Edit: Thuần An
Thấy Bạch Cẩn Mộ không nói lời nào, Lưu Xuyên lại nói: "Rõ ràng chúng ta mới là đồng loại, người vì sao muốn làm như vậy?"
"Phụt ~ " Một bên tang thi cấp đặc biệt yêu mỹ cười ra tiếng: "Ha ha ha, lời này nói cũng quá buồn cười đi? Bệ hạ sao có thể là đồng loại với ngươi? Bất quá chỉ là một thứ tàn phẩm, ai cho ngươi dũng khí nói cùng đồng loại với bệ hạ?"
Bạch Cẩn Mộ rốt cuộc cũng động, nhàn nhã mang bao tay lên chậm rãi đến trước mặt Lưu Xuyên, một tay chế trụ cằm hắn, làm hắn ngẩng đầu, đồng tử huyết sắc nhìn con mắt hắn.
Khóe miệng hơi hơi giơ lên, môi đỏ khẽ mở, âm thanh trầm thấp dễ nghe tiến vào tai Lưu Xuyên: "Đôi mắt thật là đẹp, loại cấp bậc tang thi này của ngươi đã có thể nhìn được đi!"
Lưu Xuyên giống như bị mê hoặc, ngốc ngốc nhìn anh, gật gật đầu.
Sau khi Lưu Xuyên gật đầu, đôi mắt Bạch Cẩn Mộ xẹt qua một tia tối tăm: "A, thật sự là có thể nhìn được nha, như vậy... Hôm nay cũng thấy được Tịch Tịch của ta đi. Tịch Tịch của ta đẹp không?"
Lưu Xuyên bị hỏi đến nghẹn họng, Tịch Tịch là ai? Nhân loại hôm nay sao?
Thời điểm Lưu Xuyên chưa có trả lời, Bạch Cẩn Mộ lại mở miệng: "Ngươi biết không? Tịch Tịch của ta chỉ để ta nhìn, nếu ngươi gặp qua, vậy thì... Đôi mắt này cũng đừng muốn đi."
"A!" Giây tiếp theo, Lưu Xuyên cảm giác được một trận đau nhức từ đôi mắt, cuối cùng không còn mở ra được nữa.
Tang thi vốn dĩ không cảm giác được đau đớn, càng đừng nói cấp bậc tang thi này của hắn, ngoài ra còn có năng lực chữa trị siêu cường đại. Nhưng hắn lại chân chân thực thực cảm giác được đau đớn, hơn nữa đôi mắt bị thương hoàn toàn không chữa khỏi được.
Đau đớn còn chưa dừng lại, liền nghe thấy anh nói: "Hai tay dơ bẩn này của ngươi có phải cũng chạm qua Tịch Tịch không? Tịch Tịch của ta thích sạch sẽ như vậy, sao ngươi có thể chạm vào cô ấy?"
Lưu Xuyên theo bản tay muốn giãy giụa, còn chưa kịp động tác gì liền nghe được 'Răng rắc' một tiếng, đôi tay của hắn liền bị bẻ gãy.
Luu Xuyên tựa hồ bị anh doạ tới, vội vàng xin tha: "Không... Không cần, tôi biết sai rồi, bệ hạ, cầu người buông tha tôi?"
"A!" Bạch Cẩn Mộ cười lạnh: "Buông tha ngươi? Ngươi cảm thấy có thể sao? Nếu ta không đuổi tới... Tịch Tịch của ta... Không, sẽ không, ta sẽ không để Tịch Tịch có chuyện."
Câu nói cuối cùng kia như là nói với người khác, nhưng càng giống như nói với chính mình. Cuối cùng anh giống như nhớ tới cái gì, một con dao nhỏ nhẹ nhàng cọ qua môi hắn: "Miệng như thế, nhưng lại nói qua lời Tịch Tịch không thích nghe?"
Máu Lưu Xuyên bao phủ tay anh, anh vứt dao nhỏ xuống đất bên cạnh đầu lưỡi của Lưu Xuyên.
Bạch Cẩn Mộ chậm rãi cởi bao tay, môi đỏ thản nhiên phun ra: "Đừng giết chết, ném vào trong rừng."
"Vâng." Tang thi tuấn mỹ cấp đặc biệt trả lời.
Bạch Cẩn Mộ lười xem đến bọn họ liếc mắt một cái cũng không thèm, sau khi vứt bỏ bao tay liền rời đi.
Thời điểm Bạch Cẩn Mộ trở về, Vô Dược còn ngủ. Vốn dĩ con mắt lạnh nhạt chậm rãi có độ ấm.
Sau khi anh xác định đã đem mình rửa sạch mới nằm lên giường ôm lấy cô đi vào giấc ngủ.
...
Thời điểm Vô Dược mang theo Bạch Cẩn Mộ xuống lầu, Nhạc Nhất Niệm đang xem báo. Lúc nhìn đến Vô Dược, mới để báo xuống.
Ông mỉm cười, sau đó đối với Vô Dược mở miệng: "Tịch Tịch xuống rồi, chúng ta ăn sáng trước đi. Bạn trai nhỏ của cháu hôm qua cũng chưa ăn cái gì, khẳng định cũng đói bụng đi."
Nghe được Nhạc Nhất Niệm nói, Vô Dược mới bắt đầu nghĩ đến Bạch Cẩn Mộ và mình khác biệt, tang thi có thể ăn đồ ăn nhân loại sao? Cô trước đó cho anh ăn nhiều như vậy không có vấn đề gì đi?
24/11/2020