bạch Cẩn Mộ tay cầm chiếc đũa nắm chặt một chút, đáy mắt xẹt qua một tia khẩn trương. Cô tính toán không cần anh sao? Không, anh không cho phép!


Sau khi áp xuống điên cuồng ở đáy lòng, anh mới chậm rãi mở miệng: "Không có."


Nghe được anh nói, Vô Dược nhẹ nhàng câu môi: "Vậy là tốt rồi, qua mấy ngày nữa chúng ta đi thành phố Y."


Anh không hỏi vì sao, tâm rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra: "Được."


Sau khi ăn xong Vô Dược nghỉ một lúc, tắm rửa một lần liền nằm trên giường. Biệt thự ở vị trí tương đối hẻo lánh cho nên xung quanh cũng không phát hiện tang thi, Vô Dược cũng không lo lắng tang thi sẽ xuất hiện.


Bạch Cẩn Mộ cũng ngoan ngoãn nằm ở bên cạnh cô, chờ cô hoàn toàn ngủ say mới chậm rãi đứng dậy. Màu đen của con mắt chậm rãi nhiễm màu đỏ, cuối cùng hoàn toàn biến thành một đôi huyết đồng. Giây tiếp theo liền biến mất ở trong phòng.


Chỗ mà ban ngày Vô Dược đi qua, lúc này có một thiếu niên có vẻ đẹp không giống nhân loại đang đứng.


Mà trước mặt thiếu niên có một đoàn tang thi, tang thi giờ này khắc này đang ăn chính đồng loại của mình.


Mà tang thi bị ăn kia ngoại trừ đầu và trái tim thì trên người không còn một chỗ nào lành lặn. Toàn bộ đều là dấu vết bị đồng loại gặm qua, hơn nữa con mắt hắn đã biến thành màu lục đậm, chứng tỏ hắn hiện tại đã có ý thức.


Hắn trừng lớn đôi mắt nhìn Bạch Cẩn Mộ như thực khó hiểu anh vì sao lại làm như vậy.


Bạch Cẩn Mộ lạnh nhạt nhìn bọn họ, con mắt huyết sắc tràn đầy lệ khí.


Sau khi tang thi kia chết, những tang thi vừa mới gặm cắn hắn liền đột nhiên phát điên lên.


Bạch Cẩn Mộ không tiếp tục xem tiếp, khi xác nhận trên người mình không có dính lên một chút vết bẩn của bất cứ cái gì. Liền biến mất trong bóng đêm.


Sau khi Bạch Cẩn Mộ rời đi không lâu, các tang thi phát cuồng đột nhiên đều bình tĩnh lại, thân thể hư thối chậm rãi khôi phục bình thường. Sau khi dung mạo khôi phục so với trước khi biến thành tang thi đều đẹp hơn rất nhiều lần.


Sau khi Bạch Cẩn Mộ trở lại phòng tiếp tục nằm bên cạnh cô. Cuối cùng dường như bất mãn từ phía sau ôm lên eo mảnh khảnh của cô. Anh sừng sốt một chút, tựa hồ không thể tin được eo cô lại nhỏ như vậy, liên tục mà sờ soạng vài lần.


Vô Dược mơ hồ chụp một chút tay anh lẩm bẩm một câu: "Đừng nháo..."


Sau đó nặng nề tiếp tục ngủ.


Bạch Cẩn Mộ rốt cuộc cũng dừng tay, đem cô ôm chặt cùng đi vào giấc mộng.


Vô Dược là bị lạnh tỉnh, cô cảm thấy chính mình giống như dán một khối băng lớn mà ngủ. Sau khi mở mắt ra phát hiện mình không thể nhúc nhích chút nào, mãi đến khi cảm giác được hơi thở thanh lãnh rơi trên cổ cô, cô mới phản ứng lại, cô đây là ở trong lòng ngực anh.


Cô sờ lên tay lạnh băng của anh, sau khi run lập cập mới thu lại, tựa hồ lúc này cô mới phát hiện thân thể anh lạnh như vậy.


Khi cô chuẩn bị gỡ bàn tay to của anh bên hông cô, anh đã chậm rãi buông lỏng tay mình ra, Vô Dược lập tức xoay người vuốt ve bộ phận khác trên mặt và thân thể anh.


Sau đó đối diện với con mắt của anh: "Khó chịu không? Vì sao cơ thể lại lạnh như vậy? Chỗ nào không thoải mái?"


Hắn lắc lắc đầu, âm thanh trầm thấp nhẹ nhàng nói: "Anh vẫn luôn như vậy."


"Vẫn luôn?" Vô Dược nhăn mi lại: "Người nhà anh đều không mang anh đi kiểm tra qua sao?"


18/11/2020